Phiên ngoại 7

Bạch Miêu phát hiện Hoa Lạc chậm chạp không phải ngày một ngày hai, còn nhớ lúc trước khi hai người trò chuyện trên mạng, kỳ thật cô đã nói đùa rằng mình sợ hãi xã hội, không thích gặp gỡ mọi người lắm. Hoa Lạc từ trước đến nay lại chậm chạp, cư nhiên không hề phát hiện, thậm chí còn gửi cho cô một kế hoạch gặp mặt, đương nhiên ——

Chỉ là về một bữa ăn.

Tuy nhiên, theo tính cách của cô, đừng nói bữa ăn, cho dù là gặp mặt cũng không hoàn thành được, cho nên cô đã xám xịt chạy trốn.

Ngẫm lại, tật xấu chậm chạp này của Hoa Lạc, thật sự là mười năm như một, ví dụ như bây giờ.

Bạch Miêu nghiêng đầu nhìn cô, lúc đầu đối xử tốt với Hoa Lạc, đại khái là do nguyên nhân trả nợ, từng vì bản thân làm cho Hoa Lạc thương tâm, nhắc tới cô có chút cảm giác tội lỗi, cho nên nhìn thấy Hoa Lạc và Dư Ôn náo loạn lần đó, không nhịn được giúp đỡ Hoa Lạc, sau đó quen thuộc, cũng dần dần hiểu cô ấy là loại người gì.

Đương nhiên, hai người cũng từng nói qua chuyện đồ đệ chưa từng gặp mặt của cô ấy, Bạch Miêu còn ám chỉ có thể là người quen, thiếu chút nữa nói thẳng với Hoa Lạc, là chúng ta quen biết, Hoa Lạc hồn nhiên không phát hiện.

Sau đó, cô phát hiện tính cách chậm chạp này của Hoa Lạc, ở bên nhau lại vô cùng thoải mái, không quá nhạy cảm, không cần nói một câu lại phải nghĩ đến cảm thụ của đối phương, không cần nói chuyện bó tay bó chân, Hoa Lạc rất thẳng thắn và trực tiếp, thích thì trực tiếp nói, không thích cũng không giấu diếm, lúc mới đầu quen biết, cô chán ghét Đường Nghênh Hạ và Dư Ôn, khi kết nối micro, nhớ tới sẽ lập tức mắng chửi, quả thực làm cho người khác muốn cười.

Hiện tại cùng cô nói chuyện, Hoa Lạc nhắc tới người khác cũng ít đi, phần nhiều là nói cho cô biết làm thế nào để nuôi mèo, chuyện không có gì to tát, giống như khi cô viết văn, không thể quá nghiêm túc.

Cũng không thể quá chiều chuộng.

Bạch Miêu thu liễm thần thái, phát hiện mình ngày càng thích nhìn chằm chằm Hoa Lạc, đại khái là bởi vì quá đáng yêu, mà những người đáng yêu luôn hấp dẫn lực chú ý.

Hoa Lạc vừa đi vừa lắc đầu: "Bạch lão sư, cô không tức giận chứ?"

Bạch Miêu nhìn cô: "Không tức giận."

Hoa Lạc cười: "Không tức giận là tốt rồi, buổi trưa tôi mời cô ra ngoài ăn cơm nhé?"

Không phải vừa mới ăn sáng xong sao, tại sao lại nghĩ đến buổi trưa, Bạch Miêu nói: "Ăn ở nhà đi."

"Vậy tôi..." Tôi không làm được, sau đó nghĩ đến Bạch Miêu biết nấu cơm, cô còn chưa từng nếm qua, thay đổi lời nói: "Bạch lão sư sẽ nấu cơm sao? Tôi sẽ giúp cô một tay!"

Bạch Miêu cười: "Được."

Hoa Lạc nghiêng đầu, lại nghiêng đầu, Bạch Miêu khó hiểu: "Làm sao vậy?"

Hoa Lạc nói: "Bạch lão sư, cô cười lên rất đẹp."

Bạch Miêu không lên tiếng.

Hoa Lạc nghĩ đến lúc mới quen Bạch Miêu, còn tưởng rằng giống như Cận Thủy Lan, là một con hổ mặt lạnh, nhưng sau khi ở chung mới phát hiện tính cách của Bạch Miêu và Cận Thủy Lan một chút cũng không giống, Cận Thủy Lan một bụng xấu xa, nhất là sau khi biết tất cả mọi chuyện cô ấy làm với Lục Chẩm Thu, cô chậm chạp đến đâu cũng có thể phát hiện ra thủ đoạn của Cận Thủy Lan, mà Bạch Miêu thì khác.

