Chương 22: Sụp đổ

CHƯƠNG 22: Sụp đổ

Edit: Thiên Địa hội

___

"Á!" Hoảng sợ hét lên một tiếng, Mâu Hinh Tư bất chấp mọi thứ mà vơ lấy quần áo và đồ dùng, lảo đạo chạy ra ngoài. Nhưng cô còn chưa chạy được đến cửa thì đã lại có cảm giác như chân dẫm vào cái gì đó. Một tiếng "rầm" nặng nề vang lên. Mâu Hinh Tư trượt một cái, ngã nhào xuống đất.

May mắn cô đang ôm quần áo mềm mại, đầu cũng không bị sao, nhưng từ mắt cá chân lại truyền đến một tiếng vỡ thanh thuý.

"A-" Mâu Hinh Tư đau đến mức kêu lên thảm thiết.

"Mâu Hinh Tư, cô không sao chứ?" Hạ Hoè An ở bên ngoài có lẽ đã nghe thấy tiếng kêu của Mâu Hinh Tư, lo lắng hỏi: "Cô sao vậy?"

"Tóc... tóc..." Mâu Hinh Tư hét to.

"Tóc cái gì cơ? Tôi vào nhé?" Hạ Hoè An vội la lên.

"Đừng đừng đừng, tôi không mặc quần áo." Mâu Hinh Tư tuy đang hấp hối nhưng vẫn còn sĩ diện: "Anh chờ chút, tôi tự ra..." Cô chật vật lật người nhìn lên trần nhà. Ở đó trống không, không hề có cảnh tượng đáng sợ mà cô vừa nhìn thấy.

Mắt cá chân cô hình như đã bị trật khớp. Mâu Hinh Tư chật vật mặc lại quần áo, khập khễnh ra cửa.

Hạ Hoè An thấy bộ dáng thảm hại của Mâu Hinh Tư liền vội vàng hỏi có chuyện gì xảy ra.

"Hình như tôi thấy vật kì quái." Mâu Hinh Tư hàm hồ nói.

Hạ Hoè An: "Cái gì?"

"Có thể là nhìn nhầm." Mâu Hinh Tư lắc đầu.

Hạ Hoè An còn muốn hỏi lại nhưng Mâu Hinh Tư đã không để ý đến anh nữa, xoay người thất thểu đi vào trong phòng. Hạ Hoè An nhìn bóng lưng cô, có vẻ lo lắng.

Ở phòng khách, Lâm Bán Hạ chờ được Tống Khinh La về muộn, sau đó kể với hắn chuyện xảy ra trong sân hôm nay.

Tống Khinh La nghe xong bèn đi kiểm tra quan tài, kiểm tra cả người chết trong quan tài, cuối cùng đưa ra một kết luận chẳng mấy vui vẻ: Mấy người bị nhốt trong quan tài đại khái là bị nhốt sống trong đó rồi chết đói, vì hắn phát hiện ra mặt trong quan tài có vài dấu răng hơi nông, có thể là vì quá đói nên mới cắn vào.

Họ không dám nói kết luận này cho trưởng thôn, dù sao trạng thái trưởng thôn hiện tại cũng không tốt, biết chuyện này có khi lại có hại chứ chẳng có ích gì.

Vì chuyện xảy ra hôm nay, tất cả mọi người đều không có hứng ăn cơm chiều, vì vậy trên bàn chỉ có Lâm Bán Hạ, Tống Khinh La và Hạ Hoè An. Tống Khinh La hỏi Mâu Hinh Tư đâu, Hạ Hoè An nói lúc tắm cô ấy không cẩn thận bị trẹo chân, đang nằm nghỉ trên giường.

"Xảy ra chuyện gì sao?" Tống Khinh La hỏi: "Sao đột nhiên lại trẹo chân."

"Không biết, hình như tinh thần cô ấy không ổn lắm." Hạ Hoè An nói: "Có thể là bị bệnh rồi."

Tống Khinh La khẽ nhíu mày: "Anh chú ý đến cô ấy hơn một chút."

Hạ Hoè An gật đầu.

Sau khi ăn tối rồi rửa mặt xong, Lâm Bán Hạ liền leo lên giường ngủ. Phòng này và phòng ngủ trước của cậu có cấu trúc hơi giống nhau, bên cạnh giường là một tủ quần áo to, cửa tủ khép không chặt, để lộ một khe hở. Lâm Bán Hạ ban đầu hơi bí bách, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.

Tống Khinh La nằm bên cạnh cậu, nhẹ giọng hỏi sao vậy.

