Nếu nàng vẫn không tốt lên được, chẳng lẽ tới tháng tám, bản thân mình thật sự phải tới trường thi để thi hương sao?
Bất luận Lễ Bộ có để hắn tham gia hay không, để hắn tham gia thi hương cũng xem như là ngoại lệ, đến lúc đó trên bảng đề tên không có tên hắn có phải ném hết mặt mũi đi không?
Lúc đó không phải hắn lại bị Vân Nhược Dư nhắc mãi sao?
Tề Loan nghĩ đến chuyện này liền giật mình, nhanh chóng áp xuống suy nghĩ đáng sợ này.
Hắn lau mồ hôi trên đầu, cũng không biết có phải bị Vân Nhược Dư ảnh hưởng hay không, mấy ngày này ý tưởng suy nghĩ trong đầu mình càng trở nên không bình thường?
“Đợi cho phu quân trúng cử kỳ thi mùa thu, kỳ thi mùa xuân năm sau tiến sĩ cập đệ, kim bảng đề danh, được làm đại quan từng bước thăng chức…… Ta có thể mua được bánh hạch đào ở Bảo Nguyệt Trai rồi.”
Thanh âm Vân Nhược Dư vô cùng vui sướиɠ, ngay cả Tề Loan cũng bị nàng mê hoặc, cùng nàng mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp, chỉ là lời nàng nói đột nhiên không kịp phòng ngừa, làm Tề Loan lập tức tỉnh táo lại.
Nói tóm lại công chúa điện hạ muốn nỗ lực đốc thúc hắn học tập, chẳng qua là vì bánh hạch đào ở Bảo Nguyệt Trai?
Có phải hắn nên khen Vân Nhược Dư thông minh không? Còn biết phóng dây dài câu con cá lớn?
“Công… Nương tử, nàng cũng biết khoa cử ba năm một lần, cả nước có mấy vạn thí sinh vào kinh đi thi, các thí sinh gian khổ học tập khổ đọc sách mười năm, nhưng để có thể có tên trên bảng đề danh lại rất ít……” Tề Loan nói lời này là muốn cho Vân Nhược Dư hiểu rõ, khoa cử không phải là một chuyện dễ dàng như vậy, cao trung hội nguyên rồi sau đó tiến sĩ cập đệ, là chuyện hiếm thấy tới mức nào.
Vân Nhược Dư đương nhiên biết được khoa cử gian nan, nhưng nàng vô cùng có lòng tin với Tề Loan, không những không bởi vì những lời này buồn lo vô cớ, ngược lại dùng ánh mắt cổ vũ nhìn hắn: “Ta biết, nhưng ta tin tưởng phu quân nhất định có thể kim bảng đề danh.”
Tề Loan: “……”
Kỳ thật chính hắn không có chút lòng tin nào ở bản thân.
“Phu quân chẳng lẽ lo lắng bản thân thi rớt, cho nên mới nói như vậy?”
Tề Loan không nhịn được, cũng không muốn thừa nhận trước mặt Vân Nhược Dư bản thân mình học tập không tốt, nhưng rút kinh nghiệm xương máu từ trước nên vội vàng gật đầu thật mạnh, miễn cho Vân Nhược Dư quá mức chờ mong, thật sự muốn hắn đi thi mang danh Trạng Nguyên trở về.
Ai ngờ Vân Nhược Dư lại nắm lấy bánh bao trước mặt đặt vào trong tay hắn, nghiêm túc nói: “Về sau phu quân nên dậy sớm một canh giờ để học tập, dùng nhiều thời gian đọc sách, nhất định có thể kim bảng đề danh.”
Sau đó, nàng có thể được ăn bánh hạch đào.
Vân Nhược Dư nghĩ như thế, trong mắt có ngọn lửa bốc cháy lên hừng hực.
Tề Loan nhìn bánh bao trong tay dở khóc dở cười, tại sao cái miệng hắn lại đột niên nói thêm mấy lời vậy hả?
Im lặng không nói có phải tốt hơn không?
……
Vân Nhược Dư nói được thì làm được, dùng xong đồ ăn sáng liền nắm tay Tề Loan vội vã hồi phủ, vừa tiến vào cửa phù đã nhìn thấy mấy người thợ thủ công đến chờ ở chỗ gác cổng, đôi mắt nàng nháy mắt sáng lên: “Phu quân, những người này là chàng tìm tới sao?”
Tề Loan đương nhiên cũng nhìn thấy, là do buổi sáng nghĩ lầm Vân Nhược Dư phá nát phòng bếp nhà mình mới bảo người đi gọi họ tới, sau đó hai người liền ra cửa, nên chưa kịp an bài tốt cho mấy người thợ này.
Bây giờ nghe Vân Nhược Dư hỏi, Tề Loan cũng không biết nên giải thích như thế nào mới tốt.
Cũng không thể nói là bởi vì hắn cho rằng nàng phá hủy phòng bếp, phòng ngừa chu đáo nên mới gọi họ đến đúng không?
La Sát cũng là người ngu xuẩn, phát hiện phòng bếp đã không có việc gì, cũng không biết đưa người rời đi, ở lại trong phủ làm cái gì?
“Phu quân gọi bọn họ tới tu sửa phòng ở sao?” Trong giọng nói Vân Nhược Dư tràn ngập kinh hỉ: “Ta đã nhiều ngày lo lắng chuyện này, bây giờ xem ra là lo lắng vô ích, thì ra tất cả đã được phu quân đặt hết trong lòng, đã bắt đầu xuống tay làm rồi.”
Tề Loan nghe một hồi không hiểu gì, hắn nghĩ tới cái gì? Chính hắn sao lại không biết?
“Sửa phòng ở chỗ nào?”
Phủ đệ này của hắn có nơi nào cần phải sửa chữa sao?
“Đương nhiên là nhà của chúng ta rồi.”
Tề Loan chỉ vào tướng quân phủ, phòng ở của bọn họ không phải ở chỗ này sao?
“Đây là nhà người khác, cho chúng ta mượn ở tạm, vượt qua cửa ải khó khăn. Chúng ta cũng không thể lúc nào cũng ở nhờ trong nhà người khác được.” Vân Nhược Dư nói nghiêm túc.
Đúng lúc này Tề Loan mới nhớ tới nàng thường xuyên nhắc mãi nhà tranh ở nông thôn ngoài thành cách Kim Lăng thành hai mươi dặm, bị cơn mưa lớn lần trước cuốn đi mất.
Này, sao còn có thể nhớ rõ như thế?
Tề Loan chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được.
“Ta vốn định ngày mai đi tìm thợ thủ công, nếu phu quân đã tìm người tới, vậy không thể nào tốt hơn, chọn ngày chi bằng đúng ngày, hôm nay dẫn bọn họ đi là được.”
Vân Nhược Dư nói gió chính là mưa, nói nhớ tới liền nhớ ra hết.
Tề Loan vội vàng ngăn người lại, ngoài thành Kim Lăng hai mươi dặm, nàng tưởng khoảng cách đó gần lắm sao? Chỉ cần đi qua đi là có thể đến đúng không?