Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khó Dỗ Dành

Chương 47: Có chuyện muốn nói với em

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ôn Dĩ Phàm vô thức ‘A’ một tiếng, lại liếc nhìn về chai nước ngọt kia, lúc này mới nhận ra chỗ không đúng. Nhưng cô từ trước đến nay mỗi khi đi ra ngoài ăn cùng người khác đều là như vậy, vẫn luôn nghe theo sự lựa chọn của người khác.

Cũng không để ý người kia cuối cùng sẽ chọn cái gì.

Trong tình huống bình thường, người gọi thức ăn sẽ lịch sự hỏi ý kiến của cô.

Ôn Dĩ Phàm cũng chưa từng gặp ai như Trịnh Khả Giai, trực tiếp nói thẳng ra là có thể đối đãi với cô như thế nào cũng được.

Đối với loại chuyện nhỏ này, Ôn Dĩ Phàm vẫn luôn không quá để ý, vừa rồi thậm chí cũng không cảm thấy có gì không ổn. Nhưng rất lạ là, giờ phút này cô mơ hồ có cảm giác kỳ dị.

Cô liếʍ liếʍ khoé môi, che giấu bằng cách rũ mắt nhìn về phía thực đơn.

Nhà hàng này không có nhiều loại thức ăn, thực đơn được gấp lại, ép plastic. Menu đồ uống ở dưới góc phải, cũng không có nhiều lựa chọn, ngoại trừ những loại đồ uống phổ biến, còn có vài loại đặc biệt của quán.

Ôn Dĩ Phàm nhìn một lúc, không thấy hứng thú với món nào: "Anh chọn đi, tôi uống nước là được."

Tang Diên đã trụng nước sôi cho chén đũa xong, đẩy đến trước mặt cô.

"Thức ăn cũng không cần thêm?"

Ôn Dĩ Phàm gật đầu, nhìn chăm chú bộ chén đũa trước mặt, trả thực đơn lại cho anh.

Tang Diên rót nước vào ly, tiện thể liếc sơ qua thực đơn. Cuối cùng anh cũng không thêm gì, tiện tay trả thực đơn về giữa bàn.

Sau khoảng yên lặng ngắn ngủi, trên bàn lại náo nhiệt.

Những người còn lại đều câu được câu chăng nói chuyện, thỉnh thoảng cùng Tang Diên nói mấy câu.

Phần nhiều là bát quái, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện công việc một chút. Người bọn họ nhắc đến, Ôn Dĩ Phàm cũng không biết, cũng không hiểu lắm lĩnh vực này. Cô không lắng nghe nữa, chỉ chậm rãi uống nước.

Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên ý thức được một chuyện.

Vậy là Tang Diên từ chối không đi ăn chung với công ty, để đi ăn tối với cô sao?

Nghĩ đến đây, Ôn Dĩ Phàm nhìn về phía Tang Diên, nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Trịnh Khả Giai. Biểu hiện của cô ấy như hơi bất an, lại mang theo vài tia xấu hổ, như có người vừa nói gì đó với cô ấy.

Ôn Dĩ Phàm di chuyển ánh mắt, nhìn lên gò má của Tang Diên.

Chú ý đến ánh mắt của cô, Tang Diên nhanh chóng nhìn lại: "Làm sao?"

"Không có gì." Ôn Dĩ Phàm cúi đầu tiếp tục uống nước.

Tang Diên ngược lại vẫn nhìn cô chăm chú, rồi bỗng nhiên cười: "Này, đừng nghĩ đến chuyện lừa gạt cho qua đấy."

Ôn Dĩ Phàm: "Ừ?"

Tang Diên tròng mắt đen nhánh nhuộm ánh sáng, mang ý đương nhiên, giống như bữa ăn này không có bất kỳ quan hệ gì với anh. Anh khẽ bĩu môi, bất cần đời nói: "Bữa ăn này không tính."

***

Khi bữa ăn gần kết thúc, Ôn Dĩ Phàm đứng dậy đi đến nhà vệ sinh.

Ôn Dĩ Phàm từ phòng nhỏ đi ra, mở vòi nước rửa tay. Nhìn mình trong gương, cô hạ mắt, lấy son môi từ trong túi xách ra, đang định dậm lại, vừa vặn liếc thấy Trịnh Khả Giai vào nhà vệ sinh.

