Chương 52

Lão tướng quân chinh chiến cả đời, tuy đã về hưu, nhưng huấn luyện mấy binh lính vẫn là chuyện không nói chơi, Tề Loan không thể động võ, hắn cũng lười trở về Trấn bắc hầu phủ tự tìm phiền phức, mắt không thấy tâm không phiền.

“Chưa từng.” Tề Loan mỗi một lần nhắc tới vết thương của mình, trong lòng liền có rất nhiều ghét bỏ, hắn nghe bao nhiêu lời tĩnh dưỡng thật tốt, không nên gấp gáp.

Mới đầu trong lòng cũng không để bụng, ngoại thương vừa khép lại liền muốn khoa tay múa chân với người ta, kết quả có thể biết được lại ở trên giường nằm mấy ngày.

Tuy rằng Tề Loan trong lòng không muốn, nhưng cũng không phải người không có chừng mực, vì thế về sau hắn cũng chỉ có thể nhẫn nại dưỡng thương.

Nhưng trong lòng không yên, cho nên tuy hắn an tâm ở trong phủ dưỡng thương, nhưng cũng không sẽ bước vào quân doanh cùng võ trường.

Miễn cho tâm sinh oán hận.

La Sát là phó tướng của Tề Loan, đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của chủ tướng, bây giờ nhìn thấy Tề Loan muốn tới quân doanh ngoài thành, còn tưởng rằng thương thế của hắn đã chuyển biến tốt đẹp, vui sướиɠ thật nhiều nhịn không được suy nghĩ bậy bạ, có lẽ bọn họ rất nhanh có thể trở về Tây Nam.

Kết quả một chậu nước lạnh đổ thẳng vào mặt.

"Tới quân danh gặp cố nhân." Tề Loan tùy ý mở miệng, hắn ở kinh thành cũng có tri kỷ bạn tốt, không thấy mặt không phải bởi vì quan hệ không tốt, chỉ là võ tướng cùng văn nhân ở chung có chút khác biệt.

Quan văn gặp mặt, tán gẫu một chút thơ từ ca phú, nói một câu phong thổ xưa nay, nói chuyện phiếm uống rượu khoái ý

nhân sinh.

Võ tướng lại không giống thế, mặc kệ quan hệ có tốt bao nhiêu, gặp mặt đánh nhau trước một trận, đánh ngã đối phương mới là đạo lý.

Với bộ dạng này của Tề Loan làm sao có thể đánh được người khác?

Tề Loan từ nhỏ đến lớn đều thắng lợi, bây giờ đương nhiên không muốn thua cuộc, nhưng hắn lại không cam lòng yếu thế, đơn giản nhắm mắt làm ngơ, cũng không xuất hiện.

Hôm nay có hành động như vậy, cũng là bất đắc dĩ, hắn đây là vì tuân theo thánh dụ, theo Ngũ công chúa.

Tề Loan tẩy não cho minh xong, không chút do dự đi tới quân doanh ngoài kinh thành.

Khi Tạ Minh Châu biết Tề Loan tới đây, võ đường đã bị vây đến chật như nêm cối, Tề Loan niên thiếu thành danh, dược võ tướng khắp nơi tôn sùng,binh lính ở quân doanh này biết giáo ủy của bọn họ là bạn tốt với Tề Loan, cũng biết Tề Loan bây giờ ở kinh thành, đã sớm muốn gặp Tề Loan.

Nhưng Tề Loan nhưng vẫn không xuất hiện.

Bây giờ xuất hiện ở võ trường đương nhiên khiến người người oanh độn, có không ít tướng sĩ muốn tiến lên khiêu chiến với Tề Loan.

Nhưng Tề Loan lại mỉm cười cự tuyệt, chỉ nói là tới tìm Tạ Minh Châu.

Chờ Tề Loan vất vả thoát thân được, liền nghênh đón một chưởng của Tạ Minh châu: "Ngọn gió lớn nào lại thổi Tề đại tướng quân tới đây?"

Tề Loan nhẹ nhàng tránh đi, bình tĩnh giải thích: "Thương thế của ta chưa lành, ngươi cũng không muốn ta được người nâng ra ngoài phải không?"