Bạch Miêu nói xong câu đó nhìn về phía Hoa Lạc, vẻ mặt Hoa Lạc rõ ràng sửng sốt, nghiêng đầu: "Đi cùng tôi?"
Đi xem mắt cùng thật ra không có gì lạ, trước kia cô thường để Tiểu Ngư hoặc Lục Chẩm Thu đi chung, giới thiệu đây là bạn gái của mình, thái quá chính là có người mù quáng thật sự không ngại, nhưng đó đều là đàn ông, từ khi mẹ giới thiệu cho cô người cùng giới, cô không còn để bạn bè đi cùng nữa.
Lúc này đột nhiên nghe thấy Bạch Miêu nói như vậy, Hoa Lạc nhất thời không kịp phản ứng: "Tại sao?"
Bạch Miêu há miệng.
Sau đó nói: "Dù sao ở nhà tôi cũng không làm gì, tiện thể đi cùng cô ra ngoài."
Không thành vấn đề, Hoa Lạc nghĩ đến đối tượng trước kia xem mắt cũng mang theo bạn bè, không nhịn được gật đầu: "Được."
Cô nói xong nhìn về phía Bạch Miêu: "Nhưng cô đừng cười tôi."
Bạch Miêu thắc mắc: "Cười cô làm gì?"
Hoa Lạc nghĩ đến đối tượng xem mắt lần trước, ở trước mặt Bạch Miêu, run rẩy nói: "Quên đi, lần này hẳn sẽ không tệ như vậy."
Tuy nhiên, cô suy nghĩ hoàn hảo, nhưng hiện thực lại tát vào mặt cô, sau khi hai người đến quán cà phê ngồi vài phút, cô nhận được một cuộc gọi từ người xem mắt, ở đầu dây bên kia giọng nói cứng rắn: "Xin lỗi, tôi bị kẹt xe, có thể đến trễ một chút."
Giọng nói nghiêm túc giống như chủ nhiệm lớp của Hoa Lạc, Hoa Lạc thiếu chút nữa lập tức đứng dậy đáp: "Không sao, không sao đâu."
Cô cúp máy mỉm cười với Bạch Miêu: "Bạch lão sư, có muốn uống cà phê không?"
Bạch Miêu mặc một chiếc áo len màu xanh đậm, cổ cao, đeo khẩu trang, tóc dài rải rác phía sau, chỉ để lộ một đôi mắt, Bạch Miêu quay đầu hỏi: "Còn chưa tới sao?"
Hoa Lạc nói: "Hơi kẹt xe."
Bạch Miêu không nói gì nữa.
Bầu không khí đột nhiên có chút xấu hổ, màn hình điện thoại Hoa Lạc sáng lên, nhìn thấy tin nhắn Tiểu Ngư trong nhóm: [Lại đi xem mắt?]
Nửa giờ trước, cô ở trong nhóm nói chuyện đi xem mắt, nhưng không ai trả lời, đoán chừng Tiểu Ngư mới nhìn thấy.
Hoa Lạc: [Đúng vậy.]
Chẩm Thu: [Không phải nói không xem mắt nữa sao?]
Hoa Lạc: [Tôi cũng không muốn, nhưng nếu hôm nay không đến, mẹ tôi sẽ làm phiền tôi chết mất, sách của tôi sẽ sớm hoàn thành, tôi không muốn mỗi ngày đều bị quấy rầy.]
Tiểu Ngư: [Đối tượng là ai?]
Hoa Lạc: [Lãnh đạo công ty.]
Nghĩ đến đối tượng xem mắt trước đó, Hoa Lạc tâm run lên, nhắn tin xong thì hít sâu một hơi, Lục Chẩm Thu trả lời một cái biểu tượng cảm xúc rồi nghiêng đầu, Cận Thủy Lan còn chưa thức, hai ngày nay, Kỷ Tử Bạc đang ghi hình vai phụ, không cần nàng đi qua, cho nên thời gian buổi sáng rảnh rỗi, nói là rảnh rỗi, kì thực vẫn bị Cận Thủy Lan quấn lấy.
Người này ngày càng không biết tiết chế, có đôi khi nổi hứng, trực tiếp kéo nàng đi vào phòng...
