Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khó Làm Phò Mã

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tề Loan bởi vì không muốn rời giường đọc sách mà giả bệnh, cuối cùng vẫn phải trả cái giá đắt tương ứng.

Vân Nhược Dư lo lắng hắn nhiễm phong hàn, mỗi ngày đều đổi cách thức nấu cháo cho hắn, và không ngoại lệ là bên trong đều có gừng băm.

Tề đại tướng quân ăn liên tiếp ba ngày cháo gừng băm, cuối cùng bị đánh bại, không thuốc mà khỏi.

Sau chuyện này, Vân Nhược Dư cảm thấy đều là do công lao của cháo gừng băm mình nấu: “May mắn phu quân bệnh không nghiêm trọng, lúc này mới có thể chuyển biến tốt đẹp, hiệu quả của cháo này đúng là không tồi.”

Tề Loan an tĩnh như gà ngồi một bên đọc sách, chỉ xem như bản thân chưa nghe thấy cái gì.

Hắn lăn lộn như vậy một hồi, cũng không tìm ra được nguyên nhân, nên đọc sách vẫn nên đọc sách, nên rời giường vẫn nên rời giường.

Muốn nói thực sự có cái gì khác biệt?

Đó chính là Ngũ công chúa càng thêm thích thú tới phòng bếp, không phải chuẩn bị đồ ăn sáng cho hắn, cũng là chuẩn bị cơm trưa cho hắn, còn thỉnh thoảng làm một ít điểm tâm ngọt.

Tuy rằng đều là do Vân Nhược Dư chuẩn bị, cũng là Vân Nhược Dư tự mình bưng lên.

Nhưng Tề Loan chịu ảnh hưởng của cháo gừng băm quá sâu, hoàn toàn không cảm thấy chén cháo kia rốt cuộc có hương vị gì, không biết đến tột cùng trình độ nấu ăn của Vân Nhược Dư như thế nào.

Tự nhiên cũng sẽ không cảm thấy đồ ăn tinh xảo ngon miệng thường ngày là Vân Nhược Dư làm.



Còn tưởng rằng là Trấn Bắc Hầu phủ đưa đầu bếp tay nghề lợi hại đến.

Đến nỗi Vân Nhược Dư muốn đi phòng bếp, hắn cũng không lo lắng đề phòng như trước, hắn tin tưởng có Lộc Trúc và Ngân Điệp ở đó, có thể ngăn cản được Vân Nhược Dư.

Kỳ thật, chuyện này cũng chỉ là việc nhỏ, Tề Loan cũng đã nhìn ra, hiện giờ nàng có thật sự phá hỏng phòng bếp, chỉ cần mình bỏ ra chút bạc gọi thợ thủ công tới sửa là được rồi.

Làm hắn đau đầu là vì chuyện khác, bây giờ Ngũ công chúa càng không dễ lừa gạt, vốn dĩ hắn còn có thể tìm được ít sách mình cảm thấy hứng thú nhìn thoáng qua một cái, nhưng công chúa điện hạ biết chữ, có một lần nàng tới đưa điểm tâm nhìn thấy, hồi lâu không nói chuyện.

Mặt đầy khiển trách nhìn hắn, nhìn đến mức Tề Loan cảm thấy chột dạ không rõ lý do.

“Lúc phu quân đọc sách, sao lại không nghiêm túc như lúc nhìn đống tạp thư này?”

Một câu hỏi khiến Tề Loan á khẩu không trả lời được, chỉ có thể tìm một quyển sách khoa cử, hết sức chuyên chú đọc sách.

Nơi này cẩm tú văn chương cũng có, tác phẩm lớn cũng không thiếu, Tề Loan nhìn một hồi, ý niệm muốn đi thượng triều liền mạnh mẽ xông ra.

Tuy rằng Tề Loan có ý niệm muốn đi thượng triều, bất quá cũng chỉ là dám nghĩ mà thôi, cả triều văn võ đều biết, hắn bởi vì trên chiến trường bị trọng thương, đe dọa tánh mạng, mới được Thuận Đế đặc biệt cho phép hồi kinh tĩnh dưỡng.

Tuy rằng lúc này thương thế đã sớm không còn đáng nếu ngại, hắn muốn đi thượng triều, đương nhiên cũng là có thể, chẳng qua Tề Loan xưa nay không có kiên nhẫn nghe những các triều thần đó cãi cọ ầm ĩ tranh luận không thôi.



Thuận Đế đặc biệt cho phép hắn không cần lâm triều, Tề Loan cũng mừng vì được thanh nhàn.

Nhưng La Sát mỗi ngày nhìn tướng quân trời vừa canh năm đã bị đánh thức tới thư phòng đọc sách, thực sự có chút không đành lòng, càng quan trọng chính mình cũng là phó tướng của Tề Loan.

Tướng quân thức dậy, mình cũng không thể ngủ tiếp đúng không?

Nếu đi lâm triều, buổi tối còn có thể có thêm một canh giờ.

Tề Loan sao lại có thể không biết tâm tư La Sát? Nhưng chỉ cười lạnh một tiếng, cười nhạo La Sát suy nghĩ quá mức đơn giản: “Ngươi lại quá coi thường Ngũ công chúa, ngươi cho rằng đi lâm triều, nàng sẽ không gọi ta dậy đi đọc sách hay sao?”

Dựa theo hiểu biết của hắn đối với Vân Nhược Dư, chẳng sợ hắn phải đi thượng triều, tiểu công chúa cũng sẽ để hắn dậy sớm đọc sách một canh giờ, mới để cho hắn ra cửa.

Hắn điên rồi mới không có việc gì làm đi gây chuyện.

Đại Thần bây giờ tứ hải thái bình, cũng không có chiến sự gì, Nam Cương lúc trước vẫn luôn khıêυ khí©h bị hắn đánh cho quăng mũ cởi giáp, co đầu rút cổ không ra ngoài, đã thu hồi tâm tư ngo ngoe rục rịch, các nước khác có liên quan cũng không có bất kỳ hành động nào, an phận kẹp chặt cái đuôi làm người.

Bây giờ quan trọng hơn vẫn là Vân Nhược Dư, hắn không thể để một mình Ngũ công chúa ở trong phủ. Có hắn ở trong phủ, còn có thể trông chừng Vân Nhược Dư.

Tình trạng của Ngũ công chúa đương nhiên càng ít người biết càng tốt.

Vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn có muôn lần chết cũng không thể thoái thác hết tội của mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »