Chương 6

Bữa sáng trên đường tất nhiên sẽ không không tinh tế như ở tửu lâu, trong lòng Tề Loan tuy có hơi ghét bỏ, nhưng không phải chưa từng ăn loại đồ ăn còn thô hơn thế, hắn cũng không để ý, chỉ là lo lắng Vân Nhược Dư từ nhỏ sống trong cẩm y ngọc thực có nuốt trôi cơm canh đạm bạc này hay không.

Tề Loan ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Vân Nhược Dư cầm muỗng nhỏ, uống từng muỗng cháo, trên mặt không hề tỏ ra khó chịu.

Hắn cong môi cười nhẹ, nhanh chóng giải quyết hết hai l*иg bánh bao trước mặt.

Vân Nhược Dư ăn uống nhẹ nhàng, ăn xong một chén cháo liền ngừng lại, an tĩnh ngồi một bên nhìn hắn.

Tề Loan bị bắt dậy sớm lăn lộn mấy canh giờ, đã sớm đói không chịu nổi, hai l*иg bánh bao ăn hết cũng chỉ xem như là lót dạ, chỉ là canh giờ đã không còn sớm, không lâu nữa sẽ đến giờ dùng cơm trưa, lúc này Tề Loan thấy có hơi xấu hổ.

Hắn cầm đôi đũa bắt đầu tự hỏi, nếu lúc này ăn tiếp, có thể bỏ lỡ cơm trưa hay không?

Vân Nhược Dư nhìn bộ dáng vội vàng của Tề Loan, trong lòng hiểu được hắn còn ăn chưa no.

Nàng gọi thêm hai cái bánh bao chay đẩy đến trước mặt Tề Loan: “Phu quân, chàng ăn đi.”

Tề Loan thản nhiên liếc nhìn hai cái bánh bao trắng trẻo mập mạp trước mặt, không có hành động gì, hơi khó hiểu hỏi: "Tại sao lại là bánh bao chay?"

“Bởi vì nhân thịt rất đắt.” Vân Nhược Dư cực kỳ bình tĩnh giải thích.

Tề Loan nghe được câu trả lời này, chỉ cảm thấy mình đang hỏi vô nghĩa, hắn vốn định nói để mình trả tiền đồ ăn sáng, nhưng ngay sau đó nghĩ đến, mười lượng bạc mà bọn họ có thể dùng nửa năm, nghĩ đến phán đoán của Vân Nhược Dư, bọn họ rốt cuộc nghèo khó tới mức nào.

Nói nhiều sai nhiều, thà im lặng còn hơn, nên yên lặng chờ xem mọi chuyện thay đổi.

Đã nhiều ngày ở chung, chuyện duy nhất Tề Loan có thể hiểu được đó là công chúa điện hạ vô cùng chấp nhất chuyện muốn hắn đọc sách.



Vân Nhược Dư thấy Tề Loan im lặng trong lòng khó chịu không thôi, nàng cũng không muốn, nàng biết phu quân nhà mình không thích ăn bánh bao, chỉ là hiện giờ tình thế bức bách, cũng chỉ có thể ủy khuất phu quân.

Vân Nhược Dư sờ túi tiền của mình, đem mấy tiền đồng còn thừa bên trong đổ ra bàn, thấp giọng giải thích nói: “Tổng cộng chỉ còn sáu văn, chúng ta chỉ có thể ăn chay bao.”

Tề Loan ghe vậy liền không tự chủ nhìn sang tấm biển bên cạnh chủ sạp, thấy giấy mực trên đó được viết hai màu đen trắng : Bánh bao thịt năm văn, bánh bao chay ba văn.

Hắn nhìn thấy khóe miệng giật giật.

Hiện tại công chúa điện hạ dùng nhiều thêm bốn văn tiền cũng tiếc sao?

Nhưng Tề Loan cũng biết nếu không phải có tấm biển trên đó , có lẽ lúc này hắn còn không được ăn sáng.

Vân Nhược Dư mặt đầy đau lòng cùng rối rắm, Tề Loan hốt hoảng, nếu hắn không phải đương sự, chỉ sợ thật sự cho rằng mình là tiểu đáng thương.

Chỉ là sáu đồng tiền này, thật đúng là không thể tiêu được, Tề Loan xoa xoa thái dương, nhẹ giọng hỏi: “Không còn tiền khác sao?”

Vân Nhược Dư nghe thấy lời này, lại cúi đầu bắt đầu tìm kiếm, nàng chỉ thiếu chút nữa là vùi đầu vào túi tiền, nhưng bất kể nàng nỗ lực đem túi tiền dốc ngược lên trời như thế nào, cũng không thu hoạch được gì: “Phu quân, ta thật sự chỉ có sáu đồng tiền này thôi.”

Tề Loan giơ tay đỡ trán, nháy mắt hiểu rõ hắn lại cùng Vân Nhược Dư ông nói gà bà nói vịt nữa rồi, hắn đương nhiên biết chỉ có sáu đồng này, vô luận nàng tìm như thế nào cũng không thể tìm thấy thêm một đồng, bởi vì mấy đồng tiền này được đặc biệt đúc vào thời điểm đưa ra đồng tiền mới, cũng không được lưu hành trên thị trường.

Chớ nói bên trong Kim Lăng thành, dù cho có toàn bộ Đại Thần, chẳng qua cũng chỉ có sáu đồng, phi thường trân quý. Mà tất cả đều ở trong tay Vân Nhược Dư.

Lấy đồng tiền này đi mua bánh bao ăn?



Tề Loan cũng sợ mình bị nghẹn chết.

“Ta biết phu quân không thích ăn bánh bao, nhưng ta chỉ có sáu văn tiền, nếu mua bánh nhân thịt, chỉ có thể mua được một cái.” Vân Nhược Dư đếm đếm tiền đồng trong tay, mở miệng giải thích với hắn: “Sáu văn tiền có thể mua hai cái bánh bao chay, phu quân cũng có thể được ăn no hơn.”

Vân Nhược Dư nhoẻn miệng cười về phía Tề Loan, gần như làm Tề Loan bị chói mắt.

Tề Loan biết Vân Nhược Dư không rõ đồng tiền này trân quý như thế nào, bây giờ nói cho nàng biết sáu đồng tiền này có giá trị liên thành cũng không có ý nghĩa gì, nhưng Tề Loan lại biết vô cùng rõ ràng một chuyện, Vân Nhược Dư đều đem tất cả cho hắn.

Chỉ có sáu đồng tiền, cũng muốn mua hai cái bánh bao cho hắn.

“Vì sao không giữ lại một cái cho mình.” Tề Loan có hơi hoảng hốt, biết rõ hành vi hiện giờ của Vân Nhược Dư căn bản không thể dùng lẽ thường để phán đoán, nhưng hắn không khắc chế được vẫn muốn hỏi ra.

Những tâm chợt hiện ra trong lòng, cũng chỉ có Tề Loan biết rõ ràng nhất, nhưng Vân Nhược Dư căn bản không rõ cảm xúc rối rắm trong lời nói của Tề Loan, ngữ khí vui sướиɠ trả lời nói: “Hai cái bánh bao so với một cái đương nhiên có thể ăn no hơn, chàng phải ăn no mới có sức đề đọc sách.”

Tề Loan: “……”

Hắn rốt cuộc ở đó suy nghĩ vớ vẩn cái gì?

“Kỳ thi mùa thu tháng tám sắp tới, phu quân nhất định phải nỗ lực học tập, trăm triệu lần không thể chậm trễ.” Vân Nhược Dư nhẹ giọng dặn dò, giống như lời gia quyến bình thường của muôn vàn thí sinh trong kinh thành Kim Lăng.

Có thành tín tâm nguyện nhất, mong ước tốt đẹp nhất, để phu quân các nàng có thể kim bảng đề danh.

Nhưng Tề Loan lại không cảm động chút nào, chỉ cảm thấy đau đầu.

Hiện giờ sắp tháng năm, cách kỳ thi mùa thu tháng tám không còn mấy tháng, hiện giờ Ngũ công chúa rơi vào tình cảnh này, cũng không biết khi nào thì kết thúc, ngày thường dỗ nàng nên đọc sách cũng thôi đi.