Tề Loan chậm rãi rót cho mình một ly trà nhỏ, cũng không cẩn thận suy nghĩ, chỉ thuận đáp lại một câu: "Sẽ như thế nào?"
Tạ Minh Châu không đến mức keo kiệt như vậy, chỉ vì một lượng bạc liền tức muốn hộc máu.
"Sẽ nói ngài ăn cơm mềm."
Tay Tề Loan dừng lại một chút, thiếu chút nữa làm đố chén trà trong chén.
"Còn có... Ngài chỉ cần nói cho công chúa, bán được một lượng bạc, ngài cảm thấy quá nặng đổi thành một khối, không cần như vậy......" Làm điều thừa.
La Sát nhìn thấy sắc mặt của Tề Loan, lợi nói còn lại bị lý trí nuốt trở về.
Tề Loan nhìn túi bỗng nhiên nặng hơn, chỉ cảm thấy nước trà trước mặt cũng không còn vị gì, hắn nhìn về phía La Sát đầu sỏ gây tội, lãnh đạm nói: "Tự mình trở về lãnh phạt."
La Sát vừa định nói thêm gì đó, đã bị Tề Loan dội trở lại "Còn dám nói nhiều, liền gấp bội."
La Sát lập tức che miệng lại, không dám nhiều lời đi theo phía sau Tề Loan hồi phủ.
Càng nhìn càng cảm thấy hành động của chủ tướng là thẹn quá hóa giận.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Công chúa: Ta nói, 50 văn một cái.
Đại tướng quân sau vài lần đi bán túi thơm: Bọn họ ngốc nghếch lắm tiền, cảm thấy đẹp nên muốn cho ta thêm tiền.
Công chúa: Phải không?
Tướng quân tẩy não: Ngày mai ta tính toán bán mười lượng một cái.
Tề Loan xách theo một ngàn tiền đồng trở về phủ, nói cho Vân Nhược Dư biết túi thơm nàng làm được các đông học ở thư viện khen ngợi, mọi người đều rất thích, hắn mới lấy ra một cái đã bị đoạt mất.
Sôi nổi muốn mua về tặng cho nương tử.
"Phu quân nói thật sao, không có gạt ta?"
Vân Nhược Dư nghe thấy lời này gấp không chờ nổi hỏi lại.
Tề Loan nhẹ nhàng gật đầu đem bao nhỏ trong tay đưa cho nàng, Vân Nhược Dư nhận lấy bao bố muốn npgồi xuống đếm tiền, còn chưa bắt đầu đếm chỉ mới ước lượng trọng lượng đã cảm thấy không thích hợp: “Sao lại có nhiều như vậy? Mười cái túi thơm, dù cho bán đi toàn bộ tổng cộng cũng chỉ có năm trăm văn thôi.”
Tề Loan nhìn theo tầm mắt Vân Nhược Dư thấy có rất nhiều túi thơm và khăn tay: “Nàng chuẩn bị lúc nào?”
Sao lại làm được nhiều như vậy?
“Buổi tối, còn có ban ngày hôm nay, Lộc Trúc và Ngân Điệp cũng giúp ta làm rất nhiều, bên trên cũng không có gì đa dạng, làm rất đơn giản.” Vân Nhược Dư cười tủm tỉm mở miệng, vốn dĩ nàng cũng ở lo lắng có thể bán được ra ngoài hay không.Tề Loan gật đầu: “Thoạt nhìn rất tinh xảo.”
Lão hổ tinh xảo đáng yêu, ngây thơ chất phác, phối màu càng vui mắt, Tề Loan xem xét vài lần, phát hiện hình động vật chỉ có một cái này thôi: “Cái này cũng muốn bán ra bên ngoài sao?”
Vân Nhược Dư nghe được lời này, trong lòng i không biết vì sao có chút luyến tiếc: “Ừm…Ta vẫn chưa suy xét xong.”“Hổ cũng rất đẹp.” Tề Loan thật tình thật lòng khen ngợi.
Túi thơm thêu hình động vật phiền toái hơn không ít, Vân Nhược Dư làm một cái cảm thấy có chút tốn công, liền không làm cái khác nữa, nàng tính toán trước tiên làm một cái, nếu có người mua, lại làm cái khác.