Sau khi tan triều, Thuận Đế triệu tập quan viên nghị sự, lúc này thái giám lại nhỏ giọng tiến lên bẩm báo Tề Loan muốn cầu kiến.
Sau khi Tề Loan hồi kinh chưa từng lên triều, lúc này tiến cung. Thuận Đế chỉ cảm thấy vô cùng mới lạ.
Không phải giờ này hắn nên ở trong tướng quân phủ bồi tiểu công chúa sao?
Vì tò mò, Thuận Đế lập tức triệu kiến Tề Loan vào.
Trong Ngự Thư Phòng võ quan và trung quan đứng rõ ràng sang hai bên, mắt Tề Loan nhìn thẳng đi qua, cung kính hành lễ với Thuận Đế
“Hôm nay Tề ái khanh có chuyện gì cầu kiến trẫm?”
Thuận Đế mở lời, Tề Loan đương nhiên phải đáp lại, chỉ là Tề đại tướng quân nói chuyện trước giờ không biết nói chuyện hàm súc: “Hồi bệ hạ, lúc vi thần ở trong phủ dưỡng thương , nghe được không ít lời đồn trên phố, nói là từ Nam Cương bên kia truyền tới?”
Tề Loan nói lời này, nghe qua thì có vẻ quan tâm quốc gia đại sự, nhưng lời đồn trên phố cụ thể là thứ gì, trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Cũng không biết là ai truyền ra Tề Loan thương thế quá nặng, không còn cách nào cứu chữa.
Lời đồn đãi vốn cũng không phải dạng này, tất cả mọi người biết được Tề Loan hồi kinh dưỡng thương, nhưng không có ai biết thương thế của Tề Loan đến tột cùng như thế nào, rốt cuộc có bao nhiêu nghiêm trọng.
Thêm nữa Tề Loan từ khi hồi kinh chưa từng lộ diện, thời gian càng lâu, nhưng tin tức đó bắt đầu truyền ra.
Tề Loan xưa nay mặc kệ những việc này, thế cho nên vấn đề ngày càng nghiêm trọng.
Nhiều người nghị luận, nghe phong đoán vũ bắt đầu lo lắng rốt cuộc có phải sự thật hay không, cũng có không ít người tìm cách thăm dò tin tức muốn biết Tề Loan đến tột cùng như thế nào.
(Nghe phong đoán vũ: phóng đại, nói quá)
Nhưng ai cũng chưa nghĩ đến, tin tức này không chỉ vừa vặn bị chính chủ nghe thấy, chính chủ còn tự mình ra mặt phản bác.
Không phải đều nói người ta sắp chết hay sao? Người ta liền cho các ngươi nhìn một cái, rốt cuộc là hắn có sắp chết hay không.
Trên mặt đám quan viên hết trắng rồi lại xanh, xấu hổ vô cùng.
Tuy rằng đã biết tính tình Tề Loan không tốt, nhưng không ai nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy.
Ngay cả Thuận Đế cũng có chút kinh ngạc, sau khi suy nghĩ cẩn thận liền lắc đầu, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Trong lòng Thuận Đế biết dụng ý của Tề Loan, đương nhiên sẽ không phá hủy đài cao của hắn, còn phải tìm mọi cách để hắn làm tròn vai: “Trẫm còn cho là chuyện gì lớn? Bất quá chỉ là một tiểu quốc Nam Cương bị đánh bại nên tùy ý bịa đặt. Tề ái khanh tâm hệ Đại Thần, quả thật là phúc của trẫm và bá tánh Đại Thần. Nếu thương thế của ái khanh còn chưa khỏi hẳn, vẫn là nhanh chóng hồi phủ dưỡng thương.”
Tề Loan chưa thể đồng ý ngay nên kính cẩn nói vài lời, Thuận Đế cũng mừng rỡ bồi hắn quân thần hòa thuận, hàn huyên một hồi, Tề Loan thấy mục đích đã đạt được cũng không muốn tiếp tục lưu lại, hắn vốn không kiên nhẫn nghe quan văn và võ quan cãi cọ, được Thuận Đế lời đáp ứng liền khom người cáo lui.
Ngay cả liếc mắt cũng nhìn đến người khác.
Quan viên ở Ngự Thư Phòng trở nên phi thường, trước giờ mấy người này luôn thích khắc khẩu bây giờ lại im lặng không nói một lời.
Tình cảnh này làm Thuận Đế vô cùng vui vẻ, nếu mỗi lần nghị sự đều có thể an tĩnh như vậy thì tốt biết bao nhiêu? Ông làm Hoàng đế cũng thật bất đắc dĩ, cũng không kiên nhẫn nghe quan văn và võ quan nói nhao nhao.
Nhưng có thể tiến vào Ngự Thư Phòng đều là thần tử ông coi trọng, nhóm thần tử mỗi người phát biểu ý kiến của mình, cũng vì quốc gia đại sự, có đôi khi lớn tiếng cũng không thể che miệng lại.
Cũng phải bận tâm tới mặt mũi của bọn hắn.
Thuận Đế hiểu rõ Tề Loan cũng đủ nể tình, chỉ tới Ngự Thư Phòng cầu kiến, mà không phải đề cập lúc lâm triều.
Quan văn cùng võ quan xưa nay không hòa thuận, võ tướng miệng vụng, luận mồm mép căn bản không thể so sánh cùng quan văn, nhưng Tề Loan không giống vậy, mồm mép hắn có thể còn nhanh nhẹn hơn đám quan văn nhiều.
Lúc trước thượng triều, mỗi lần mở miệng đều giận trời giận đất, chuyện gì cũng có thể nói.
Gậy ông đập lưng ông chiêu này hắn chơi rất thành thục.
Nhóm quan văn không có cách nào nói lại, cuối cùng chỉ có thể trốn, an tĩnh không nói lời vô nghĩa.
Thời điểm mỗi lần Tề Loan thượng triều, là những ngày thanh tịnh ít ỏi của Thuận Đế.
Thuận Đế kỳ thật sự rất hoài niệm, chỉ tiếc đa số thời gian Tề Loan đều ở biên quan, có ít ngày ở kinh. Thuận Đế cũng phải chịu đựng nghe các triều thần cãi cọ ầm ĩ nhiều thêm.
Lúc này nếu không phải Tiểu Ngũ bị bệnh, Thuận Đế làm sao có thể để Tề Loan ở nhà tĩnh dưỡng?
Không có cách nào giữ người lại, đơn giản nhắm mắt làm ngơ, chỉ nghĩ nhanh chóng tống cổ người về phủ bồi nữ nhi, cũng miễn cho thuộc hạ và đại thần này dính tai ương. Các đại thần hoàn toàn không biết Thuận Đế dụng tâm lương khổ, chỉ nghĩ Thuận Đế ân sủng với Tề Loan, quả nhiên thường nhân không thể bằng được.
Một đám bắt đầu suy tư rốt cuộc mình có làm chuyện gì đắc tội Tề Loan hay không.
Tác giả có chuyện nói:
Tề Loan: Có chút chuyện, không biết ngày mai lão bà có cho tiền hay không ~
----------