Trịnh Khả Giai ngừng bước chân, rồi đi đến đứng bên cạnh cô.

Động tác của Ôn Dĩ Phàm vẫn không ngừng lại, hướng về phía gương bắt đầu trang điểm thêm.

Trịnh Khả Giai hình như chỉ là đến để rửa tay. Cô ấy mở vòi nước, chủ động lên tiếng: "Không nghĩ đến hôm nay có thể gặp chị ở chỗ này, chị quen với trưởng phòng của chúng tôi à?"

Ôn Dĩ Phàm qua loa lấy lệ mà ừ một tiếng.

"Mới vừa rồi đồng nghiệp nói với tôi, là tôi không nể mặt trưởng phòng, người anh ấy mang đến mà tôi lại cứ như vậy tùy ý đối đãi." Trịnh Khả Giai hơi nhăn nhó, nhỏ giọng than phiền, "Tôi đâu có ý này, không phải là cuối cùng chị cũng không chọn sao?"

Ôn Dĩ Phàm dùng đầu ngón tay cạ cạ khoé môi chùi bớt son.

Trịnh Khả Giai: "Tôi chỉ không muốn lãng phí thôi, dù sao cũng đã đặt rồi."

Ôn Dĩ Phàm tùy ý nói: "Vậy sao cô không tự uống đi?"

Trịnh Khả Giai nghẹn lời: "Tôi không thích mà, trước kia chị đều là. . ." Lời còn chưa nói hết, Trịnh Khả Giai kịp thời dừng lại, sửa lại lời nói: "Chị có thể giúp tôi giải thích vài câu với trưởng phòng không? Tôi sợ tôi đắc tội với anh ấy rồi không qua được kỳ thực tập này."

Ôn Dĩ Phàm cười: "Cô suy nghĩ nhiều quá."

"Không phải là tôi sợ sao? Chị giúp tôi nói một chút đi mà." Trịnh Khả Giai cũng lấy son môi ra, giọng nói hơi nũng nịu, mang vẻ hâm mộ: "Đúng rồi, trưởng phòng có phải đang theo đuổi chị không?"

". . ." Ôn Dĩ Phàm hơi buồn bực, chuyện này sao có thể nói ngược lại như vậy, "Không phải."

"Vậy là còn chưa bắt đầu theo đuổi? Hai người vẫn đang ở thời kỳ ái muội? Dù sao thì anh ấy chắc chắn có ý tứ với chị. Tôi vốn đang định theo đuổi anh ấy, anh ấy vừa cao vừa đẹp trai vừa khí chất lại vừa có tiền, chỉ có điều anh ấy là cấp trên của tôi. ." Nói đến đây, Trịnh Khả Giai bĩu môi, "Dù sao nhìn hai người như vậy, thì tôi suy nghĩ lại, tôi cũng không muốn bỏ công mà lại không theo đuổi được. Điều kiện của tôi cũng chẳng kém gì."

Ôn Dĩ Phàm dừng động tác lại: "Anh ấy có ý tứ với tôi sao?"

"Cái này còn cần phải hỏi sao? Chị cố ý làm cho tôi không thoải mái à?" Trịnh Khả Giai cạn lời: "Anh ấy đối xử với chị và người khác hoàn toàn khác nhau. Mặc dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng chị có gương mặt này, tôi thật sự không có khả năng thắng."

Ôn Dĩ Phàm trầm mặc, như đang tự hỏi điều gì.

" Được rồi, cũng không có gì ghê gớm." Trịnh Khả Giai vuốt vuốt tóc, rất kiêu ngạo tự cho bản thân mình một bậc thang đi xuống: "Tôi đối với kiểu người lạnh nhạt này cũng không có hứng thú gì. Ở bên nhau còn phải tốn công dỗ dành anh ta, tôi thì chỉ muốn được cưng chiều thôi."

Ôn Dĩ Phàm vừa vặn cũng trang điểm xong, nhấc chân đi ra ngoài: "Ừ, tôi đi ra trước đây."

Trịnh Khả Giai đi theo: "Cùng đi đi."

Ôn Dĩ Phàm vẫn đang suy nghĩ lời Trịnh Khả Giai vừa nói.

Đang đi, Trịnh Khả Giai nhớ ra: "Này, chúng ta thêm WeChat đi. Tôi luôn muốn liên lạc với chị, muốn thêm WeChat chị mà chị vẫn luôn không phản ứng gì."