"Cái tủ quần áo kia đen ngòm." Lâm Bán Hạ nói: "Hơi khiến người nhìn khó chịu, giống như là... tôi đã thấy cảnh này ở đâu đó."

Tống Khinh La: "..."

Lâm Bán Hạ: "Vẻ mặt của anh là sao?"

Tống Khinh La: "Chỉ đang suy nghĩ chút."

Lâm Bán Hạ: "Suy nghĩ gì?"

Tống Khinh La: "Nghĩ xem có nên nói cho cậu biết, cậu đã nhìn thấy ở đâu không."

Lâm Bán Hạ suy nghĩ một lát, nói: "Thôi đừng, nhỡ vừa nhớ lại thì tôi càng sợ hơn thì sao." Sau đó cậu đứng lên dùng ghế đè lại khe hở của cửa tủ, lúc này mới cảm thấy tốt hơn. Sau đó cậu nằm lại lên giường, lát sau liền truyền tới tiếng hít thở đều đều.

Tống Khinh La nghĩ thầm, cậu chọc cho biển số nhà nhà cậu tức chết rồi, nó vất vả nỗ lực doạ cậu nhiều lần như vậy, kết quả khi cậu có phản ứng thì lại là lúc không có ở nhà. Nghĩ kĩ chút thì quả thực biển số nhà số có hơi thảm.

Bóng đêm phủ xuống, thôn nhỏ chìm vào tĩnh lặng.

Lâm Bán Hạ vốn đang ngủ say nhưng lại bị một loạt những tiếng động ồn ào đánh thức. Cậu mông lung mở mắt, phát hiện ra ngọn đèn bên ngoài đang sáng, theo đó là âm thanh huyên náo của con người. Cậu nhìn đồng hồ, bây giờ mới có hai giờ, còn lâu nữa trời mới sáng. Tống Khinh La bên cạnh đã không thấy đâu, có lẽ còn bị đánh thức sớm hơn cậu nên ra ngoài rồi.

Nghĩ vậy, Lâm Bán Hạ khoác áo định ra xem bên ngoài có chuyện gì xảy ra. Vừa đi đến cửa lại thấy Tống Khinh La đẩy cửa đi vào.

"Sao thế?" Lâm Bán Hạ hàm hồ hỏi.

"Không có gì, trưởng thôn và họ hàng náo loạn vì mâu thuẫn, đang cãi nhau bên ngoài." Tống Khinh La nói: "Chúng ta đừng ra, bị bọn họ nhìn thấy không tốt lắm."

Lâm Bán Hạ nghe tiếng cãi vã kịch liệt, chần chờ nói: "Ầm ĩ như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Tống Khinh La nói: "Trưởng thôn nói không sao."

"Vậy được rồi." Lâm Bán Hạ lại trở về giường nằm.

Hạ Hoè An và Mâu Hinh Tư ngủ phòng bên cũng bị tiếng cãi vã đánh thức. Hạ Hoè An tỉnh tương đối chậm, đang xoắn xuýt giữa ra xem hay không ra xem thì thanh âm bên ngoài đã ngừng. Anh mơ mơ màng màng nhìn Mâu Hinh Tư đang ngủ trên giường, phát hiện ra cô đang cuộn tròn người lại. Anh nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Tư, cô không sao chứ?"

"Không sao." Mâu Hinh Tư hàm hồ đáp lại.

Nghe được thanh âm của cô, Hạ Hoè An an tâm hơn nhiều, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ lần nữa.

Mâu Hinh Tư không thể ngủ nổi. Đã khuya mà cô cứ nửa mê nửa tỉnh, vất vả lắm mới thϊếp đi lại bị tiếng ồn ào đánh tan sự buồn ngủ. Thân thể cô đã rã rời, nhưng thần kinh lại vô cùng căng thẳng, vô số hình ảnh kỳ quái nhảy múa trong đầu khiến cô không thể ngủ nổi.

Tiếng ồn ào chói tai khiến cô trở nên nóng nảy. Cô ép mình vùi đầu vào trong chăn đệm, muốn chống lại âm thanh đáng ghét kia.

Không biết đã trôi qua bao lâu, tiếng ồn ào bên ngoài cuối cùng cũng ngừng lại. Ánh đèn ngoài kia đã tắt, bóng tối âm trầm lại phủ xuống lần nữa.

Mâu Hinh Tư từ từ nhắm hai mắt lại, cố ép mình đi vào giấc ngủ.

