Chương 20

Phu quân vẫn luôn không muốn ra cửa bái phỏng phu tử lại chủ động nói lời này, Vân Nhược Dư miễn bàn có bao nhiêu cao hứng, dù là lời nói của phu quân có hơi kỳ quái, nàng cũng không để ý quá mức.

Vân Nhược Dư một lòng một dạ chuẩn bị ngân lượng, ngay cả cơm trưa cũng không kịp chuẩn bị, Lộc Trúc và Ngân Điệp liền cùng nhóm đầu bếp nữ cùng nhau bận rộn, Ngân Điệp có hơi mất mát: “Sao hôm nay công chúa còn chưa tới?”

Vừa dứt lời, Ngân Điệp đã bị Lộc Trúc quở trách một câu: “Ngươi còn muốn để công chúa làm đồ ăn cho ngươi thử sao?”

“Không phải là do công chúa làm đồ ăn rất ngon……” Ngân Điệp không tự tin nói.

Cũng không trách nàng ấy thèm ăn được, công chúa làm đồ ăn, bệ hạ và nương nương còn có Thái Tử điện hạ bọn họ đều thích.

Chỉ là công chúa điện hạ chỉ là hứng thú với chuyện nấu ăn, làm chuyện gì cũng dựa vào tâm tình, hứng thú cao sẽ làm, tâm tình không tốt đương nhiên không vào bếp. Bệ hạ và nương nương bọn họ tuy có thích đồ ăn công chúa điện hạ làm.

Nhưng cũng không xem nữ nhi thân sinh như đầu bếp ở Ngự Thiện Phòng mà sai sử.

Cho nên mỗi lần công chúa nấu ăn bọn họ đều rất chờ mong.

“Nếu để nương nương biết được tướng quân mỗi ngày đều có thể ăn đồ ăn công chúa tự tay làm, chỉ sợ là có chuyện lớn.”

Trong quá khứ cũng không phải không xuất hiện chuyện hai người bệ hạ và nương nương cùng tranh nhau một đĩa đồ ăn.

Lộc Trúc và Ngân Điệp nghĩ đến đây, càng thêm cảm thấy, công chúa đối với tướng quân rễ tình đâm sâu.

Mất trí nhớ cũng không quên chuẩn bị đồ ăn cho tướng quân.



Còn mỗi ngày đều trùng lặp.

Tự nhiên lời này, cũng chỉ có hai nàng ngầm nói, những hạ nhân khác trong phủ tướng quân đều không có lá gan nghị luận chuyện của chủ tử.

Tòa phủ đệ này là Thuận Đế ban thưởng, ban đầu trong phủ còn có một ít người hầu, đều theo tòa phủ được ban thưởng này, chỉ là Tề Loan hàng năm không ở Kim Lăng thành, ngẫu nhiên hồi kinh cũng quay về nhà, những người hầu đó không cần làm gì đều bị hắn phân phát ra ngoài.

Thời điểm Tề Loan không ở trong kinh, mẫu thân hắn là Tề phu nhân phái người tới quét tước định kỳ, lần này hắn bị trọng thương về kinh tĩnh dưỡng, không muốn ở lại trong nhà làm mọi người lo lắng, lúc này quay về tướng quân phủ.

Tề phu nhân liền tuyển một ít người hầu tới đây hầu hạ, đều người hậu hạ Tề Loan khi còn bé. Sau khi Vân Nhược Dư xảy ra chuyện, Tề Loan đem nàng về tướng quân phủ, lưu lại người, hầu hạ đều phải thông qua sát hạch, không thông qua tất cả đều bị tặng trở về.

Vân Nhược Dư hoàn toàn không biết chuyện phát sinh trong phòng bếp, lúc này đang ngồi trong phòng, ôm hộp gỗ của mình bắt đầu đếm bạc, hộp gỗ tổng cộng có hai tầng, phía trên là một ít bạc vụn, mở ra tường kép, phía dưới đặt một hàng thỏi bạc ngay ngắn.

Đây đều là Thái Tử chuẩn bị cho Vân Nhược Dư, vốn dĩ còn lo lắng không biết nên giải thích với Vân Nhược Dư thế nào, kết quả Vân Nhược Dư đã tự mình chọn thân phận cho huynh trưởng nhà mình ——

Tề Loan chịu qua ân huệ của người.

Tự nhiên, Thái Tử cũng liền thuận lý thành chương cho Vân Nhược Dư một số tiền.

Nàng đếm kỹ bạc hai lần, tổng cộng lấy ra mười sáu lượng bạc, tám lượng bạc là quà nhập học, còn một ít để phu quân chuẩn bị đồ vật cần dùng, nếu còn thừa, còn có thể để phu quân mua chút giấy và bút mực.

Vân Nhược Dư nhìn mười sáu lượng bạc kia, vô cùng rối rắm có thể lấy ra thêm bốn lượng bạc hay không, để có thể mua thêm chút đồ hay không.

Nàng nhớ tới nghiên mực trên bàn sách Tề Loan có chút cổ xưa, liền nghĩ bỏ thêm chút bạc để hắn đổi một cái mới.



Năm lần bảy lượt lấy bạc ra rồi bỏ lại, cuối cùng vẫn quyết tâm, lấy ra hai mươi lượng bạc.

Khi Vân Nhược Dư đem những tất cả bạc giao cho Tề Loan, nói rõ tâm ý của mình với hắn, Tề Loan căn bản không biết phải nhận như thế nào: “Hai mươi lượng thật sự quá nhiều, không cần nhiều như vậy.”

“Cần, phu quân ngày thường vất vả, lần này tuy nói là đi bái phỏng phu tử, nhưng nếu phu quân nhìn thấy đồ vật mà mình thích, cũng có thể mua.” Vân Nhược Dư nói càng thành khẩn, tâm tình Tề Loan càng trở nên phức tạp.

Tâm tình phức tạp này vẫn luôn diễn ra đến khi tới tửu lâu.

Bởi vì Vân Nhược Dư một lòng muốn hắn ra cửa thăm hỏi phu tử, đương nhiên sẽ không ngăn cản Tề Loan.

Tề Loan hôm nay ra cửa, đặc biệt thuận lợi.

La Sát cùng một đám tướng sĩ thấy Tề Loan tiến vào đều ngồi vô cùng yên lặng, đừng nói là nói chuyện với nhau, ngay cả mắt cũng không dám tùy ý liếc loạn.

Bọn họ có một loại cảm giác kỳ quái, tướng quân thoạt nhìn, tâm tình không tốt.

Mọi người thừa dịp Tề Loan cúi đầu xem bản đồ, thọc thọc bên người La Sát hỏi có biết chuyện gì xảy hay không ra.

La Sát là phó tướng của Tề Loan, chuyện biết được đương nhiên nhiều hơn bọn họ, nhưng cái gì cũng không thể nói, sắp nghẹn điên rồi.

La Sát âm thầm cắn răng, đẩy những người đang vây xung quanh mình ra; “Suốt ngày quan tâm chuyện gì đâu, tâm tư tướng quân há có thể để chúng ta suy đoán sao?”

Tướng quân đâu phải thoạt nhìn tâm tình không tốt? Là thật sự rất không tốt.