“Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử Nam Cương đấu nhau càng thêm kịch liệt, chẳng qua Nam Cương quốc quân cũng không tỏ ý muốn chọn ai.”
Sau khi Tề Loan nghe xong gật đầu, Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử Nam Cương luôn bất hòa, huynh đệ hai người một người chủ chiến, một người chủ hòa.
Bất quá là một người ngu xuẩn, một người thông minh hơn một chút.
Cái người thông minh hơn chút kia, biết được đánh giặc mù quáng tiêu hao không dậy nổi, liền chủ hòa, để có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, ngày sau tái chiến.
Hắn tùy ý gật đầu, nói mình đã biết.
“Truyền tin tức trở về, nhìn chằm chằm hai người bọn hắn, nếu có động lĩnh gì lập tức báo cho ta.” Tề Loan đối với chuyện Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử Nam Cương tranh đoạt quyền lực không có y gì.
Chỉ là không muốn hai người bọn họ tranh quyền đoạt lợi, gây tai họa cho bá tánh biên cương thôi.
Những chuyện nên nói cũng không sai biệt lắm, chúng tướng sĩ đã ở biên cương hồi lâu, hiếm khi có thời gian đi vào tửu lầu Kim Lăng, hiện giờ nhờ phúc của Tề Loan, có thể ở lại Kim Lăng thành lâu như vậy, còn có thể tới tửu lầu Kim Lăng, bọn họ trong khoảng thời gian ngắn liền tâm viên ý mãn.
Mắt trông mong nhìn Tề Loan, hỏi có thể uống rượu hay không.
Nếu là trước kia, Tề Loan tất nhiên không chút nghĩ ngợi đáp ứng, nhưng hiện giờ không thể được.
Bạc trong túi hắn, tất cả là Vân Nhược Dư cho.
Buổi sáng trước khi ra cửa công chúa điện hạ còn cố ý dặn dò, để hắn mua chút đồ mình thích, Tề Loan nhìn dáng vẻ Vân Nhược Dư lưu luyến không rời, chỉ cảm thấy túi bạc trong tay nóng phỏng tay.
Chính bản thân hắn còn luyến tiếc không muốn động vào túi bạc đó.
Sao có thể nguyện ý cho bọn hắn mua rượu?
“Bản tướng quân hiện giờ ở trong phủ dưỡng bệnh, đã lâu chưa được nhận bổng lộc triều đình, rượu ngon Kim Lăng nổi danh, tự nhiên cũng có giá trị xa xỉ…… Bất quá, bổn tướng không có tiền.” Tề Loan lưu loát nói một hồi, chúng tướng sĩ đại đa số đều nghe minh bạch ý tứ của hắn.
Nhưng bọn hắn sự thật không nghĩ tới, đại tướng quân bây giờ đến lời hàm súc cũng không dùng.
Trực tiếp nói một câu, không có tiền?
“Tướng quân còn nhớ rõ ngày xưa ở biên cương, ngài nói chờ trở về Kim Lăng, nhất định mang chúng ta nếm thử rượu Kim Lăng.” Một vị tướng sĩ bất mãn mở miệng.
Tề Loan cười như không cười kéo ấm nước trên bàn tới, chậm rãi rót một ly nước: “Rượu không có, nhưng nước lại có rất nhiều.”
Mọi người: “……”
Đại tướng quân là đang muốn chơi xấu sao?
“Nếu không có việc gì, bổn tướng đi về trước.” Tề Loan ở trước mặt mọi người chậm rãi rời đi.
Mọi người ở lại sôi nổi nghị luận: “Tướng quân vội trở về phủ như vậy làm gì?”
“Đương nhiên là trở về xem công chúa, Ngũ công chúa hiện giờ không phải đang ở tướng quân phủ sao?”
“Không phải nói tướng quân không thích công chúa sao?”
“Sao có thể? Các ngươi chẳng lẽ trước nay không phát hiện ra? Lúc trước đưa thư từ thành Kim Lăng tới, ngày ấy tâm tình tướng quân đều sẽ rất tốt sao?”
“Ách —— khẩu thị tâm phi, khẩu thị tâm phi .”
Chúng tướng sĩ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra nở nụ cười.
Sau khi Tề Loan rời đi sương phòng, tìm được chưởng quầy bảo bọn hắn chuẩn bị cho tướng sĩ một bàn rượu và thức ăn, sau đó lại lấy ra ấn tín của mình, đẻ chưởng quầy phủ tính tiền.
Chưởng quầy cẩn thận nhìn, lắm miệng hỏi một câu: “Chính là tướng quân phủ sao?”
Tươi cười Tề Loan trên mặt có hơi không được tự nhiên, nhưng rất nhanh đã được che giấu kỹ lưỡng: “Đưa tới Trấn Bắc Hầu phủ.”
Tuy nói phụ thân cùng nhóm thúc bá hiện giờ không ở trong nhà, nhưng có tổ phụ và mẫu thân, bây giờ trong phủ là mẫu thân chưởng gia, ngân lượng này, mẫu thân hẳn sẽ không mặc kệ.
Tề Loan không thể nào bỏ qua sự thật mình đã đến tuổi này, còn có hành vi ở bên ngoài nợ người ta còn đưa giấy báo về cho mẫu thân, muốn bắt đầu bịt tai trộm chuông.
Ai bảo tài sản riêng cùng cửa hàng của hắn chia hoa hồng, toàn bộ đều trong tay mẫu thân ở hầu phủ, hắn tới tướng quân phủ, nhà kho không có loại đồ vật này.
Chờ ngày sau nói với mẫu thân là được.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận việc này, Tề Loan liền chậm rãi đi tản bộ trong thành, đi ngang qua một nhà bán giấy bút, liền nhớ tới Vân Nhược Dư bảo hắn đi mua chút mυ"ŧ, mực.
Tề tướng quân nghiêm túc suy nghĩ, chỉ cảm thấy mấy thứ kia cũng không biết nên dùng thế nào, tiểu công chúa tích cóp được bạc không dễ dàng, mình không thể nào tiêu xài bừa bãi.
Hắn yên lặng rời ra thư phòng bán đồ đó, xoay người bước chân, đi tới một con phố khác, không chút do dự tiến vào cửa lớn Bảo Nguyệt Trai..
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tướng quân không phải mamaboy, ngày thường hắn không ở tướng quân phủ, sau đó hàng năm đánh giặc bên ngoài, được ban thưởng đồng ruộng và cửa hàng đương nhiên cần phải có người xử lý, hắn vẫn chưa thành thân, cho nên mẫu thân xử lý giúp. Bổng lộc đúng thật là không có bao nhieu, hiện tại đều tiêu sạch tren người tiểu công chúa rồi.
Sau đó công chúa bị bệnh, hắn khẳng định không thể về nhà nói rõ, tình huống của công chúa càng ít người biết càng tốt.