Nhưng cô còn chưa kịp ngủ, tai liền nghe thấy một tiếng động kì quái... Lộc cộc... lộc cộc, có người đang nhẹ nhàng gõ cửa phòng bọn họ. Thanh âm kia quá nhỏ, khiến Mâu Hinh Tư nhớ tới tiếng gõ quan tài ban ngày.

"Có... ai ở ngoài thế?" Mâu Hinh Tư lên tiếng, run giọng hỏi.

Không có tiếng trả lời.

Cốc... cốc... cốc. m thanh đó vẫn tiếp tục vang lên, một tiếng rồi lại một tiếng, tựa như đang đánh thẳng vào thần kinh vốn đã rất yếu ớt của Mâu Hinh Tư.

"Rốt cục là ai? Đừng đùa nữa!" Cuối cùng Mâu Hinh Tư không chịu nổi việc bị thanh âm này hành hạ, cô ngồi dậy "soạt" một tiếng, cắn cắn đôi môi không còn chút huyết sắc, đi tới cạnh cửa. Cửa phòng bọn họ là loại cửa gỗ bình thường nhất trong thôn, không quá rắn chắc, nơi tiếp giáp của khung cửa còn bị hở ra một cái khe, thông qua khe đó có thể nhìn được tình hình bên ngoài. Hôm qua, khi dọn vào đây Mâu Hinh Tư còn cằn nhằn cửa này quá hở, không ngờ lúc này cô lại cảm kích chỗ hở của nó - ít nhất, cô có thể nhìn qua để xem xét bên ngoài một chút.

Trong sân vừa mới xảy ra một vụ tranh cãi, bây giờ đã lại quay về với bóng tối vắng lặng. Đêm nay không mưa, chỉ có gió. Gió luồn qua khe cửa, thổi tới gò má của Mâu Hinh Tư. Cô cảm thấy hơi lạnh, vì thế khẽ khàng vòng tay ôm lấy ngực. Đôi mắt cô nhìn qua khe hở chật hẹp, miễn cưỡng thấy được tình hình bên ngoài. Không có ai đứng ngoài cửa. Nhưng âm thanh kia rõ ràng truyền ra từ cửa mà?

Một cảm giác không thể gọi tên khiến Mâu Hinh Tư phải thu hồi ánh mắt. Trên da thịt cô nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, rõ ràng không có cái gì cả, nhưng cô lại cảm thấy một nỗi sợ không nói lên lời. Như thể trong bóng tối, có một đáp án không nên được phát hiện đang đợi cô khám phá, dù biết rằng kết cục có lẽ vô cùng kinh khủng.

m thanh đó vẫn tiếp tục vang lên, nhưng Mâu Hinh Tư không còn tâm trạng gì để tìm hiểu nữa. Cô nghiêm mặt, chậm rãi về giường, cố gắng cuộn chăn kín người. Mắt Mâu Hinh Tư trống rỗng, trầm mặc nhìn chằm chằm về phía cửa gỗ đang phát ra âm thanh.

Dường như thời gian xung quanh cô đang ngừng lại.

Tiếng gõ cửa lúc có lúc không, giống như một con dao nhỏ sắc bén đâm xuống da thịt Mâu Hinh Tư, mổ xương sọ của cô ra, sau đó là cột sống, rồi đến xương cụt. Cô thậm chí còn có một ảo giác quái dị. Không gian xung quanh cô bắt đầu thay đổi một cách vặn vẹo, những âm thanh mà cô có thể nghe được đều bị ngăn cách bởi một tấm màng dày.

Bao giờ trời sáng, liệu trời có sáng không? Mâu Hinh Tư trợn tròn mắt, tuyệt vọng chờ đợi.

Hạ Hoè An an ổn ngủ thẳng đến rạng sáng. Đồng hồ báo thức của anh vang lên đúng sáu rưỡi, âm nhạc quen thuộc đánh thức anh từ trong giấc mộng. Anh mở mắt, lười biếng ngáp một cái, tự nhiên như thường chậm rãi bò dậy khỏi giường.

Nhưng khi ánh mắt anh chạm phải cái giường khác trong phòng thì lại bị người trên giường dọa sợ. Hạ Hoè An tập trung nhìn một chút mới nhận ra Mâu Hinh Tư ngồi trên giường, bọc mình trong chăn, trên mặt không có cảm xúc gì, sắc mặt trắng bệch. Thoạt nhìn trông giống một bức tượng thạch cao.

Bộ dạng này của Mâu Hinh Tư khiến Hạ Hoè An giật mình, anh chần chờ hỏi: "Tiểu Tư... cô không sao chứ?"

Mâu Hinh Tư nghe được giọng của Hạ Hoè An, mặt không thay đổi, xoay đầu nhìn anh.

Hạ Hoè An bị ánh mắt của Mâu Hinh Tư làm cho hơi sợ, anh run giọng nói: "Tiểu Tư, cô sao thế?"

Mâu Hinh Tư nói: "Anh có nghe thấy tiếng gì không." Thanh tuyến của cô không hề phập phồng, khiến Hạ Hoè An cảm thấy không ổn lắm, anh dò xét: "Tiếng gì?"

"Có người gõ cửa." Mâu Hinh Tư nói: "Có người gõ cửa."

Hạ Hoè An cười gượng: "Có... có à?" Anh không hề nghe thấy gì cả.

"Có, anh nghe xem." Mâu Hinh Tư nhếch môi, nở một nụ cười khiến người ta sởn cả tóc gáy. Cô giơ ngón tay lên làm động tác "suỵt": "Anh nghe xem, gõ cả đêm, đến giờ vẫn đang gõ..."

Hạ Hoè An nhận ra Mâu Hinh Tư có gì đó không đúng. Anh nhanh chóng mặc quần áo tử tế, bảo Mâu Hinh Tư cùng anh đi gặp Tống Khinh La. Nhưng Mâu Hinh Tư không chịu động đậy chứ đừng nói là di chuyển, cố chấp nói "vật" ngoài cửa vẫn ở đó, cô không muốn ra, cô sợ.

Hết cách, Hạ Hoè An không thể làm gì khác hơn là quyết định tự mình ra ngoài gọi bọn Tống Khinh La tới. Anh hốt hoảng mở cửa, lúc đang muốn bước qua lại dừng lại.

Trước mắt Hạ Hoè An là một đôi chân trần, đang nhẹ nhàng đong đưa trong gió sớm. Anh ngẩng đầu, chủ nhân đôi chân kia treo cổ ở trên xà nhà, mặt mũi đã xanh tím, cực kì dữ tợn.

Có người chết.

Cứ như vậy treo cổ tự tử ngoài phòng họ. Chân của cô ta nhẹ nhàng lay động, thỉnh thoảng lại gõ vào cửa - đây chính là tiếng đập cửa mà Mâu Hinh Tư đã nghe thấy cả đêm. Hạ Hoè An bị thi thể đột nhiên xuất hiện dọa cho trở tay không kịp, vì vậy lảo đảo lui về sau mấy bước rồi ngã "rầm" trên mặt đất. Sắc mặt anh tái xanh, nhìn thi thể ngoài cửa xong lại nhìn Mâu Hinh Tư đang vô cảm đằng kia, Hạ Hoè An cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng rồi xông thẳng lêи đỉиɦ đầu.

"Anh xem, anh xem, đúng là cô ta gõ cửa." Lúc đầu Mâu Hinh Tư im lặng, nhưng giờ lại cười to. Cô vỗ tay, vui sướиɠ nói: "Ngoài cửa thật sự có người, không phải ảo giác của tôi, tôi không điên!"

Hạ Hoè An nhất thời không nói nên lời. Anh ngồi trên đất một lúc lâu, mãi đến khi cả người bị gió phát lạnh mới lảo đảo đứng lên, nhỏ giọng nói: "Tiểu Tư, cô chờ ở đây... tôi đi gọi mấy người Tống tiên sinh."

Mâu Hinh Tư không nói chuyện, tiếp tục cười.

Hạ Hoè An chật vật chạy ra khỏi nhà. Anh mang khuôn mặt kinh hoàng tìm thấy Tống Khinh La và Lâm Bán Hạ vừa rời giường. Lâm Bán Hạ vừa mặc xong quần áo tử tế đã thấy Hạ Hoè An xộc xệch vọt vào, hoảng sợ nói: "Không xong rồi, Tống tiên sinh, có chuyện -"

Tống Khinh La: "Sao vậy?"

"Có người treo cổ trước cửa phòng chúng tôi!" Hạ Hoè An cố gắng bình tĩnh. Thực ra anh đã gặp không ít người chết, vì thế thứ khiến anh cảm thấy sợ không phải người treo cổ kia mà là trạng thái của Mâu Hinh Tư: "Mâu Hinh Tư cũng không ổn lắm, tôi không biết cô ấy bị làm sao."

Tống Khinh La: "Đi xem."

