Phiên ngoại 9

Hoa Lạc sững sờ nhìn Bạch Miêu, trong đầu là một mớ hỗn độn, xem mắt? Đi xem mắt với cô? Những lời nói của Tiểu Ngư thoáng chốc lóe lên bên tai.

"Này, Bạch lão sư có hứng thú với cậu."

"Bạch lão sư nhà cậu đâu."

"Tôi cảm thấy động cơ của Bạch lão sư không trong sáng."

"Chứng sợ xã hội còn có thể nuôi mèo sao?"

"Nếu đối tượng xem mắt của cậu là Bạch lão sư, cậu sẽ làm gì?"

Cô ấy --

Lúc trước chỉ là giả thiết, nhưng khi đối mặt với tình huống này, đáy lòng Hoa Lạc giống như nổ pháo hoa, có một loại cảm giác khó tả, cô đối với chuyện tình cảm quả thật rất chậm chạp, hồi đi học thích một cô gái, cùng người ta về nhà hơn nửa năm, về sau mới biết được cô gái này cư nhiên là đối tượng của bạn thân!

Thời điểm Tiểu Ngư mới bắt đầu quen biết cô, đã nói rằng cô là một kẻ ngốc về chuyện tình cảm, sau đó lại tiếp tục nói: "Cậu thực sự ngu ngốc."

Cho nên cô thật sự không nghĩ Bạch Miêu sẽ thích mình.

Làm thế nào có thể?

Bạch lão sư ưu tú như vậy, tồn tại giống như nữ thần, ở trong lòng cô còn hay đùa rằng đây là người không thể khinh nhờn, cư nhiên lại coi trọng cô?

Hoa Lạc nuốt nước miếng, nhìn về phía Bạch Miêu, giọng nói run rẩy: "Bạch lão sư, cô đang nói chuyện với tôi sao?"

Bạch Miêu hít một hơi thật sâu: "Đúng vậy."

Hoa Lạc khó hiểu: "Tại sao?"

Bạch Miêu: "Cái gì tại sao?"

Hoa Lạc nói: "Tại sao lại là tôi? Tôi có rất nhiều vấn đề, tôi đặc biệt lười biếng, thường thức dậy lúc 10 giờ, tôi còn có tính hay trì hoãn nghiêm trọng."

Bạch Miêu quay đầu, đoán chừng Hoa Lạc là thật sự sốt ruột, vành mắt đỏ lên, nói năng lộn xộn, Bạch Miêu mở miệng: "Hoa Lạc."

Giọng nói của Hoa Lạc đột nhiên dừng lại, ngước mắt nhìn Bạch Miêu.

Bạch Miêu vốn tâm tình khẩn trương, lại được xoa dịu một cách kỳ diệu, tay cô nắm chặt vô lăng chậm rãi thả lỏng, di chuyển một chút đến bên cạnh Hoa Lạc, năm ngón tay mở ra lại cuộn tròn, vẫn không chạm vào tay Hoa Lạc.

Bạch Miêu nói: "Cô có muốn xem mắt với tôi không?"

"Tôi..." Hoa Lạc kích động tay chân luống cuống, trái tim khẩn trương đập thình thịch, mới mở miệng nhịp tim chạm đến cổ họng, hít hai hơi thật sâu nói: "Tôi sợ Bạch lão sư sẽ hối hận."

Bạch Miêu nói: "Không."

Ngữ khí ngắn gọn lại khẳng định, chấm dứt mọi ý tưởng tồi tệ của Hoa Lạc.

"Thật sao, sẽ không?"

Bạch Miêu gật đầu: "Thật sự sẽ không, vậy cô có nguyện ý xem mắt với tôi không?"

Hoa Lạc chắp hai tay lại với nhau, móng tay véo vào lòng bàn tay, giờ phút này đột nhiên thẹn thùng, thu liễm tùy tiện thường ngày, mặt lúc này đã đỏ bừng, tay phải vuốt vuốt sợi tóc dưới vành tai, nhẹ giọng nói: "Nguyện, nguyện ý."

Bạch Miêu nhìn Hoa Lạc trong vài giây rồi mới nói: "Vậy chúng ta về nhà trước đi."