Bạch Miêu dùng biểu tình lạnh lùng ngụy trang bản thân, kỳ thật tâm địa rất tốt, lại rất dễ mềm lòng, chính là nói quá ít.

Hoa Lạc vừa đi vừa nói chuyện, sau khi vào nhà chụp một tấm ảnh mèo con đăng lên nhóm.

[Tất cả đều rời giường rồi đúng không? Nhìn con mèo này kìa, có đáng yêu không?]

Trong ảnh là một con mèo sữa đang mở cửa, móng vuốt duỗi về phía trước, hơi đứng lên.

Tiểu Ngư: [Yo, đến chỗ Bạch lão sư ở?]

Hoa Lạc: [Đến rồi, bố cục đơn giản giống hệt những gì tôi mơ ước!]

Tiểu Ngư: [Như thế nào?]

Hoa Lạc: [Để tôi hỏi cô ấy có thể chụp cho cậu xem không.]

Sau đó Hoa Lạc quay đầu hỏi Bạch Miêu, Bạch Miêu nói: "Tùy ý."

Hoa Lạc vui vẻ, cô chụp ảnh phòng kính và giá sách.

Tiểu Ngư líu lưỡi: [Quả thật rất đẹp.]

Hoa Lạc: [Phải không, phải không, thiết kế quá khéo léo, tôi thích muốn chết!]

Hoa Lạc: [Lén nói cho cậu biết, cô ấy còn có cái bể tắm kia, nói là mua cùng với Cận lão sư.]

Biểu tượng cảm xúc cuối cùng là một dấu ngã, tâm tư của cô đã gợn sóng.

Tiểu Ngư: [Thích không?]

Hoa Lạc: [Happy!]

Tiểu Ngư: [Tranh thủ bắt được Bạch lão sư, cái gì cũng là của cậu!]

Hoa Lạc: [....]

Hoa Lạc: [Nói như thể cô ấy coi trọng tôi vậy.]

Bạch Miêu nhìn cô cầm điện thoại cười tủm tỉm nhắn tin, tò mò hỏi: "Nói gì vậy?"

"À, đó là Tiểu Ngư." Hoa Lạc nói: "Tôi nói với cậu ấy ngôi nhà này rất đẹp, tôi rất thích nó, cậu ấy bảo tôi theo đuổi cô đi."

Bạch Miêu bất thình lình bị sặc, cô ho khan một tiếng, sườn mặt ửng đỏ, còn chưa mở miệng, Hoa Lạc nói: "Cậu ấy quả thực là ý tưởng kỳ lạ, Bạch lão sư làm sao có thể coi trọng tôi chứ, đúng không!"

Tại sao không thể!

Bạch Miêu trong tiềm thức muốn phản bác, nhưng khi lời nói đến miệng, Hứa Lạc tiến lại gần: "Cô làm sao vậy?"

Đột nhiên khuôn mặt phóng đại, Bạch Miêu nín thở, bình tĩnh nhìn cô, Hoa Lạc cười rộ lên bên miệng có một má lúm đồng tiền nhỏ không rõ ràng, phải tới gần mới có thể phát hiện, Bạch Miêu nhìn chằm chằm má lúm đồng tiền đó, Hoa Lạc kêu: "Bạch lão sư?"

"Hả?"

Bạch Miêu hoàn hồn.

Hoa Lạc ôm mèo sữa đứng trước mặt cô: "Có phải làm cô sợ không?"

Bạch Miêu bối rối đáp: "Điều gì làm tôi sợ."

"Những gì tôi vừa nói." Hoa Lạc nói: "Bạch lão sư yên tâm, cô ở trong lòng tôi vĩnh viễn là nữ thần không thể khinh bạc! Tôi không dám có bất kỳ suy nghĩ gì!"

Nói xong, còn kèm theo một câu: "Cô đừng sợ."

Bạch Miêu:...

Cô rất muốn sợ hãi.

Hoa Lạc xoa dịu xong Bạch Miêu rồi đùa giỡn với mèo con, lưu lại một bóng lưng, Bạch Miêu nhìn bóng dáng trong phòng kính thì nhẹ nhàng thở dài, ngồi ở trước bàn, mở phác thảo ra muốn sửa đổi.