Mặt Lục Chẩm Thu có chút đỏ, nàng vỗ vỗ mặt mình, nghe được Cận Thủy Lan hỏi: "Thức rồi sao?"
"Ừm." Lục Chẩm Thu dừng tay, quay đầu nhìn Cận Thủy Lan, thấy cô đang nhìn mình, Lục Chẩm Thu chớp mắt, bán đứng Hoa Lạc nói: "Hoa Lạc nói đi xem mắt."
Cận Thủy Lan đưa tay kéo nàng vào trong ngực, nghe Lục Chẩm Thu nhỏ giọng nói: "Hoa Lạc? Xem mắt?"
Lục Chẩm Thu nằm trong lòng cô, gật đầu, sợi tóc quấn quanh cổ Cận Thủy Lan, ngứa ngáy, Cận Thủy Lan vuốt tóc Lục Chẩm Thu, nhìn nàng nói: "Vừa mới gửi tin nhắn nói đi xem mắt, không phải chị nói Bạch lão sư có ý với cậu ấy sao? Sao cô ấy vẫn chưa theo đuổi cậu ấy?"
Cận Thủy Lan cười: "Làm sao em biết không theo đuổi."
Lục Chẩm Thu nhất thời không hiểu ý tứ của câu này.
Tiểu Ngư trong nhóm nhỏ tag Hoa Lạc: [Hỏi cậu một câu hỏi.]
Hoa Lạc: [Cái gì?]
Tiểu Ngư: [Nếu, tôi nói là nếu, đối tượng xem mắt của cậu là Bạch lão sư, cậu sẽ làm gì?]
Hoa Lạc: [Cậu đang nói nhảm gì vậy, nữ thần của tôi, có cần phải đi xem mắt không?]
Tiểu Ngư: [Ý tôi là nếu!]
Hoa Lạc: [Vậy khẳng định ngựa không ngừng vó!]
Hoa Lạc nhắn xong nghiêng đầu nhìn Bạch Miêu.
Bạch Miêu che chắn kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt, đôi mắt của Bạch Miêu giống như hoa đào, nhưng đuôi mắt của hoa đào hẹp và dài, nhưng Bạch Miêu thì lại không, Bạch Miêu chỉ kẻ mắt nhàn nhạt, phác họa ra một chút hình dáng, cùng đôi mắt hoa đào không thể tách rời, ánh mắt ngưng thần, nhưng Hoa Lạc hiếm khi nhìn kỹ, bởi vì cô sợ Bạch Miêu không thích.
Bạch Miêu nhìn trái nhìn phải, từ đầu đến cuối không thấy người đến xem mắt, cô cầm điện thoại, một hồi đổi tư thế, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ mặc âu phục màu xám nhạt.
Trên tay người phụ nữ mang theo túi xách màu đen, mái tóc được búi lên rất tỉ mỉ, từ đầu đến chân tiết lộ hai chữ —— giỏi giang!
Người phụ nữ sau khi vào cửa đầu tiên là nhìn một vòng, sau đó cúi đầu cầm lấy điện thoại, Bạch Miêu nghiêng đầu sang một bên nói: "Đến rồi."
Chuông điện thoại của Hoa Lạc vang lên, người phụ nữ vài giây sau liền đi tới trước mặt bọn họ.
"Hoa Lạc?" Người phụ nữ đi tới trước mặt Hoa Lạc, thăm dò hỏi, Hoa Lạc vội vàng đứng dậy: "Xin chào, là tôi."
Người phụ nữ ngồi xuống, vẫy tay gọi nhân viên cửa hàng, kêu một tách cà phê, khí thế rất mạnh, cổ áo phía trên áo sơ mi cởi ra hai nút, lộ ra cần cổ xinh đẹp, loáng thoáng thấy đường viền xương quai xanh gợi cảm.
Bầu không khí vì người phụ nữ đến có chút áp bách, Hoa Lạc nhấp một ngụm cà phê, đột nhiên cảm thấy rất đắng.
Cô cười gượng: "Cô vừa tan tầm à?"
"Không." Người phụ nữ nói: "Tôi vừa trở về từ một chuyến công tác."