Về nhà?

Hoa Lạc muốn cười ngây ngô nhưng cứng rắn kiềm lại, ánh mắt tròn xoe đảo quanh, cuối cùng che dấu ý cười, cúi đầu giả vờ chơi điện thoại.

Tiểu Ngư ở trong nhóm tag cô: [Xem mắt có kết quả không? Cậu có gặp ai không? Thế nào rồi?]

Hoa Lạc: [Gặp rồi.]

Lục Chẩm Thu: [Thành công không?]

Bàn tay gõ chữ của Hoa Lạc dừng lại, giả vờ trầm mặc: [Thất bại, nhưng cũng không hoàn toàn thất bại.]

Tiểu Ngư: [?????]

Tiểu Ngư: [Ý cậu là sao, tu thành đại bác?]

Hoa Lạc:.....

Hoa Lạc nhắn: [Không, buổi xem mắt đó đã thất bại, nhưng sau đó tôi đã xem mắt thành công.]

Lục Chẩm Thu: [Với ai?]

Hoa Lạc: [Bạch lão sư.]

Tiểu Ngư: [Ồ.]

Lục Chẩm Thu: [Ồ.]

Ý bọn họ là sao? Ồ, có nghĩa là gì? Không phải là chị em tốt sao! Quá đáng như vậy! Cô xem mắt thành công đại biểu cho việc cô sẽ yêu đương! Lúc trước khi biết Lục Chẩm Thu và Cận lão sư ở bên nhau, cô kích động thiếu chút nữa ngủ không ngon, sao Lục Chẩm Thu và Tiểu Ngư một chút phản ứng cũng không có!

Hoa Lạc há hốc mồm, muốn gõ chữ, lại tức giận tắt điện thoại.

Đô đô chấn động, trong nhóm lại bắt đầu nói chuyện phiếm.

Cô không thể chịu được sự tò mò, mở mắt ra nhìn.

Tiểu Ngư: [Đã sớm biết tâm tư của Bạch lão sư rồi, không có gì kỳ quái.]

Lục Chẩm Thu: [Buổi tối có muốn ra ngoài ăn cơm không, tôi mời khách @Hoa Lạc]

Hoa Lạc vừa mới tức giận, lập tức vui vẻ trả lời: [Được.]

Gửi xong cô mới tắt điện thoại, màn hình đen hiển thị cô đang cười —— cười rất phô trương.

Nhịn xuống! Nhịn xuống!

Hoa Lạc lập tức ngồi thẳng người, cố tỏ ra nghiêm túc, chỉ là liếc về phía Bạch Miêu bên cạnh lại nhịn không được nở nụ cười, cô kêu: "Bạch lão sư."

Bạch Miêu nghiêng đầu, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng mềm mại, Hoa Lạc nói: "Thu Thu mời chúng ta buổi tối đi ăn cơm."

"Cậu ấy mời."

Bạch Miêu gật đầu.

Hoa Lạc nói thêm: "Em vừa nói với họ, chuyện hai chúng ta xem mắt."

Bạch Miêu: "Chị biết."

Hoa Lạc véo đùi mình, chấm dứt du͙© vọиɠ cười ngây ngô, mắt thỉnh thoảng ngắm Bạch Miêu, điều này rất kỳ quái, trước kia không biết tâm ý của Bạch Miêu, cô đối với Bạch Miêu còn có thể bình thường, từ sau khi biết, cô nhịn không được muốn nhìn trộm.

Càng nhìn càng hạnh phúc, thật sự là quá kỳ quái.

Hoa Lạc và Bạch Miêu về đến nhà mới hơn 2 giờ, Bạch Miêu hỏi Hoa Lạc có muốn viết văn hay không, viết bản cập nhật buổi tối, Hoa Lạc muốn viết, nhưng đầu óc hiện tại lộn xộn, khẳng định không viết được, cô nói: "Hôm nay em không cập nhật, đợi lát nữa sẽ treo một tờ giấy xin nghỉ."

Bạch Miêu không ngờ lại nhìn thấy nó.