Ôn Dĩ Phàm không lên tiếng.

"Đã bao lâu chị không liên lạc với mẹ rồi? Tại chị không để ý đến mẹ, nên khoảng thời gian này tâm trạng của mẹ rất kém." Trịnh Khả Giai nói, "Quan hệ của hai chúng ta trở thành như vậy, trách nhiệm chủ yếu là ở tôi, chị cũng không nên trách mẹ."

Nghe vậy, Ôn Dĩ Phàm thấy buồn cười: "Vậy tại sao tôi phải thêm WeChat của cô?"

Trịnh Khả Giai cau mày: "Không phải là tôi đây muốn nói chuyện rõ ràng với chị sao?"

Ôn Dĩ Phàm giọng ôn tồn nói: "Không có gì đáng nói cả."

"Chị có cần phải như vậy không?" Thấy bản thân vẫn luôn hòa nhã mà không nhận được sắc mặt tốt từ Ôn Dĩ Phàm, Trịnh Khả Giai hơi khó chịu: "Cũng không đến nỗi nghiêm trọng như vậy chứ? Chị là con gái ruột mà đối xử với mẹ còn không bằng tôi là con kế nữa."

"Đúng là như vậy." Ôn Dĩ Phàm cười, một lời hai nghĩa: "Cô so với tôi còn giống con gái ruột hơn."

Trịnh Khả Giai ngay lập tức phản ứng lại ý tứ trong câu nói của cô. Vẻ kiêu căng của cô ấy trong chớp mắt biến mất, môi run run, nhưng một câu cũng không thể nói nên lời.

Bình tâm mà nói, thật ra Ôn Dĩ Phàm không có nhiều cảm giác đối với Trịnh Khả Giai.

Không thể nào thích, nhưng cũng chưa đến nỗi ghét.

Cô cảm thấy, mặc dù Trịnh Khả Giai là một trong những nguyên nhân, nhưng nguyên nhân chủ yếu, chính là thái độ bỏ mặc của Triệu Viện Đông.

Cô và cô ấy hai người từ hai gia đình rồi vì rổ rá cạp lại mà ở chung, tính cách lại hoàn toàn bất đồng.

Vận mệnh như bắt đầu từ đây, tại ngã ba đường, đem số phận của hai người rẽ sang hai nhánh khác hẳn nhau.

Ôn Dĩ Phàm từ thiên đường rơi vào bùn lầy, bị gia đình mới bài xích, phải ăn nhờ ở đậu nhà người khác nên trở nên cẩn thận dè dặt. Từ đó, cô không có tư cách để kiêu căng, đối với chuyện gì cũng không tranh không đoạt, cũng không dám làm sai bất kể là chuyện nhỏ gì.

Còn người trước mắt đây, được cha nuông chiều không có giới hạn, được mẹ kế yêu thương như mẹ ruột, chưa bao giờ trải qua bất kỳ khó khăn gì, ngay cả phiền não cũng đều là ngọt ngào.

Đến tuổi này rồi, vẫn như cũ là hoàn toàn không hiểu ánh mắt của người khác, vẫn là một nàng công chúa kiêu ngạo không hiểu chuyện.

Gần trở về chỗ ngồi.

Ôn Dĩ Phàm hạ thấp giọng, nói một câu cuối cùng: "Cho nên mẹ cũng đâu có thiếu thứ gì?"

". . ."

"Không phải là vẫn có một đứa con gái sao?"

Vừa ngồi về vị trí, Tang Diên liền xoay đầu lại, nhìn cô từ trên xuống dưới: "Ổn không?"

Ôn Dĩ Phàm gật đầu.

Nghe cô nói vậy, Tang Diên đứng lên: "Vậy đi thôi." Rồi sau đó, anh nhìn về phía những người khác, tản mạn nói: "Mọi người cứ tiếp tục đi, bọn tôi còn có việc, đi trước đây."

"Chờ một chút !" Giấy bạc nóng lập tức đứng lên, lấy điện thoại di động ra: "Tôi còn chưa chụp hình! Đến đây, chụp mấy tấm đi, để tí nữa phát lên vòng bạn bè còn có bằng chứng nữa chứ."

". . ."

Tang Diên hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn ngồi xuống lại.

Ôn Dĩ Phàm tiến đến bên tai anh, nhỏ giọng hỏi: "Vậy tôi tránh mặt một chút nhé?"

