Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khó Làm Phò Mã

Chương 21

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng nay thời điểm ra khỏi cửa, công chúa điện hạ không chỉ không muốn giữ hắn lại, còn nhanh chóng thúc giục hắn đi nhanh.

Lúc ấy sắc mặt tướng quân liền đen lại.

La Sát nhìn mọi người trong bóng tối, chỉ cảm thấy mình biết thật sự quá nhiều, nhưng không có người nào để nói ra, chỉ có thể nghẹn lại.

Trong lòng mọi người tuy rằng giống như bị mèo cào, rất muốn kéo La Sát lại hỏi cho rõ ràng, nhưng ngại uy nghiêm của Tề Loan, cũng chỉ có thể nhịn lại.

“Nghe La phó tướng nói, hôm nay tướng quân triệu tập chúng ta tới đây, là có chuyện quan trọng muốn thương nghị?”

Tề Loan gật đầu hỏi: “Nam Cương gần đây có hành động gì?”

Bởi vì nhiều năm quan hệ đối địch, Tề Loan không có nửa điểm ý tốt đối với Nam Cương, nếu quang minh chính đại đối địch, không làm ra hành vi đánh khinh nào đó, Tề Loan còn có thể cảm thấy đối thủ đáng nể.

Nhưng bọn hắn lại muốn dùng thủ đoạn mờ ám sau lưng.

Đối với loại này, Tề Loan thật sự rất chướng mắt.

Đây vốn là sự tình La Sát hôm qua muốn bẩm báo, lại bởi vì đủ loại nguyên nhân nên chần chừ hồi lâu: “Hồi tướng quân, Nam Cương vẫn luôn phái thám tử tìm hiểu chuyện của ngài, lúc trước ngài hồi kinh dưỡng thương, bên kia liền có đồn đãi, nói lần này ngài bị trọng thương, khủng… Khủng…”

“Đồn đãi nói ta sắp chết?” Tề Loan cười nhạo một tiếng, đối với loại đồn đại như vậy không để trong lòng chút nào.

Trong phòng La Sát cầm đầu các tướng sĩ, lần lượt trầm mặc lại.



“Từng người vẻ mặt đưa đám, ta chỉ bị thương, cũng không phải chôn nửa thân mình vào lòng đất, chờ ngày nào đó lão tử chết thật, các ngươi hãy đến khóc tang.” Tề Loan lạnh lùng mắng.

“Tướng quân.”

“Ngài đang nói gì vậy?”

Hết đợt này đến đợt khác những âm thanh bất mãn vang lên, một đám đều không muốn nghe Tề Loan nói như vậy, Tề Loan tùy ý xoa lỗ tai, nhẹ giọng ra lệnh cho bọn họ câm miệng, thấy bọn họ bày ra biểu tình mất mát, không những không thấy cảm động, ngược lại cảm thấy chán ghét.

“Còn có chuyện gì khác sao?”

“Nam Cương bên kia hoa ngôn xảo ngữ, hiện giờ lời đồn đãi truyền vào kinh thành, ngài lại đã lâu không lộ diện, cho nên trong kinh cũng có không ít quan viên có ý nghĩ như vậy, suy đoán sự tình thật giả.”

Tề Loan nghe đến đó, trong lòng không biết nên làm gì mới tốt, xem ra dưới bầu trời này người ngóng trông hắn gặp chuyện không tốt, chỗ nào cũng có.

Không chỉ có có ngoại địch, cư nhiên hiện giờ còn có nội ưu?

Đây là sợ hắn chết đi, bọn họ còn phải tới phủ phúng viếng?

Tề Loan vốn định châm chọc hai câu, chỉ là nghĩ đến phản ứng của bọn thuộc hạ, lại đành nhịn xuống.

Hắn lưu lại kinh thành hồi lâu, lại chưa từng xuất hiện trong triều, các triều thần có nghị luận là không thể tránh được, ý tứ các thuộc hạ Tề Loan cũng rõ ràng.

Hắn uy hϊếp Nam Cương hồi lâu, hiện giờ đã lâu không lộ mặt, đối phương tự nhiên sẽ có thêm tâm tư không tốt: “Bản tướng quân có đi thượng triều hay không, còn phải để bọn họ định đoạt?”

Hắn làm sao có thể không biết chỉ cần hắn ổn định vững trãi đứng trên triều, mọi lời đồn đãi đều sẽ tự sụp đổ, chẳng qua, dựa vào cái gì?



Quan văn cùng võ tướng đúng là có nhiều khập khiễng, nhưng Tề Loan luôn cho rằng bên ngọai địch trước mặt, là có thể nhất trí đối ngoại.

Những thuộc hạ của Tề Loan tự nhiên cũng có tâm sinh bất mãn, nhưng hiện giờ lời đồn đãi càng ngày càng nghiêm trọng, nếu Tề Loan tiếp tục không ra mặt, chỉ sợ tình thế đối với hắn càng thêm bất lợi.

“Không biết ý của tướng quân là như thế nào?”

“Không thể nào.” Tề Loan lãnh đạm nói, cuộc đời hắn ghét nhất là bị người hϊếp bức, vô luận là bởi vì loại nguyên nhân nào.

Thượng triều cũng không phải việc khó, nhưng khiến hắn phản cảm chính là các đại thần trong triều nghe phong lại đoán vũ: “Chuyện này sau lại bàn, Nam Cương có tin tưc gì khác truyền đến không?”

La Sát cùng một cái khác tướng lãnh liếc nhau, nói lên tin tức của Thiên Sơn cùng Ngàn Đêm, hai người bọn họ là tâm phúc của Tề Loan, lần này Tề Loan hồi kinh, hai người bọn họ vẫn còn lưu tại Nam Cương điều tra tin tức.

“Ngàn đêm bọn họ còn không tìm được……”

“Ta nói không phải việc này, không tìm được thì không tìm được, ta không ngại.” Tề Loan tùy ý xua tay, nghiễm nhiên không quá để trong lòng.

Ngàn Đêm và Thiên Sơn là lưu lại Nam Cương là muốn tìm thánh hoa Nam Cương trong miệng vu y, loại hoan trong truyền thuyết, có tồn tại hay không cũng chưa thấy, huống chi là tìm kiếm?

Thương thế lần này của Tề Loan rất nghiêm trọng, quân y nói sẽ ảnh hưởng tới tuổi thọ. Mà thánh hoa trong truyền thuyết kia có thể kéo dài tuổi thọ, trong lòng Tề Loan kỳ thật không mấy tin tưởng, hắn không tin vu y Nam Cương, càng không tin cái gọi là thánh hoa Nam Cương.

Tề Loan cảm thấy so với phí tâm phí lực tìm này thánh hoa, còn không bằng hồi kinh ăn nhiều thêm mấy củ nhân sâm còn tốt hơn.

Nhưng đám thuộc hạ này lại tin tưởng không nghi ngờ, Tề Loan chỉ nói là bọn hắn ở Nam Cương đợi lâu, bị ảnh hưởng quá sâu.
« Chương TrướcChương Tiếp »