Nhìn trước nhìn sau cũng không ra, sửa không được chỗ nào, dứt khoát đứng dậy đi vào phòng bếp.

Phòng bếp của cô khá lớn, bởi vì không ra ngoài, cho nên trong phòng bếp sẽ thường xuyên cất giữ đồ ăn đông lạnh, cô có hai tủ đông, một cái tủ lạnh lớn, trên tủ lạnh bày đầy đồ uống cùng các loại sữa, tầng dưới là nguyên liệu tươi ngon, nguyên liệu nấu ăn hai ngày mua một lần, giao đến cửa, trừ phi vứt rác, thời gian còn lại cô cũng sẽ không ra ngoài.

Trong phòng khách thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười và tiếng đi lại của Hoa Lạc, Bạch Miêu ngước mắt lên, kỳ thật lúc đầu, cô không quen, cô và Cận Thủy Lan không giống nhau, quan hệ với gia đình bình thường, nhất là hai năm trước sau khi mẹ cô qua đời, cô chưa từng về nhà, ban đầu ba cô còn muốn quản cô, sau khi cãi nhau vài lần dứt khoát mặc kệ cô.

Hiện tại, cũng chỉ có quan hệ với Cận Thủy Lan, Kỷ Tử Bạc tương đối tốt, có một thời gian Cận Thủy Lan nói đùa về chuyện di chúc, cô còn thật sự nghĩ tới việc lập di chúc gì đó, ước chừng sẽ đem tất cả tài sản của cô quyên góp cho Hội Chữ thập đỏ hoặc những vùng khó khăn, dù sao tính cách của cô như vậy, cũng không trông cậy vào sau này có đối tượng ở cùng nhau tới già.

Kỷ Tử Bạc nói: "Nghĩ đến chuyện này sớm vậy? Có lẽ sau này cậu sẽ gặp được một người yêu đến chết thì sao?"

Cận Thủy Lan cười nhạo cô: "Thật sự yêu chết đi sống lại, cậu ấy cũng nói không nên lời."

Tôi biết cô ấy rất rõ!

Khi cô phát hiện mình có chút tình cảm mơ hồ với Hoa Lạc, mọi chuyện liền vượt khỏi tầm kiểm soát, trước kia chưa từng cùng người khác nửa đêm nói chuyện, nhưng Hoa Lạc nói cô ấy có một điểm cốt truyện không thể tìm ra, nửa đêm cô không nghỉ ngơi cùng cô ấy suy nghĩ kịch bản, cô là một người có ý thức cực kỳ chừng mực, phân biệt rất rõ ràng, bạn bè là bạn bè, có giới hạn bạn bè, nhưng Hoa Lạc lỗ mãng làm đảo lộn giới hạn của cô, đợi đến khi cô phản ứng lại, tình bạn tựa hồ đã biến chất.

Hết lần này tới lần khác đúng như lời của Cận Thủy Lan nói.

Cô không thể nói được.

Mỗi lần muốn nhắc đến đề tài này, Hoa Lạc luôn có thể thốt ra những lời kỳ quái, cắt ngang như vậy, đến bây giờ vẫn chưa thể nói ra.

Hoa Lạc quay đầu nhìn Bạch Miêu đứng trong phòng bếp, cũng không làm gì, chỉ đứng ngẩn người, cô tò mò đi tới kêu: "Bạch lão sư!"

Bạch Miêu ngẩng đầu lên nhìn Hoa Lạc hai giây, Hoa Lạc hỏi: "Cô đang nghĩ cái gì vậy?"

"Không có gì." Bạch Miêu hỏi Hoa Lạc: "Buổi trưa cô muốn ăn gì?"

Cô nói xong đi tới trước tủ đông, có thể so với tủ đông trong siêu thị, bên trong rất nhiều thực phẩm đông lạnh, từng tầng bày biện, bày thành bốn tầng, Hoa Lạc biết cô có tủ đông, bên trong còn để một ít kem, ngay cả phòng bếp cũng là thứ Hoa Lạc mơ ước.

Hoa Lạc nói: "Bạch lão sư sẽ làm gì?"

Bạch Miêu cười: "Tất cả nguyên liệu ở đây, cô muốn ăn món gì đều có."

Khi cô không có gì để làm, cô thích khuấy động nhà bếp, vì vậy cô sẽ nấu rất nhiều món ăn, Hoa Lạc nói: "Vậy gà nướng?"

Bạch Miêu gật đầu: "Được."

Cô lấy ra con gà đông lạnh, đặt trên bàn để rã đông, Hoa Lạc nói: "Lát nữa sẽ có người giao đồ ăn đến, cô hãy giúp tôi lấy nó."

Hoa Lạc không thể từ chối: "OK! Không thành vấn đề!"

Cô nói xong đứng ở trước mặt Bạch Miêu: "Bạch lão sư còn muốn tôi làm gì nữa?"

Với một nụ cười trên khuôn mặt và má lúm đồng tiền rõ ràng, Bạch Miêu không thể không nhìn thêm hai lần, nói: "Không có."

Hoa Lạc gật đầu, ngoan ngoãn lui về phía sau hai bước, mèo con loạng choạng đi tới bên cạnh cô, được Hoa Lạc ôm lấy, một người một mèo nhìn người bận rộn trong phòng bếp.

Bạch Miêu ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn thấy động tác trên tay Hoa Lạc thì dừng một chút, sau đó chậm rãi bận rộn.

Rau quả được đưa tới lúc mười giờ rưỡi, Hoa Lạc mở cửa, cô còn nói chuyện với nhân viên bán hàng vài câu, Bạch Miêu đứng trong bếp có thể nghe thấy tiếng cô nói chuyện.

Thật sự là ai cũng có thể trò chuyện được, tính tình như vậy, hẳn là rất dễ tìm đối tượng, Hoa Lạc nói với cô: "Thật ra tôi cũng từng gặp qua một người rất hợp khẩu vị."

Bạch Miêu hỏi: "Tại sao không liên lạc?"

Hoa Lạc nói: "Không biết, sau khi tán gẫu xong liền biến mất."

Bạch Miêu:...

Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Hoa Lạc mang rau vào phòng bếp nói: "Tôi giúp cô lặt rau nhé."

Bạch Miêu gật đầu: "Sau đó, cô ..."

Chưa dứt lời, điện thoại của Hoa Lạc reo lên, cô nói: "Tôi đi nghe điện thoại!"

Mẹ Hoa Lạc gọi tới.

Hoa Lạc nghe xong mặt mày nhíu lại: "Khi nào? Chiều nay? 5:30? Ở đâu? Lại là lãnh đạo công ty."

Một khuôn mặt cay đắng.

Cô hiếm khi lộ ra biểu tình như vậy, bình thường đều cười tủm tỉm, Bạch Miêu nhìn thêm hai lần, nghe được cô nói: "Được rồi, con biết rồi, đến trước 5 giờ là được phải không? Con biết con biết, con sẽ mặc đẹp."

Mặc đẹp? Trước 5 giờ, lãnh đạo khách sạn, công ty.

Động tác bận rộn của Bạch Miêu chậm lại một chút, Hoa Lạc cúp điện thoại, đặt điện thoại lên bàn, bất mãn lẩm bẩm: "Mỗi ngày đều giới thiệu đối tượng cho tôi."

"Mẹ cô?" Bạch Miêu hỏi một câu, Hoa Lạc nói: "Đúng vậy, lại là lãnh đạo công ty, cô không biết, lãnh đạo lần trước lạnh lùng đến nỗi tôi không dám nói nhiều hơn hai câu."

Vẫn còn thời gian để nói chuyện.

Sắc mặt của Bạch Miêu hơi trầm xuống, cúi đầu bận rộn, Hoa Lạc lặt rau, nói xong câu này nghe được Bạch Miêu kêu mình: "Hoa Lạc."

Hoa Lạc ngước mắt lên, nhìn về phía Bạch Miêu, Bạch Miêu đoán chừng mỗi ngày đều ở nhà, làn da so với bình thường càng trắng sáng hơn, hôm nay cô ấy hơi khác mọi ngày một chút, trang điểm nhẹ nhàng, khóe mắt tinh tế, ánh mắt sáng bóng, Bạch Miêu không phải loại thoạt nhìn rất kinh diễm, nhưng chịu nhìn, càng nhìn càng thoải mái, càng nhìn càng đẹp, không hổ là nữ thần của cô, chính là rất xinh đẹp!

Hoa Lạc nhìn vài giây mới hoàn hồn: "Làm sao vậy Bạch lão sư?"

Bạch Miêu cúi đầu để che giấu sự mất tự nhiên của mình, âm thanh hơi ngại ngùng nói: "Nếu không, buổi chiều tôi đi với cô nhé?"