"Tránh cái gì? Ngồi đi." Tang Diên liếc cô, "Biết tác dụng của em là gì không?"

"Ừ?"

Dáng vẻ của anh không quá đứng đắn, giọng điệu hơi kéo dài: "Làm nổi bật tôi."

". . ."

Ôn Dĩ Phàm không so đo cùng anh, ngồi nghiêm chỉnh lại, nhìn chăm chú về phía ống kính. Bình thường, biểu cảm của cô thường nhàn nhạt, nhưng khi chụp ảnh cô vẫn có thói quen mỉm cười nhẹ nhàng. Kéo dài mấy chục giây sau, Giấy bạc cũng buông điện thoại xuống.

"Tốt tốt."

Cùng lúc đó, Tang Diên cũng đứng lên.

Ôn Dĩ Phàm lịch sự tạm biệt những người khác, rồi đi theo sau lưng Tang Diên. Cô liếc nhìn đồng hồ, hỏi: "Bây giờ chúng ta về nhà sao?"

Hai người ra khỏi nhà hàng.

Tang Diên liếc nhìn về khu thương mại gần đó: "Đi xem phim."

Hoàn toàn không trưng cầu ý kiến của cô, như là chắc chắn cô sẽ không cự tuyệt, nên trực tiếp ra quyết định luôn. Ôn Dĩ Phàm trầm mặc một chút, cũng rất tự nhiên nói tiếp: "Xem phim gì?"

Tang Diên đưa điện thoại di động cho cô: "Em chọn."

Ôn Dĩ Phàm lướt xem những bộ phim đang chiếu gần đây, có rất nhiều phim, điểm xếp hạng cũng rất cao. Cô xem giới thiệu một chút, phân vân giữa một bộ phim hành động và một phim kinh dị.

Vào lúc này, Tang Diên bỗng nhiên hỏi: "Em và em kế quan hệ không tốt lắm?"

Ôn Dĩ Phàm tiếp tục quấn quít, tiện thể thành thật trả lời: "Ừ."

Tang Diên chưa thấy qua ‘Người không biết giận’ có thể có quan hệ kém với ai: "Tại sao?"

"Vì là gia đình tái hôn." Ôn Dĩ Phàm lời ít ý nhiều. Cô quả thực không chọn được, đưa điện thoại cho anh xem: "Phim hành động này, với phim kinh dị này, anh muốn xem phim nào?"

Tang Diên nhìn cô chằm chằm một lúc, không trả lời.

Ôn Dĩ Phàm vẫn như cũ không tiếp tục đề tài vừa rồi, lại hỏi anh lần nữa:”Anh muốn xem phim nào?”

Rồi sau đó, cô ngẩng đầu, gặp phải ánh mắt của anh, rất nhanh rồi cụp mắt.

Tang Diên lại yên lặng một lúc, rồi tùy ý nói:”Phim hành động đi.”

Ôn Dĩ Phàm: "Tốt, vậy tôi chọn chỗ ngồi nhé. Ngồi ở hàng sau được không?"

"Ừ."

Đề tài cứ như vậy bị chuyển hướng.

Ôn Dĩ Phàm nhẹ nhàng thở ra, cô thật sự không muốn nhắc đến chuyện trong nhà. Cô đang định bấm vào mua hai vé phim hành động, bỗng nhiên nhớ ra lúc nãy Tang Diên không hề do dự mà chọn loại phim này. Sau đó, cô nhớ đến chuyện anh vốn sợ ma.

Cô chần chờ một lúc, do dự, rồi thoát ra ngoài, sau đó bấm vào chọn phim kinh dị.

Cũng không biết chính mình đang bị ma quỷ ám ảnh hay là do du͙© vọиɠ quấy phá, những thao tác tiếp theo của Ôn Dĩ Phàm đều cực kỳ trót lọt. Đến giao diện trả tiền thì mặt cô không đổi sắc, đưa lại điện thoại cho anh: "Xong rồi."

Tang Diên không nghi ngờ chút nào, nhìn cũng không nhìn chỉ gõ vào mật mã thanh toán.

Ôn Dĩ Phàm chọn bộ phim có thời gian chiếu gần nhất, chỉ còn khoảng nửa giờ nữa là bắt đầu mở màn. Hai người đi thẳng đến rạp chiếu phim ở trên lầu, lấy vé xong, rồi ở bên ngoài đợi.