Hoa Lạc ngồi trước máy tính treo tờ giấy xin nghỉ.

Sau khi treo xong, cô tiện tay bấm vào diễn đàn, thấy trên trang chủ có một bài viết: [Tưởng tượng của năm, cảm giác ở bên nữ thần là gì?]

- Nữ thần? Tôi cái gì cũng không muốn làm, liền chỉ nhìn chằm chằm vào người ta.

- Lầu trên, anh đang lừa tôi à? Thực sự với nữ thần, anh sẽ không làm gì cả? Anh không làm gì được sao?

- Tôi vừa mới thoát khỏi giấc mơ, cảm ơn vì lời mời, trong mộng tôi cùng nữ thần tương thân tương ái tám trăm hiệp, nữ thần bảo tôi nằm sấp.

Hoa Lạc nhìn Bạch Miêu còn đang sửa kịch bản.

Cô cầm điện thoại trả lời: [Vừa rồi thật đúng là xem mắt thành công với nữ thần rồi.]

[? ? ? ? ?]

[? ? ? ? ? ? ? ?]

[Em gái này còn chưa tỉnh sao?]

Hoa Lạc nghẹn cười, nhịn không được muốn khoe khoang, nghiêm túc gõ chữ, một giọng nói truyền đến từ bên cạnh: "Em muốn uống gì?"

"Cái gì cũng được." Hoa Lạc nói xong ngẩng đầu, thấy Bạch Miêu nhìn về phía điện thoại của mình, cô che màn hình lại! Năm ngón tay để lộ một khoảng trống, Bạch Miêu hỏi: "Xem gì vậy?"

Hoa Lạc không có cảm giác ba trăm lượng bạc ở đây, cô nói: "Không có gì."

Bạch Miêu không hỏi nhiều, mà đứng dậy rót nước, Hoa Lạc nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô ấy bận rộn trong bếp, xoa đầu mèo sữa, Bạch Miêu đi tới bên cạnh cô, đưa ly nước cho cô, Hoa Lạc nhấp một ngụm nước ấm, thấy Bạch Miêu lại ngồi trước máy tính đánh chữ, cô cúi đầu nhìn màn hình, Bạch Miêu gửi một bài viết tới.

[Tưởng tượng của năm, cảm giác ở bên nữ thần là gì?]

Hoa Lạc suýt chút nữa phun ra một ngụm nước, cô che miệng, nuốt nước xuống, ho khan hai tiếng, vỗ vào ngực, chờ thuận khí mới trả lời Bạch Miêu: [Bạch lão sư cũng xem bài viết này sao.]

Gửi xong cô nhìn chằm chằm hai chữ nữ thần.

Hoa Lạc: [Bạch lão sư, đây không phải là bài viết của em, thật sự không phải, em chỉ trả lời một câu.]

Xong rồi, Bạch Miêu có nghĩ là mình quá đắc ý hay không?

Ngay khi Hoa Lạc muốn đứng dậy giải thích với Bạch Miêu, liền nhận được tin nhắn từ Bạch Miêu: [Chị biết, bài viết là chị gửi.]

Ồ, ồ? Ôi, ôi!

Bài đăng này thật sự do Bạch lão sư gửi tới?

Quai hàm Hoa Lạc không thể khép lại, cô nhìn thời gian đăng bài, tối hôm qua, chẳng lẽ nữ thần này có ý - Hoa Lạc rất không muốn làm một ít động tác ngốc nghếch, nhưng cô thật không thể tin được, mình ở trong lòng Bạch Miêu, cư nhiên lại là nữ thần?

Hãy bóp cổ cô đi!

Không thì cô thật sự sẽ nhảy múa!

Hoa Lạc cực lực khống chế bản thân, cuối cùng không khống chế được, cọ một chút đứng lên, nói với Bạch Miêu: "Em vào phòng vệ sinh một lát."

Bạch Miêu nhìn cô nhanh như chớp chạy vào phòng vệ sinh, như một làn khói, cười cười.

Hoa Lạc trốn trong phòng vệ sinh, hưng phấn mặt đỏ bừng, dội nước lạnh lên mặt, cuối cùng cũng hạ nhiệt xuống một chút, nhưng khi cô bật điện thoại lên thì lại lướt thấy bài đăng, hưng phấn lại lần nữa sôi trào, cô cọ xát một hồi lâu mới đi ra ngoài, Bạch Miêu đang cho mèo con ăn, sữa dê ào ạt, một cái bát sứ hoa màu trắng, to hơn mặt mèo sữa, Bạch Miêu ngồi xổm bên cạnh mèo con, ánh mặt trời chiếu vào một người một mèo, nhu hòa nói không nên lời.

Hoa Lạc đột nhiên không còn thẹn thùng và khẩn trương nữa.

Cô cũng đi qua, ngồi xổm bên cạnh Bạch Miêu, nhìn mèo con liếʍ sữa, râu bên miệng ướt sũng, Hoa Lạc nhìn nó muốn cười, cô nói: "Thật đáng yêu."

Bạch Miêu nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cũng nói: "Thực sự đáng yêu."

Khuôn mặt của Hoa Lạc vùi vào trong cánh tay, lộ ra một đôi mắt.

Bữa tiệc là hơn năm giờ, đi đến quán lẩu thường xuyên ăn, Lục Chẩm Thu gửi tin nhắn cho Hoa Lạc và Tiểu Ngư trước, nhắc nhở bọn họ buổi tối giờ cao điểm sẽ kẹt xe, để bọn họ sớm đi ra ngoài, Hoa Lạc ngồi ở phòng khách chờ Bạch Miêu thay quần áo, áo dệt kim cổ cao màu đỏ nhạt, quần jean, bên ngoài mặc một chiếc áo lông màu xám nhạt, là áo dài, thắt eo, áo lông mở rộng, áo dệt kim dán vào vóc người xinh đẹp, linh hoạt tinh tế, Hoa Lạc từ trong gương nhìn thấy trang phục mình mặc.

Thật bình thường.

Một lần nữa, cô tự hỏi Bạch Miêu thích gì ở cô.

Lớn lên bình thường, không có ưu điểm gì, đối với chuyện tình cảm còn chậm chạp, xe sắp đến quán lẩu, Hoa Lạc rốt cục nhịn không được mở miệng: "Bạch lão sư, em có thể hỏi chị một vấn đề không?"

Bạch Miêu gật đầu: "Vấn đề gì?"

Hoa Lạc nói: "Chị thích em ở điểm nào vậy?"

Bạch Miêu vẫn đang cầm vô lăng, khi lùi xe vào gara, thân xe không thẳng đứng như bình thường, nó hơi xiêu vẹo, cô lùi hai lần mới đổ xe vào được, sau khi xuống xe cô đứng trước mặt Hoa Lạc nói: "Vì sao lại hỏi như vậy?"

Hoa Lạc cúi đầu: "Bởi vì em thật sự có rất nhiều thiếu sót."

Bạch Miêu hỏi: "Ai không có nhược điểm?"

Hoa Lạc bị hỏi, vài giây mới nói: "Nhưng, nhưng tỷ lệ của em rõ ràng hơn, hiện tại em rất khẩn trương, em khẩn trương thì sẽ nói nhiều, chờ lát nữa đi vào em lại càng khẩn trương hơn, trong trường hợp em nói điều gì đó vô nghĩa, em sợ chị..."

Lời còn chưa dứt, tay phải của cô đã bị người nhẹ nhàng giữ lại.

Ngón tay mảnh khảnh của Bạch Miêu giữ chặt bàn tay cô, lực đạo rất nhẹ, lại giống như dòng điện, trong khoảnh khắc lướt qua toàn thân Hoa Lạc, tê tê dại dại, cô còn muốn mở miệng, lại không có âm thanh.

Bốn phía đột nhiên có chút yên tĩnh.

Bạch Miêu cúi đầu nắm lấy tay cô, so với vừa rồi dùng sức một chút hỏi: "Bây giờ còn khẩn trương không?"

Trái tim Hoa Lạc đập thình thịch, như một con khỉ đang chạy trốn, nói chuyện đều không được, mở miệng: "Không, không khẩn trương nữa."