Họ trở về phòng của Hạ Hoè An. Thi thể kia vẫn treo trước cửa phòng bọn họ, đung đưa theo gió, nhẹ nhàng qua lại. Thoạt nhìn qua rất giống người sống. Làm việc thu dọn hiện trường một thời gian dài, Lâm Bán Hạ biết treo cổ không phải là cách chết thoải mái, thường thì người treo cổ sẽ phải trải qua mấy chục phút cực kì đau đớn, không thể hít thở, sau khi chết hai mắt trợn trừng, đầu lưỡi thè ra, nhìn rất dữ tợn. Trước mắt, bộ dạng của người này rất đúng với những đặc điểm của tử trạng vì treo cổ.

"Trước hết hạ thi thể xuống đã." Tống Khinh La nói.

"Được." Hạ Hoè An gật đầu.

"Mâu Hinh Tư, cô không sao chứ?" Lâm Bán Hạ vào phòng thấy Mâu Hinh Tư đang co ro trên giường, dùng chăn dày tự bọc mình lại. Cô nghe thấy câu hỏi của Lâm Bán Hạ cũng chỉ trừng mắt lên, nói một câu không rõ: "Không sao."

Tống Khinh La cũng vào phòng. Hắn nhìn thấy bộ dáng của Mâu Hinh Tư cũng không nói gì, chậm rãi đưa tay tới trước mặt Mâu Hinh Tư. Trong lòng bàn tay của hắn là hai viên xúc xắc một đen một trắng. Yêu cầu của hắn rất rõ ràng.

"Không, tôi không muốn!" Lúc đầu Mâu Hinh Tư không có tinh thần, nhưng khi nhìn thấy hai viên xúc xắc này lại như bị dọa sợ, cố gắng lùi về phía sau: "Tống tiên sinh, tôi không điên - tôi không cần kiểm tra linh cảm -"

Tống Khinh La nhẹ giọng: "Đừng sợ."

"Tôi không muốn, tôi không điên, tôi vẫn ổn..." Mâu Hinh Tư sắp suy sụp khóc lớn, không chịu đổ xúc xắc, giống như vật trong tay Tống Khinh La không phải xúc xắc mà là công cụ gϊếŧ người.

Tống Khinh La trầm mặc mấy giây: "Cô không muốn chết ở đây chứ."

Mâu Hinh Tư chợt nín bặt.

Tống Khinh La nói: "Làm đi."

Mâu Hinh Tư run rẩy chìa tay ra, cầm lấy hai viên xúc xắc kia, sau đó vừa nức nở vừa đổ xúc xắc trên giường. Xúc xắc xoay tròn sau đó dừng lại - đen 9 trắng 8, 89 điểm.

Lâm Bán Hạ không rõ lắm nhưng cũng biết số này có trị số quá cao rồi, có điều Mâu Hinh Tư lại nở nụ cười: "Anh xem, Tống tiên sinh, tôi không điên, tôi vẫn ổn, tôi không điên."

Tống Khinh La thu xúc xắc lại, câu tiếp theo là nói với Hạ Hoè An: "Trước buổi trưa nay anh đưa cô ấy ra khỏi thôn."

Hạ Hoè An: "Chuyện này... vội vàng như vậy sao?"

"Anh xem trạng thái của cô ấy đi." Tống Khinh La lạnh lùng nói. "Có qua nổi tối nay không?"

Hạ Hoè An không phản bác nổi.

"Đi, Bán Hạ, đi kiểm tra thi thể cùng tôi." Tống Khinh La không để ý tới hai người kia nữa, gọi Lâm Bán Hạ ra ngoài.

Hai người đứng ở cửa, kiểm tra qua thi thể. Dù có nhìn thế nào cũng thấy người này giống như đã tự sát, trên người không có bất kì vết thương nào do ngoại lực gây ra. Lâm Bán Hạ nói: "Có muốn báo với trưởng thôn không? Chắc trưởng thôn biết người này đấy."

Tống Khinh La nói: "Tôi đi tìm ông ấy xem sao."

Tống Khinh La nói là đi một chuyến, nhưng rất nhanh đã trở lại, nói thôn trưởng không ở nhà, có lẽ nửa đêm hôm qua đã ra ngoài, giờ vẫn chưa về.

Lâm Bán Hạ băn khoăn: "Vậy giờ phải làm sao, cứ để thi thể ở đây ư?"

"Mang vào nhà chính thôi." Tống Khinh La nhìn đồng hồ: "Ăn sáng trước đã, cái khác nói sau."

Vì thế hai người bình tĩnh đi ăn sáng, đương nhiên trước lúc ăn cũng hỏi Hạ Hoè An và Mâu Hinh Tư có muốn ăn