Mượn thời gian rảnh rỗi này, Tang Diên liếc nhìn vé xem phim. Chú ý đến tên phim, anh dừng lại, lại lấy điện thoại ra so sánh với vé, hơi ngạc nhiên: "Em mua vé phim kinh dị sao?"

". . ." Nghe anh nói vậy, Ôn Dĩ Phàm giả vờ nhìn vào điện thoại của anh, sau vài giây mới phản ứng lại: "Chắc tôi mua sai rồi."

Tang Diên nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt mang theo vẻ dò xét.

Ôn Dĩ Phàm nhìn lại anh, biểu hiện không có chút nào chột dạ.

Sau một lúc, Tang Diên mới ‘Ồ’ lên đầy ẩn ý.

Cảm giác như đã bị bắt tại trận, khiến Ôn Dĩ Phàm vốn tâm trạng đang bình tĩnh như nước trong chớp mắt có gợn sóng. Sau khi đối phó xong, dần dần, cô cũng cảm thấy hơi hối hận về hành động của mình, nghiêm túc ngẫm lại, dù sao thì đây cũng là thứ mà Tang Diên sợ.

Việc làm của cô thật không tốt.

Nghĩ đến đây, Ôn Dĩ Phàm đề nghị: "Hay là mua vé khác đi? Tôi sẽ chuyển tiền cho anh."

Tang Diên: "Không cần."

Vừa vặn lúc này bắt đầu xét vé vào rạp.

Ôn Dĩ Phàm càng lúc lại càng cảm thấy thẹn, trong lòng như bị một tảng đá to đè nặng. Sau khi ngồi vào vị trí, cô do dự nhiều lần, rồi gọi anh một tiếng: "Tang Diên."

Tang Diên: "Nói."

"Nếu như lát nữa anh sợ, " mặc dù kết quả là giống nhau, nhưng bây giờ mục đích của Ôn Dĩ Phàm khi nói lên đề nghị này tuyệt đối không phải như ban đầu: "Tôi có thể bảo vệ anh."

Tang Diên vẻ mặt hơi ngây ra: "Cái gì."

Ôn Dĩ Phàm liếʍ môi, không nói tiếp.

Mấy giây sau, liên kết nguyên nhân kết quả của chuyện này, Tang Diên cuối cùng đã hiểu rõ. Anh bật cười, vai và ngực khẽ run, như đang buồn cười đến cực điểm, khi cười còn mang theo hơi thở nhàn nhạt.

Ở đây ánh sáng mù mờ, Ôn Dĩ Phàm còn mơ hồ thấy được lúm đồng tiền bên khóe môi của anh.

Cô bối rối ngượng ngùng: "Không phải là tôi chỉ mua lầm thôi sao. . ."

"Được." Tang Diên miễn cưỡng ngưng cười, ung dung nói với cô: "Là tôi xem thường em."

Cùng lúc đó, phim bắt đầu chiếu.

Ôn Dĩ Phàm giả vờ không nghe anh nói, giương mắt nhìn chăm chú lên màn hình.

Bộ phim kéo dài khoảng nửa giờ.

Thỉnh thoảng vào những lúc cao trào, Tang Diên đang ngồi bên cạnh sẽ bỗng nhiên ghé sát vào tai cô, dùng giọng điệu vừa cà lơ phất phơ vừa thiếu đòn mà nói: "Ôi đáng sợ quá."

". . ."

Nếu không thì sẽ là: "Thế nào? Còn chưa đến chiếm —— "

Nói đến đây, lại rất cố ý dừng lại, có ý ám chỉ mà đổi lời nói: "Bảo vệ tôi?"

Hết phim, Ôn Dĩ Phàm có cảm giác bản thân đã xem cả bộ phim, lại như cái gì cũng chưa xem. Tóm lại cô không nhớ chút gì về nội dung bộ phim cả, trong đầu chỉ quanh quẩn lặp đi lặp lại những lời nói vừa như tán tỉnh vừa như khıêυ khí©h của Tang Diên.

Cô thậm chí cũng không phân biệt được là rốt cuộc Tang Diên sợ hay là không sợ.

Trên đường về nhà, Ôn Dĩ Phàm lại nghĩ đến lời Trịnh Khả Giai nói.

