Chương 3

Tề Loan nghe thấy tiếng vang kinh thiên động địa, chỉ cảm thấy trước mặt tối đen như mực, động tĩnh lớn như vậy, nhà bếp có phải đã mất rồi không?

Hắn chịu đựng bực bội bảo La Sát ra ngoài tìm thợ thủ công về phủ, sau khi phân phó xong liền chạy nhanh tới phòng bếp, động tĩnh vừa rồi thật sự quá lớn, cũng không biết công chúa có bị thương hay không.

Đợi đến khi Tề Loan chạy tới phòng bếp, mới phát hiện lo lắng của mình là hoàn toàn dư thừa, phòng bếp trước mắt vẫn rất tốt, căn bản không có cảnh tượng hỗn loạn như trong tưởng tượng.

Một khi đã như vậy, âm thanh kinh thiên động địa vừa rồi là thế nào ?

Trong lòng Tề Loan cực kỳ nghi ngờ.

Vừa muốn vào bếp nhìn xem có chuyện gì xảy ra, đã thấy vẻ mặt Vân Nhược Dư hưng phấn từ trong đi ra, trong tay còn bưng một cái mâm, không biết bên trong đựng thứ gì.

“Phu quân, sao chàng lại tới đây?”

Tề Loan nghe thấy động tĩnh lập tức tiến lên, tỉ mỉ đánh giá Vân Nhược Dư nguyên vẹn trước mặt, nghi hoặc càng sâu: “Nàng không sao chứ?!”

Vân Nhược Dư nhìn Tề Loan mặt đầy vẻ kỳ quái: “Ta thì có chuyện gì cơ chứ?”

Vừa rồi Tề Loan đứng ở xa đã nghe tiếng vang lớn như vậy, còn tưởng rằng lông chúa điện hạ đốt phòng bếp nhà hắn luôn rồi, lúc này mới vội vàng chạy tới, nhưng hắn căn bản không nghĩ tới cuối cùng lại không phát sinh ra chuyện gì.

Tề Loan thở phào nhẹ nhõm một hơi, theo bản năng hỏi lại: “Vừa rồi nàng đang làm gì? Tại sao lại nháo ra động tĩnh lớn như thế?”



“Bột lâu.” Vân Nhược Dư cầm mâm mễ hoa trong tay đưa tới trước mặt Tề Loan để hắn nhìn rõ: “Ta đang hỏi một chuyện.”

Tề Loan nhìn qua, những hạt gạo bộ nổ tung thành mễ hoa màu trắng, bày biện ra hình dạng hắn xem không hiểu.

“Đông nhập Ngô Thành mười vạn gia, mọi nhà bạo cốc bặc niên hoa. Liền nồi bỏ xuống hoàng kim túc, qua tay phiên thành bạch ngọc hoa. Phấn hồng mỹ nhân chiếm hỉ sự, đầu bạc ông lão hỏi kiếp sống. Hiểu tới trang sức chư nhi nữ, số phiến hoa mai cắm tấn nghiêng.”

Trích dẫn Lý giới am 《 tuỳ cảm 》 《 mễ hoa 》.

Tề Loan biết bột lâu có thể bói toán, nhưng hắn không biết hóa ra Vân Nhược Dư cũng biết tới cái này.

Vẻ mặt bình tĩnh của Vân Nhược Dư càng làm Tề Loan cảm thấy không bình tĩnh nổi, hắn lúc này giống như đại kinh tiểu quái, vì sợ bị nhìn ra, vội vàng nói sang chuyện khác: “Vậy vừa rồi nàng đang hỏi chuyện gì?”

(Như đại kinh tiểu quái 大驚小怪 sợ lớn hãi nhỏ. Tục cho sự bị người quở trách là quái.)

“Dĩ nhiên là hỏi kỳ thi mùa thu năm nay phu quân có thể trúng cử hay không?” Vân Nhược Dư đáp lại như chuyện đương nhiên, vốn dĩ muốn làm Mễ hoa thử bói cho Tề Loan, không ngờ hắn lại tới đây.

Nàng đương nhiên không biết Tề Loan nghĩ nàng muốn phá phòng bếp nhà hắn, còn tưởng rằng Tề Loan đói bụng.

Kết quả bói ra đã biết được, mễ hoa này cũng không có tác dụng nhiều, Vân Nhược Dư liền nhét mễ hoa vào trong tay Tề Loan rồi xoay người đi vào phòng bếp: “Phu quân chờ một lát, thϊếp đi lấy đồ ăn cho chàng.”

Tề Loan vừa nghe tới lời này sao còn có thể chờ được?



Trực tiếp túm chặt tay Vân Nhược Dư: “Còn muốn làm?”

“Không làm thì chàng phải ăn cái gì?”

Tề Loan nhìn Vân Nhược Dư, trong lòng lại nghĩ tới một chuyện khác, bột lâu dùng để bói toán, trong thành Kim Lăng có rất nhiều tiểu nương tử biết làm, Vân Nhược Dư tuy quý vì danh công chúa, nhưng cũng lớn lên ở Kim Lăng, nàng biết làm cũng không có gì lạ.

Nhưng chuyện này và nấu cơm, chính là hai chuyện khác nhau.

Tề Loan căn bản không tin Ngũ công chúa kim chi ngọc diệp biết nấu cơm, vì tránh gây tai ương cho phòng bếp nhà mình, Tề Loan liền đưa ra đề nghị ra ngoài ăn.

“Vì sao lại muốn ra ngoài ăn? Quái lãng phí.” Vân Nhược Dư không nguyện ý.

Vốn dĩ Tề Loan không biết lấy lý do gì để dỗ nàng, nhưng lúc này đã có sẵn một lý do, hắn đương nhiên dùng nó làm cái cơ: “Mới vừa rồi không phải nói kết quả bói ra không tồi sao? Một khi đã như vậy không bằng chúng ta đi ra ngoài chúc mừng.”

Thời điểm Tề Loan nói ra lời này không biết có bao nhiêu chột dạ, lớn đến bây giờ đây cũng là lần đầu tiên hắn gạt người đến mức này.

Vân Nhược Dư vốn không muốn đi, ra ngoài ăn một bữa không biết phải tốn bao nhiêu tiền, nhưng nàng cẩn thận suy nghĩ lời nói của Tề Loan, vẫn đáp ứng: “Chúng ta đổi xiêm y rồi ra cửa.”

Ngữ khí của Vân Nhược Dư vô cùng vui sướиɠ, dấu hiệu tốt như vậy, không chúc mừng một chút cũng thật đáng tiếc, huống hồ, không có cô nương gia nào có thể cự tuyệt dụ hoặc đi ra ngoài, mặc dù nàng đã thành thân cũng không ngoại lệ.

Trong lòng Tề Loan có chuyện, dĩ nhiên không chú ý tới xưng hô như thế nào, sau khi gọi vài tiếng công chúa, Vân Nhược Dư liền dừng bước chân.