Chương 8

“Nếu muốn sửa nhà ở, đương nhiên phải tính toán thật kĩ.” Tề Loan chưa từng có một khắc nào cảm thấy bản thân mình lại có tài ăn nói tốt như bây giờ.

Hắn khuyên bảo Vân Nhược Dư để các thợ thủ công đó đi về trước, để nàng không cần nhọc lòng, giao chuyện này cho hắn làm, nhất định sẽ sửa phòng ốc lại thỏa đáng.

“Vậy phu quân tính toán khi nào thì làm?”

“Nếu muốn sửa nhà cần phải động thổ, nên xem hoàng lịch mới được.” Một bên Tề Loan dỗ Vân Nhược Dư trở về, một bên ra kí hiệu với La Sát đang trốn trong tối, mang mấy người thợ thủ công này đi trước.

Vân Nhược Dư nghe cũng cảm thấy rất có đạo lý, chỉ là nàng không muốn ăn nhờ ở đậu, lúc này mới sốt ruột chút thôi.

“Tu sửa phòng ốc là chuyện lâu dài nhất định phải bàn bạc kỹ, muốn xem hoàng lịch chọn ngày động thổ, còn cần phải chuẩn bị ngân lượng. Việc này không gấp .” Tề Loan nói năng hùng hồn.

Vân Nhược Dư nghe được nhịn không được tán thưởng hắn lợi hại.

Trên mặt Tề Loan tỏ vẻ bình tĩnh, kỳ thật nội tâm hoảng sợ đến cực độ, nhưng việc hắn biết được cũng chỉ có như vậy, nếu còn nói thêm không khéo sẽ lộ ra, hắn còn tự đắc cho rằng chỉ cần nhắc tới hoàng lịch và bạc, có thể làm Vân Nhược Dư đánh mất ý niệm này.

Nhưng không nghĩ tới Vân Nhược Dư còn tính toán hơn nhiều so với hắn: “Ta đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta không phải còn có một bút bạc sao? Là người nọ tặng chúng ta, chỉ là vô công bất thụ lộc, hắn đã đem nhà ở cho chúng ta mượn đặt chân, chúng ta làm sao có thể nhận bạc của hắn?”

“Vốn dĩ ta muốn trả lại, nhưng hiện tại là thời khắc quan trong, chúng ta xem như hỏi mượn hắn, trước tu sửa nhà cho tốt, đến lúc đó chúng ta dọn về, thiếu ngân lượng lại nghĩ cách chậm rãi kiếm.” Trong lòng Vân Nhược Dư như đè nặng mấy khối đá lớn làm nàng không thở nổi.

Nàng vô cùng muốn thay đổi cuộc sống hiện tại.

Tề Loan không hỏi Vân Nhược Dư nghĩ ra biện pháp chậm rãi kiếm tiền như thế nào, hắn cũng không đặt lời nói của Vân Nhược Dư trong lòng.



Hiện giờ cũng chỉ có thể nghĩ đơn giản, giặc tới thì đánh, nước đến đất ngăn.

“Nương tử nói chí phải.” Tề Loan nhẹ giọng dỗ dành nàng, nhưng Vân Nhược Dư lại nắm tay hắn đi vào thư phòng, nói chuyện này hắn cần phải tính toán nhanh chóng.

Vân Nhược Dư ngồi trên án thư mở một tờ giấy Tuyên Thành bắt đầu viết đồ vật.

Thời điểm nàng viết chữ không chút cẩu thả, hết sức nghiêm túc.

Tề Loan liền đứng ở phía sau nhìn nàng, từng chữ tươi tắn phiêu dật, từng nét bút đều là phong thái, phi thường xinh đẹp. Hắn nhìn hồi lâu mới hiểu được Vân Nhược Dư đang viết đồ gia dụng cần thiết sau này.

Chỉ thấy phía trên viết rõ ràng viết kế hoạch cho tương lai, lớn như việc tu sửa phòng ốc hay quà nhập học thư viện, hay nhỏ như đặt mua vật phẩm cùng chọn mua.

Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, càng nhìn Tề Loan càng đau đầu.

“Phu quân vì sao lại có biểu tình như vậy? Là cảm thấy phía trên này có gì không ổn sao?”

“Không có.” Tề Loan ở bên trên có viết sợi tơ, còn tưởng rằng Vân Nhược Dư muốn mua về để gϊếŧ thời gian, nên cũng không hỏi nhiều: “Nàng tự quyết định là được rồi.”

Hắn vẫn nê nghĩ cách giải quyết vấn đề nhà cửa mới được.

Trí nhớ của công chúa điện hạ đúng là lợi hại.

Vân Nhược Dư có thói quen nghỉ trưa, Tề Loan liền thừa dịp nàng nghỉ ngơi gọi La Sát tới, để hắn đi đặt mua một nơi làm phòng ốc: “Cách ngoài thành Kim Lăng hai mươi dặm, ngươi tìm nơi phù hợp với điều kiện của Ngũ công chúa đi làm đi.”

Đây vẫn là lần đầu tiên La Sát nghe được loại yêu cầu như thế, địa phương xa như vậy, đi làm gì?



“Ý của tướng quân là, tìm một nơi để xây phòng?”

“Đi xem có nhà ở nào không có người ở, tính cả khế đất mua lại, sau đó tìm thợ thủ công đi tu sửa là được.” Tề Loan thản nhiên phân phó, chỉ cho là sớm chuẩn bị, nếu tìm một mảnh đất xây mới lại, đến lúc đó bị hỏi vì sao phạm vi mấy dặm chỉ có một nhà bọn họ. Hắn sợ là nghĩ đến nát óc cũng không tìm ra được lý do phù hợp.

La Sát tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không ngỗ nghịch ý tứ quan trên, nhận được mệnh lệnh liền nhanh chóng đi làm.

Vân Nhược Dư không có ở đây, Tề Loan có thể trộm có được nửa ngày nhàn rỗi.

Nhưng sau khi nàng tỉnh lại, Tề Loan đương nhiên không có đãi ngộ tốt như vậy, chỉ có thể bị bắt đi đọc sách, tất nhiên ngoại trừ hắn đọc sách đến đau đầu, thật đúng là không có tổn thất gì khác, mỗi khi hắn không kiên nhẫn, Vân Nhược Dư liền sẽ mềm giọng dỗ hắn.

Tề Loan cũng thiếu chút nữa không nhịn được, không tự chủ được sa vào trong.

Nhưng hết thảy tốt đẹp này, lại kết thúc đột ngột khi có người trong cung đến, thái giám truyền chỉ là tổng quản nội giám bên người Thuận Đế, trước giờ ý chỉ hầu như không cần để Hạ tổng quản tự mình tới.

Tề Loan hiểu rõ là Thuận Đế muốn triệu hắn vào cung dò hỏi tình huống của Vân Nhược Dư.

“Hạ công công chờ một lát, ta đi thay triều phục.”

“Tề tướng quân không cần bận việc, Hoàng Thượng có lệnh tuyên ngài tức khắc vào cung, nếu việc đổi triều phục thực sự chậm trễ, vạn nhất lại kí©h thí©ɧ đến Ngũ công chúa thì không tốt.” Hạ tổng quản gọi Tề Loa lại, nhẹ giọng nói.

Tề Loan nghe được lời này lại nghĩ tới ngày ấy Vân Nhược Dư tỉnh lại, bởi vì Thuận Đế mặc long bào, nàng liền bày ra bộ dáng tránh phụ thân thân sinh như rắn rết.

Hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hay là bệ hạ hôm nay là muốn tính sổ với hắn?