Mặc dù Ôn Dĩ Phàm cũng cảm thấy, Tang Diên đối với cô có gì đó khác biệt. Nhưng cô cũng lo lắng đó chỉ là những suy diễn ‘tự mình đa tình’ của cô mà thôi. Nhưng từ góc độ của người ngoài, hình như cũng có kết luận như vậy.

Cũng thấy là, Tang Diên có thiện cảm với cô.

Điều đó chứng tỏ rằng, cảm giác của cô thời gian này, đều không phải là ảo giác.

Nhìn hình ảnh của mình in trên cửa sổ, Ôn Dĩ Phàm thấy khóe môi mình cong lên.

Cô chớp chớp mắt, nhưng vẫn không thu liễm được.

Về đến nhà.

Ôn Dĩ Phàm nhớ đến hình chụp chung lúc nãy ở nhà hàng. Trước khi vào phòng, cô chủ động hỏi: "Ảnh chụp hôm nay, anh gởi cho tôi được không?"

Tang Diên đang ngồi ở ghế sofa xem điện thoại.

Nghe nói như vậy, anh tắt màn hình, nhàn tản nói: "Tôi không có."

Ôn Dĩ Phàm gật đầu, cũng không cố nài nỉ.

***

Ngày hôm sau, Ôn Dĩ Phàm đến công ty. Vừa mở máy tính lên, cô nhận được tin nhắn từ chủ nhà.

Đại ý là con gái của chủ nhà chuẩn bị kết hôn, cho nên chủ nhà muốn lấy lại nhà để sửa sang một chút, cho con gái xem như phòng cưới. Theo điều khoản trong hợp đồng, chủ nhà thông báo trước để ba tháng sau họ dọn đi là được.

Thấy tin tức này, Ôn Dĩ Phàm ngây ra một lúc lâu, mới trả lời: "Dạ được."

Cô không lập tức nói chuyện này với Tang Diên.

Khoảng nửa giờ sau, Tô Điềm cũng đến công ty, lại theo thói quen thăm hỏi tiến độ của cô.

Lần này nói chuyện với Tô Điềm, Ôn Dĩ Phàm cảm thấy hơi tự tin hơn. Nhưng cô không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào, vì vậy cô quyết định hỏi ý kiến của ‘tiền bối về yêu đương’.

Tô Điềm sờ cằm: "Cỡ này chắc là tỏ tình được rồi."

Ôn Dĩ Phàm: ". . . Nhanh như vậy sao?"

"Còn không mau đi." Tô Điềm nói, "Chỉ là yêu đương thôi, cũng không phải là tỏ tình xong rồi quyết định kết hôn ngay. Nếu như cậu vẫn lo lắng chỉ là ảo giác thôi, thì cũng có thể chờ đối phương chủ động trước?"

Ôn Dĩ Phàm lắc đầu, không lên tiếng.

Tô Điềm thấy thái độ của cô hơi kỳ lạ: "Sao mình có cảm giác cậu đối với vịt vương này, hình như là luôn nơm nớp lo sợ? Làm cái gì cũng đều trông trước trông sau."

Ôn Dĩ Phàm cười: "Mình có không?"

"Có đó." Tô Điềm khuyên bảo cô, "Cậu đừng nghĩ quá nhiều, chỉ là yêu đương thôi mà! Không phải là chuyện lớn gì đâu!"

Ôn Dĩ Phàm ừ một tiếng, rồi tiếp tục gõ bàn phím.

"Mình biết rồi."

Giữa hai người, hình như chỉ còn lại một tấm màn mỏng chưa được vén lên.

Ôn Dĩ Phàm cũng không biết chính mình đang khủng hoảng điều gì. Có lẽ, cô không biết sau khi nói ra, kết quả nhận được sẽ là đến gần nhau, hay vĩnh viễn cách xa.

Những điều cô nghĩ cũng chỉ là suy đoán. Tất cả mọi việc, đều không thể hoàn toàn khẳng định. Cho nên cô càng khát vọng có được kết quả đầu tiên, thì lại càng co đầu rút cổ.

Tạm thời duy trì hiện trạng vậy.

Chỉ hy vọng thời gian ở chung cùng anh, sẽ dài hơn một chút.

Hai tuần sau, Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên nhận được thông báo, phải đến thị trấn Bắc Du công tác một chuyến. Nguyên nhân là ở đó xảy ra một sự cố bất ngờ làm sụp đường hầm, gây tổn thất nghiêm trọng. Sự kiện vừa được đưa tin, trên mạng đã bàn tán xôn xao.

