Chương 54

Có thể nhậm chức ở quân doanh ngoài kinh thành, đều là con cháu quan gia, đương nhiên cũng không thiếu tiền, một lượng bạc mua một cái túi thơm cũng không phải mua không nổi.

Đợi đến khi mọi người cầm túi thơm cảm thấy mỹ mãn rời đi, Tạ Minh Châu cả người choáng váng: “Tề Quân Đàn, ngươi đang làm gì vậy? Không phải ngươi nói có chuyện quan trọng cần thương nghị để ta đi tìm người tới sao?”“Đó là ngươi nói, ta chưa từng nói.” Tề Loan nhìn túi thơm trong tay, ý bảo Tạ Minh Châu đưa tiền.

Bởi vì quá mức khϊếp sợ, Tạ Minh Châu không cảm thấy Tề Loan nói có vấn đề gì, ngây ngốc bỏ tiền ra, đợi đến khi Tề Loan nhận được tiền liền chậm rãi đi ra khỏi quân doanh, Tạ Minh Châu mới phản ứng lại trực tiếp đuổi theo.

Buồn bực ném túi thơm về phía sau lưng Tề Loan: “Ngươi tới đây đùa giỡn lão tử?”Tề Loan quay người lại liền thấy túi thơm rớt trên đất cát, mặt đen đi bảy tám phần, vẻ mặt lãnh đạm nhìn về phía Tạ Minh Châu, lạnh lùng nói: “Nhặt lên.”

Tạ Minh Châu vốn định kiên cường hai câu, thoáng nhìn ánh mắt kia Tề Loan vẫn bất đắc dĩ cúi xuống, hùng hổ nhặt túi thơm lên, Tề Loan lại không thu hồi tầm mắt: “Phủi sạch sẽ.”

Tạ Minh Châu chỉ muốn đập Tề Loan một trận chết đi sống lại, nhưng nhiều năm sống trong cảnh áp bách như vậy, đã khiến Tạ Minh Châu không có được bao nhiêu ý định phản kháng, không tình nguyện nhặt túi thơm len phủi sạch bùn, đất, Tề Loan lúc này mới vừa lòng xoay người rời đi.Tề Minh Châu không chết tâm đuổi theo hỏi Tề Loan hôm nay tới đây đến tột cùng muốn làm gì, Tề Loan cũng rất hào phóng, không gạt Tạ Minh châu, chỉ nói mình hành thiện một ngày.

Đến nỗi Tạ Minh Châu có thể hiểu lầm hay không, Tề Loan cũng lười đến quản.

Sau khi ra khỏi quân doanh lúc, La Sát trở nên vô cùng trầm mặc, nghĩ tới nát óc cũng không nghĩ tới chủ tướng nhà mình sẽ làm ra loại chuyện này.

Tề Loan hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng La Sát, quen cửa quen nẻo tìm được trà lâu, lấy một lượng bạc để La Sát tới tiền trang đổi thành tiền đồng.

Chờ đến khi La Sát đem tiền đổi về, liền thấy Tề Loan nhét đống tiền đồng vào trong túi nhỏ, thuận tiện đem chín lượng bạc còn lại bỏ vào túi tiền của mình.

Trong lòng La Sát có dự cảm bất an, lắm miệng hỏi một câu: "Tướng quân, ngài muốn làm gì?""

"Công chúa nói túi thơm bán một trăm văn một cái, đổi thành tiền lẻ mang về cho nàng." Tề Loan đáp lại rất đương nhiên, hắn đưa ra một lượng bạc thì khi về biêt giải thích như thế nào?

Còn dư lại chín lượng, Tề Loan tính toán tích cóp, chờ đến khi thích hợp có cơ hội sẽ đưa cho nàng.

La Sát nhìn một lượng bạc trong tay, nhớ tới hành động hôm nay của chủ tướng ở quân danh, rất khó có thể không nghĩ tới chín lượng bạc còn lại, nhìn bộ dáng này chẳng lẽ muốn độc chiếm?

"Tướng quân, ngài có biết, hành động của người như vậy nếu bị truyền ra ngoài sẽ thế nào không?"