Làm gì có chuyện đi được ba ngày thì mất hai ngày được nghỉ?
“Lần trước là tạm thời, ngày mai là ngày nghỉ một lần một tuần ở thư viện, không giống nhau.” Tề Loan nói bậy bạ y như thật, nhưng hắn rõ ràng đã vô cùng nỗ lực nói dối nhưng vẫn bị Vân Nhược Dư vô tình cự tuyệt.Nàng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tiểu lão hổ, mặt rối rắm nói: “Vốn dĩ muốn làm mười hai cầm tinh, nghĩ tới luôn có một số phụ mẫu không tiếc bạc sẽ mua dỗ hài tử, vốn là muốn làm chuột trước, cũng không biết như thế nào cuối cùng lại làm thành hổ.”
Trong giọng của Vân Nhược Dư mang theo hoang mang, hiển nhiên là không rõ.
Nhưng Tề Loan rõ ràng nguyên nhân, nhi tử độc nhất của Trưởng công chúa và Cố Cẩm Thời cũng là tiểu chất nhi của Vân Nhược Dư kia, cầm tinh con hổ, Vân Nhược Dư sợ là trong tiềm thức còn nhớ tiểu chất nhi.
“Hổ cũng rất đẹp.” Tề Loan thật tình thật lòng khen ngợi.
Túi thơm thêu hình động vật phiền toái hơn không ít, Vân Nhược Dư làm một cái cảm thấy có chút tốn công, liền không làm cái khác nữa, nàng tính toán trước tiên làm một cái, nếu có người mua, lại làm cái khác.
Vừa qua giờ Tuất, Vân Nhược Dư liền thúc giục Tề Loan sớm đi nghỉ ngơi, nói nàng cũng muốn đi nghỉ, ngày mai muốn dậy sớm để đi chợ.
Tề Loan không quá yên tâm nói với Vân Nhược Dư ngày mai sẽ cùng nàng đi tới chợ.
“Chàng không phải còn bận tới thư viện học sao? Làm sao có thời giờ đi ra chợ cùng ta.” Vân Nhược Dư không chút suy nghĩ cự tuyệt, nàng còn tính toán đem theo cả rổ kim chỉ, lúc rảnh rỗi có thể làm thêm mấy túi thơm.
“Ngày mai thư viện được nghỉ, ta vừa lúc có rảnh.”
“Thư viện sao lại được nghỉ? Trước đó vài ngày không phải vừa mới nghỉ rồi sao?” Vân Nhược Dư có chút không hiểu rõ, thư viện này rốt cuộc có thể dạy học tốt hay không?
Làm gì có chuyện đi được ba ngày thì mất hai ngày được nghỉ?
“Lần trước là tạm thời, ngày mai là ngày nghỉ một lần một tuần ở thư viện, không giống nhau.” Tề Loan nói bậy bạ y như thật, nhưng hắn rõ ràng đã vô cùng nỗ lực nói dối nhưng vẫn bị Vân Nhược Dư vô tình cự tuyệt.
Bảo hắn an tâm ở nhà học tập.
"Không được, ta không yên tâm." Tề Loan không chút suy nghĩ cự tuyệt, tới gần Đoan Ngọ, Kim Lăng thành vừa nóng vừa ngột ngạt, vạn nhất bị cảm năng thì phải làm sao?
Nàng lớn lên xinh đẹp, bây giờ du có mặc bố y kinh thoa* cũng không che dấu được nhanh sắc. Chưa biết chừng sẽ xuất hiện đăng đồ tử ăn gan hùm mật gấu không sợ chết thì sao.
(Bố y kinh thoa: mặc đồ đơn giản, quê mùa)
Tề Loan sao có thể yên tâm để Vân Nhược Dư một mình ra ngoài? Dù có Lộc Trúc và Ngân Điệp đi theo, còn có ám vệ bảo hộ, cũng không thể yên tâm.
Chuyện này không thể nháo quá lớn, đương nhiên hắn phải đi cùng nàng.
Vân Nhược Dư còn muốn cự tuyệt, cuối cùng lại thua dưới sự kiên trì của Tề Loan.
Sáng sớm hôm sau, Vân Nhược Dư không để Lộc Trúc và Ngân Điệp đi cùng, cùng Tề Loan ra cửa, đi vào đoạn đường có cửa hàng hôm qua nàng đã
chọn.
Tề Loan nhìn trái nhìn phải, phát hiện đoạn đường nơi này rất tốt, tọa lạc ở một trong những con phố sầm uất nhất Kim Lăng, xung quanh đều làm kinh doanh nhỏ, còn có không ít tiệp bán son phấn thoa hoàn, đều là nữ chưởng quầy, Vân Nhược Dư xuất hiện ở chỗ này, cũng không có dáng vẻ đột ngột.
Hôm qua Vân Nhược Dư đã xem xong quầy hàng, nộp bảy ngày tiền thuê, nàng muốn nhìn xem việc kinh đoanh làm có tốt hay không, nếu tốt có thể tiếp tục thuê.
Nếu không thể thực hiện được, vậy liền thôi.
Nàng đem túi thơm và túi tiền treo lên giá, còn có một ít khăn tay, Tề Loan xem đến hoa cả mắt, that su rất muốn biết những thứ này rốt cuộc nàng đã chuẩn bị khi nào.
Chờ treo hết đồ dùng lên xong, Vân Nhược Dư lại bắt đầu nhìn tiểu lão hổ phát ngốc.
Nàng nhìn tiểu lão hổ trên túi thơm, lưu luyến hồi lầm không có lấy ra, rối rắm hồi lâu, thời điểm Tề Loan muốn khuyên nàng thu hồi lại, Vân Nhược Dư liền quyết tâm đem túi và lão hổ kia ra.