Ôn Dĩ Phàm lập tức về nhà thu dọn hành lý.

Vì là ngày nghỉ, Tang Diên vừa vặn cũng đang ở nhà.

Nhìn dáng vẻ sốt ruột của cô, Tang Diên lập tức đoán được nguyên nhân. Khi cô vừa ra đến trước cửa, Tang Diên chủ động hỏi một câu: "Đi Bắc Du sao? Khi nào trở về?"

Bởi vì sau đó còn phải điều tra nguyên nhân sự việc, Ôn Dĩ Phàm cũng không chắc chắn: "Chắc là hai ba tuần?"

"Ồ."

Cũng không biết có thể về trước sinh nhật anh hay không, Ôn Dĩ Phàm muốn nói gì đó, nhưng cũng không dám chắc. Cô cầm hành lý lên, đi đến tiền sảnh, đang định xuống lầu để tập họp cùng Tiễn Vệ Hoa, thì Tang Diên bỗng nhiên nói: "Này."

Ôn Dĩ Phàm quay đầu.

"Trở về sớm một chút, " Tang Diên vừa như nghiêm túc lại vừa như tản mạn mà nói, "Có chuyện muốn nói với em."

". . ." Ôn Dĩ Phàm dừng lại, quay đầu nhìn anh: "Bây giờ không thể nói sao?"

"Nếu nói bây giờ," Tang Diên nhìn nhìn điện thoại, nhướng mày cười: "tôi sợ em không có tâm trạng để tập trung làm việc đâu."

***

Ôn Dĩ Phàm ngồi lên xe của Tiễn Vệ Hoa, chỗ ngồi phía sau còn có Mục Thừa Duẫn. Cô lên tiếng chào hỏi hai người, rồi sau đó thắt dây an toàn, thất thần nghĩ đến lời Tang Diên vừa nói.

Cảm thấy anh nói như vậy, cô lại càng không có cách nào tập trung được.

Ôn Dĩ Phàm lật điện thoại, rất nhanh rồi buông xuống.

Từ Nam Vu lái xe đến Bắc Du, toàn bộ hành trình mất khoảng ba tiếng. Bây giờ cũng đã sắp tối, sợ Tiễn Vệ Hoa mệt mỏi, Ôn Dĩ Phàm định luân phiên thay anh lái xe, nên cô dự tính nghỉ ngơi trước một chút.

Nhắm mắt không bao lâu, điện thoại bỗng rung lên.

Ôn Dĩ Phàm cầm lên, là tin nhắn đề nghị kết bạn WeChat. Cô mở ra nhìn, quả nhiên lại là Trịnh Khả Giai, đang muốn thoát ra luôn, bỗng nhiên thấy tin nhắn chú thích của cô ấy.

【 Gởi hình cho chị, hôm ăn chung. 】

Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ một lúc, nhấn đồng ý.

Đầu kia lập tức gởi đến một chuỗi biểu tượng: 【. . . 】

Trịnh Khả Giai: 【 Tôi thêm chị mấy trăm lần chị đều không có một chút phản ứng, nói gởi hình cho chị là chị chấp nhận ngay.】

Trịnh Khả Giai: 【 Chị quá thực tế đi!】

Qua nửa phút.

Trịnh Khả Giai gởi đến năm tấm hình.

Khung cảnh đều giống nhau, xem ra là Giấy bạc chụp liền một lúc cả năm tấm.

Ôn Dĩ Phàm mở ra xem.

Trong hình, mái tóc cô rối tung tuỳ ý thả sau vai, khuôn mặt trứng ngỗng nhỏ nhắn cỡ chừng một bàn tay, màu da trắng như giấy. Cô mỉm cười, khóe mắt hơi cong cong, làm khuôn mặt diễm lệ trở nên nhu hòa vài phần.

Ngồi ở bên cạnh cô, Tang Diên không nhìn vào ống kính. Anh an tĩnh nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, khoé môi hơi cong lên.

Hơi thở của Ôn Dĩ Phàm như dừng lại.

Cô trượt về phía sau, xem cả bốn tấm hình còn lại.

Năm tấm hình.

Kéo dài khoảng nửa phút.

Trong hình Tang Diên không nhìn vào ống kính.

—— anh vẫn luôn nhìn cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »