Chương 27: Chương 27: Cái gì gọi là tình yêu?

30 phút trước.

Tiệm mì hoành thánh.

_ Chúc quý khách ngon miệng! - anh chàng phục vụ cẩn thận đặt tô mì xuống trước mặt người con trai.

_ Cảm ơn! - người con trai đó khẽ gật đầu.

Anh từ tốn. Vừa thưởng thức từng sợi mì ngon vừa thả hồn vào phong cách trang trí rất ư là Trung Quốc của quán. Giữa một thành phố của đất Châu Âu như thế này, nét Châu Á luôn luôn nổi bật, thu hút.

Nhìn anh rất thanh bình, nhưng đâu ai có thể ngờ rằng, phía sau hàng lông mi dài ấy, là những nỗi đau, suy tư, phiền muộn chồng chất.

Đôi mắt màu đồng khẽ đanh lại khi nhìn thấy một bóng dáng thân quen....

Không đúng!

Đã từng thân quen.

Đặng Khánh Phong nhìn thấy cô đã lấy lại được niềm vui trong cuộc sống, hồn nhiên, trong sáng, bên cạnh còn có một người luôn hết lòng bảo vệ cô, anh rất an tâm, nhưng lòng khẽ thắt lại.

Đau.

Nhưng biết làm thế nào!

Anh không thể mang đến cho cô hạnh phúc, đành nhường chỗ ột người khác có khả năng hơn. Không thể ích kỷ.

Từ khi nhìn thấy Ngọc Di, Khánh Phong buông đũa, chỉ dõi theo cô.

Anh không sợ cô phát hiện, vì nơi anh ngồi nằm khuất sâu trong góc, chỉ khi nào khách hết chỗ thì phục vụ mới dẫn đến đây.

Từng hành động, từng cử chỉ, ngay cả biểu cảm nhỏ trên gương mặt cô, anh đều thu được vào tầm mắt hết.

Đến khi Ngọc Di cùng Lý Anh Kiệt chạy ra ngoài, anh cũng đuổi theo. Hai người họ lái xe ra nơi khác, anh cũng đi theo.

Cô đi đâu, anh đi đó.

Lý do anh làm như vậy là gì à?

Lúc Ngọc Di trở nên thất thần sau khi nhìn vào điện thoại, trong lòng anh bỗng dấy lên cảm xúc khó tả. Những giác quan của anh khiến anh có linh cảm, chuyện không hay sắp xảy ra.

Và rồi Ngọc Di chạy băng qua đường.

Một chiếc ô tô lao đến.

_ Ngọc Di! - Khánh Phong cũng thét lên. Anh chạy hết sức đến bên cô. Ôm lấy cô.

Rầm.

Tiếng xe đâm sầm vào người vang lên chói tai. Xé toạc sự nhộn nhịp đường phố.

---------------------------

_Trời ơi!

_ Kinh khủng quá!

_ Mau gọi xe cấp cứu đi!

_ .....

Mọi người vây thành một vòng tròn xung quanh một chàng trai đang ôm chặt lấy một cô gái trong lòng mình và một chiếc ô tô.

Người anh ta toàn máu là máu. Máu đỏ thẫm chảy ròng ròng, tạo thành một vũng ở sau gáy.

_ Tránh ra! Tránh ra! - Lý Anh Kiệt chen qua đám người.

Trên gương mặt điển trai đang hốt hoảng chợt khựng lại.

Sa sầm.

Đặng Khánh Phong?

_ Hai người... Chờ một chút... Xe cấp cứu gần đến rồi! - mắt Lý Anh Kiệt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã. Giọng anh run run.

Kiệt cảm động. Cảm động trước một tình yêu chân thành. Anh cũng yêu Ngọc Di, nhưng anh có dám nhào đến, đánh nhau với thần chết để giành lấy mạng sống cho người con gái anh yêu?

Tình yêu của anh. Không tài nào đem so được với tình yêu của Khánh Phong.

Khánh Phong dám đánh đổi cả mạng sống, chỉ để bảo vệ một người con gái không cùng dòng máu với mình, đơn giản chỉ là anh yêu cô ấy. Rất yêu. Yêu hơn chính bản thân.