Nói xong nhìn về phía người bên cạnh Hoa Lạc, ở quán cà phê mà cũng bọc kín mít, Hoa Lạc nhìn qua, giải thích: "Đây là bạn tôi."
Người phụ nữ hơi gật đầu: "Xin chào."
Bạch Miêu: "Xin chào."
Hoa Lạc tìm đề tài: "La tiểu thư, công việc của cô có phải rất bận rộn không?"
"Đúng vậy, tôi làm việc sáu ngày một tuần, đại khái mỗi ngày khoảng 9 giờ rưỡi tan tầm, buổi sáng là 8 giờ đến công ty, tôi mạo phạm một chút, bây giờ cô không có việc làm sao?"
Hoa Lạc lắc đầu: "Tôi đang viết tiểu thuyết."
La tiểu thư ừm một tiếng, tựa hồ hiểu rõ, không có hỏi sâu, Hoa Lạc mím môi, cảm thấy bầu không khí càng lúng túng, cô nói: "Điều kiện của cô rất tốt, sao lại đi xem mắt?"
"Cha mẹ tôi lo lắng." La tiểu thư nói: "Tôi thường bận rộn, có rất ít cơ hội để gặp gỡ những người mới, cho nên tôi độc thân, còn cô thì sao?"
"Tôi cũng vậy." Hoa Lạc cười rộ lên có chút ngây thơ, sau đó điện thoại La tiểu thư vang lên, ngượng ngùng cười với Hoa Lạc rồi nghe điện thoại: "Này, đúng, vừa mới trở về, hả? Cuộc họp diễn ra lúc mấy giờ, tôi sẽ xem." La tiểu thư nhìn đồng hồ nói: "Không trễ lắm, tôi có thể trở về."
Hoa Lạc ngồi đối diện, cố gắng làm người tàng hình.
Đáng tiếc thất bại.
La tiểu thư cúp điện thoại rồi hỏi Hoa Lạc: "Cô còn muốn biết gì nữa không?"
Hoa Lạc vội vàng lắc đầu: "Không có."
La tiểu thư ngược lại hiếm khi nở nụ cười nói: "Cô không thích tôi sao?"
La tiểu thư từ lúc tiến vào đến bây giờ đều nghiêm túc lại cường thế, hiện tại đột nhiên bật cười, làm cho người có hảo cảm, Hoa Lạc ổn định tinh thần nói: "Cũng không hẳn..."
La tiểu thư rất thẳng thắn nói: "Tôi thấy cô rất đáng yêu." Hoa Lạc đột nhiên nghe được lời khen ngợi, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, tựa hồ không dám tin.
La tiểu thư tiếp tục: "Còn tôi, công việc bình thường tương đối bận rộn, thường từ thứ hai đến thứ bảy đều không rảnh, 11 giờ tối đến 6 giờ sáng là thời gian nghỉ ngơi, không có gì đặc biệt, tôi không hy vọng người khác quấy rầy tôi, nếu chúng ta ở bên nhau, cuối tuần có thể ra ngoài hẹn hò ăn cơm."
Sao, sao lại nói chuyện ở bên nhau?
Đây không phải là một bước nhảy vọt lớn sao?
Hoa Lạc có chút bối rối, cô gật đầu, nghe La tiểu thư nói: "Tư liệu chi tiết của tôi hẳn là đều gửi cho cô, nếu cô thích tôi, đối với tôi cũng hài lòng, cô có thể liên hệ với tôi sau khi trở về suy nghĩ."
Nói xong liền lập tức đứng dậy: "Tôi còn một cuộc họp khác, xin lỗi."
Lại bị người ta gọi lại.
Bạch Miêu đột nhiên lên tiếng, ngẩng đầu lên hỏi: "La tiểu thư rất thích câu cá sao?"
Âm thanh trong khẩu trang rầu rĩ, Bạch Miêu tháo khẩu trang ra, ánh mắt ôn hòa lại có chút sắc bén.
Hoa Lạc kinh ngạc không biết nói gì, chợt nghe La tiểu thư hỏi: "Câu cá?"
"La tiểu thư bây giờ trở về công ty họp sao?" Bạch Miêu hỏi cô ấy, La tiểu thư khẳng định gật đầu: "Đúng vậy."
Sắc mặt của Bạch Miêu hơi trầm: "Nói như vậy, La tiểu thư không sắp xếp thời gian cho buổi xem mắt này?"
La tiểu thư bị cô hỏi cứng đờ, vài giây sau nói: "Tôi tạm thời có một cuộc họp."
"Không quan trọng cô họp cái gì, điều quan trọng là thái độ của cô." Bạch Miêu nói: "Ngay từ đầu cô đến buổi xem mắt này, không phải là một thái độ nghiêm túc, tại sao lại cho người khác hy vọng tưởng tượng? Đây không phải là câu cá thì là gì?"
Hoa Lạc hiếm khi nhìn thấy Bạch Miêu nói nhiều như vậy với người khác, kỳ thật tình cảnh xem mắt cô đã gặp qua rất nhiều, loại người lướt qua giống như La tiểu thư cũng không ít, bất quá những lời cuối cùng cô ấy nói, quả thật cho người khác hy vọng không cần thiết, vạn nhất, vạn nhất cô thật sự thích La tiểu thư, đoạn tình cảm này phỏng chừng cũng sẽ không lâu dài.
La tiểu thư hiếm khi bị người nói đến câm miệng, nhìn về phía Bạch Miêu, hai người nhìn nhau vài giây, chuông điện thoại của La tiểu thư lại vang lên, Bạch Miêu chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, kéo tay Hoa Lạc đi ra ngoài.
Khi đến cửa, Bạch Miêu vẫn không quên trả tiền.
Ra khỏi quán cà phê, Hoa Lạc quay đầu hỏi Bạch Miêu: "Bạch lão sư, có phải cô tức giận không?"
Bạch Miêu quay đầu, kéo mép áo xuống nói: "Không."
Cô nói xong nhìn về phía Hoa Lạc: "Tại sao mẹ cô lại muốn cô đi xem mắt?"
Hoa Lạc ngượng ngùng cười cười: "Mẹ tôi suy nghĩ có chút cực đoan, bà thủy chung cảm thấy hai người ở bên nhau mới là viên mãn."
Cho dù cô không chỉ một lần nói mình có thể nuôi sống bản thân, sau này cũng sẽ kiếm tiền mua nhà mua xe, sẽ sống rất tốt, nhưng mẹ cô chính là không tin, còn lấy đó làm điều kiện xem mắt, nói cô rất biết kiếm tiền.
Bạch Miêu gật đầu.
Hai người đi qua một ngã tư, đối diện là gara, Bạch Miêu đột nhiên hỏi: "Vậy cô thường sẽ nói chuyện gì trong buổi xem mắt?"
Hoa Lạc nói: "Cũng không có gì, chỉ là tiền lương, công việc, sở thích và kế hoạch cho tương lai."
Xem mắt mà, đều giống nhau, cũng không sai biệt lắm.
Bạch Miêu không hé răng, sau khi lên xe, Hoa Lạc ngồi ở ghế phụ, nghe Bạch Miêu nói: "Mẹ tôi qua đời hai năm trước, quan hệ của tôi với ba tôi không tốt lắm, sau này xác suất qua lại cũng không lớn, công việc của tôi cũng không tệ lắm, hiện tại ngoại trừ viết tiểu thuyết, còn có biên kịch, thù lao rất cao, hiện tại vẫn còn một số khoản thế chấp, không có vay mua xe, sở thích chính là đọc sách, có thể không ra ngoài thì không ra ngoài, kế hoạch sau này là phát triển theo hướng biên kịch phim truyền hình."
Hoa Lạc nghiêng đầu nhìn Bạch Miêu, bởi vì biểu tình quá mức ngạc nhiên trông có chút ngốc nghếch, Bạch Miêu nói xong cũng nhìn cô, Hoa Lạc nín thở: "Bạch lão sư, cô đang làm gì vậy?"
Bạch Miêu hai tay nắm chặt vô lăng, sống lưng thẳng tắp, đầu lưỡi lăn qua lăn lại mấy lần rồi mới lên tiếng: "Tôi đang xem mắt với cô."