--------------------------------

Cộp.... Cộp.... Cộp.....

Xịt.... Xịt.... Xịt...

Tiếng đế giày nện xuống nền gạch pha trộn với tiếng máy thở liên tục bơm oxi vào mũi, mùi tanh ói của máu gây nên một không khí hỗn loạn.

Bác sĩ đang gấp rút chạy đua với thời gian để đưa bệnh nhân đang hôn mê vào phòng mổ.

Đối với những người làm việc trong bệnh viện, thì đây là chuyện bình thường, có khi là chuyện hằng ngày.

Nhưng...

Ca cấp cứu này... vẫn rất khác.

Nó thiếu...

Thiếu tiếng khóc, tiếng gọi tên của người thân.

Đối mặt với tử thần...

Chỉ đơn độc...

Một mình anh.

Chỉ một mình Đặng Khánh Phong.

-------------------------

_Tại sao ngươi lại liều mạng như thế? - người đàn ông trùm một chiếc vải đen, toàn thân toả ra hơi lanh rợn người.

_ ..... - Khánh Phong không trả lời. Nhắm nghiền mắt.

_ Hứa Ngọc Di. Đặng Khánh Phong. Cũng khá thú vị đấy chứ! Đánh đổi, ngươi đồng ý không? - thần chết lại lên tiếng. Lần này tông giọng bỗng nhiên cao hơn.

Nghe đến tên cô, anh mở bật mắt. Nhìn chằm chằm vào gương mặt xảo quyệt.

_ Đừng động đến cô ấy! - giọng anh đặc sệt, phát ra chỉ vừa đủ nghe.

Ông thần chết nhướng mắt nhìn người con trai luỵ tình, rồi quay lưng đi, bật những tràng cười ha hả.

-----------------------------

Về Ngọc Di.

Cô đã được chuyển đến phòng hồi sức đặc biệt.

_ Do đầu bị va mạnh nên ngất thôi! Không ảnh hưởng đến sức khoẻ. - y tá tiêm cho cô một liều thuốc giảm đau, quay sang nói với Lý Anh Kiệt.

_ Cảm ơn bác sĩ! - anh cúi gập người.

Cạch.

Cô y tá ra ngoài rồi, trong phòng chỉ còn mình anh và Ngọc Di.

Kiệt nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Anh nhìn cô ngủ.

Hàng lông mày khẽ níu lại. Đôi môi tái nhợt. Nét xanh trên mặt vẫn còn nhưng đã giảm bớt được phần nào.

Kiệt đưa tay định vén những sợi tóc rối trên trán thì...

Reng... Reng... Reng...

Chuông điện thoại reo.

Là bác Linh Đan.

_ Dạ cháu nghe đây ạ!

_ Kiệt à! Mấy đứa đi chơi thêm ở đâu hay sao mà bây giờ vẫn chưa về hả con? - bà Linh Đan lo lắng.

_ Dạ... - nhất thời anh không biết nên trả lời thế nào - Tối nay Ngọc Di sang nhà cháu ngủ lại bác ạ! Bác yên tâm!

_ Vậy à! - giọng bà nhẹ tâng - Dặn nó ngủ sớm giúp bác nha con!

_ Dạ! Con nhớ rồi! Bác cũng ngủ sớm!

Tút... Tút... Tút...

Haizzz!

Kiệt thở dài.

Chắc phải hủy vài buổi diễn thôi!

Anh lại lấy điện thoại ra.

Tử Di.

Gọi.

_ Cuối cùng anh cũng chịu gọi lại cho em rồi!

_ Khánh Phong bị tai nạn giao thông, đang ở bệnh viện xxx, cô mau đến đi!

_ Hả? - Tử Di hốt hoảng - Được rồi! Em đến ngay.

-----------------------

_ Khánh Phong! Khánh Phong! - Tử Di ngồi bên cạnh giường, nắm lấy ngón tay anh.

Não là bộ phận khó thực hiện phẫu thuật nhất, nhưng rất may mắn, ca này đã thành công.

Tít... Tít... Tít...

Máy đo điện tim hoà vào tiếng nấc của Tử Di.

Cô nằm gục đầu lên giường, khóc.