- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Khinh Vũ Phất Lâu
- Chương 13
Khinh Vũ Phất Lâu
Chương 13
Khai giảng năm học mới, Kim Vũ ôm một đống toàn là ngôn tình, truyện tranh của năm học trước mà cô giấu dưới hộc bàn đến phòng học mới.
Đồ của Lâm Nhạc cũng nhiều, cô ôm mà mệt thở không nổi, thều thào hỏi:" Tiểu Vũ Mao, từ bé cậu đã khoẻ như vậy sao? Rõ ràng người cậu nhỏ hơn tôi, mà sao lại khoẻ vậy chứ?"
Kim Vũ nghĩ nghĩ :" Có lẽ là trời sinh "
La Quân cùng Lâu Sâm xuống lầu giúp bọn họ, Kim Vũ bĩu môi nhìn Lâm Nhạc: " cầm giúp cho bánh bèo Lâm Nhạc đi.”
Lâm Nhạc lập tức tức giận, chạy đi lên đuổi Kim Vũ: “ Cậu nói ai bánh bèo!”
Bọn họ cười đùa vào tới lớp học.
Năm học mới, chân của thầy Vương cũng đã khỏi, người ông gầy đi rất nhiều, nọng cằm đều biến mất, nhìn càng thêm sắc bén.
Lên cao nhị, so với năm trước muốn nghiêm túc hơn, trường học cũng mới triển khai tiết tự học buổi tối. Thầy Vương đành phải tạm thời dừng lớp học bù.
Học kỳ 1 tuy khá thoải mái nhưng đến cuối kỳ liền phải chọn ban. Bọn họ tuy mới 16 tuổi mao đầu tiểu hài tử nhưng trong lòng đều có tính toán rõ ràng.
Lâm Nhạc lúc đang học tiết tự học buổi tối còn hỏi Kim Vũ:" Theo cậu sang năm chia ban, tôi nên chọn xã hội hay tự nhiên?"
Kim Vũ không buồn suy nghĩ liền trả lời : "Vậy mà cũng phải hỏi, đương nhiên là chọn xã hội."
“ Chọn xã hội cần phải học thuộc cũng không dễ dàng gì."
“Những cái đó loanh quanh lòng vòng phép tính cùng công thức, chỉ nó biết tôi chứ tôi không thể biết nó!”
Kim Vũ càng nghĩ càng hưng phấn, chỉ hy vọng nhanh tới cuối kỳ, để cô không cần phải học tự nhiên nữa.
Ngày hôm sau, giáo viên ngữ văn yêu cầu Kim Vũ đọc thuộc một bài thơ của Mạnh Tử. Kim Vũ đọc lắp bắp, liền bị phạt cuối giờ còn phải lên văn phòng .
" Thật là, tại sao giáo viên lại cứ nhìn chằm chằm vào tôi chứ !" Hết giờ, Kim Vũ ngồi tại chỗ oán trách.
Lâu Sâm cảm thấy lên cao nhị không có gì là áp lực, nên mỗi ngày đi học toàn xem truyện tranh với chơi game. La Quân nghe thấy Kim Vũ oán trách liền quay qua trêu chọc cô:
"Tôi đảm bảo với cậu, sáu tháng cuối năm này cậu sẽ cực kỳ đen đủi."
Kim Vũ nghe vậy liền cuộn quyển sách lại đánh cậu ta một cái, La Quân chạy nhanh né đòn nói :
“Vừa nãy là tôi đang nhắc nhở cậu mà!!”
Lâm Nhạc xua xua tay: “Cậu ấy đâu có học, chỉ muốn trông mong vào vận may. ”
Ai không muốn gặp may chứ? Chỉ có cô là đen đủi đã bị chép phạt lại còn phải học thuộc.
Cao nhị đổi giáo viên ngữ văn, là một cô giáo trung niên, mang mắt kính gọng đỏ, tóc ngắn dưới miệng còn có một nốt ruồi thịt.
Nếu ở thời cổ đại, bà ấy có thể trở thành bà mối.
Kim Vũ nhìn nốt ruồi kia, không may chạm mắt với giáo viên, cô gãi gãi đầu nhìn đi nơi khác, chuẩn bị tiếp tục đọc nhưng lại bị kẹt không tiếp tục đọc được.
Kim Vũ đang cố gắng nhớ lại, nhìn thấy ở cửa có một nam một nữ đi vào. Là Lâu Khôn với Phùng Trình Trình.
“Nhìn cái gì đấy? Tiếp tục đọc a!” Giáo viên ngữ văn gõ gõ cái bàn, giọng nói không kiên nhẫn.
Lâu Khôn nghe tiếng nhìn qua, vừa lúc chạm mắt với Kim Vũ, miệng cô ngập ngừng, chính là không đọc ra được một chữ nào.
Kim Vũ nhìn Lâu Khôn, cô chột dạ quay đầu lại, da mặt dày hỏi giáo viên câu sau là gì khiến bà ấy tức giận. Bà ấy nhíu lông mày, tay chỉ vào xấp giấy chép phạt trước mặt phê bình Kim Vũ:
“Em cần phải xem lại, chép cũng như không, đọc câu trước quên câu sau, một bài thơ đơn giản như vậy cũng không thể thuộc được, em có thể nghiêm túc học hành không?”
Kim Vũ đầu vẫn như cũ ngẩng cao, không cảm thấy bản thân làm sai, cãi lại:” em lại không phải cổ nhân, vừa há miệng liền ngâm thơ.”
Cô còn dám cãi lại, Lâu Khôn vừa nghe giáo viên vật lý nói vừa nghe giáo viên ngữ văn mắng Kim Vũ.
“Tháng 11 có một cuộc thi vật lý nhỏ, trường học yêu cầu danh sách dự thi, hiệu trưởng ưu tiên cho lớp chúng ta được hai người tham gia, cho nên thầy nghĩ tới nghĩ lui liền chọn hai em, các em có ý kiến gì không?” Thầy Đặng ôn hoà nói, hoàn toàn đối lập với bên cô Chu.
“Đi học cũng không nghe giảng, chỉ lo nói chuyện, thành tích sao có thể đi lên? Bài thơ này em học thuộc cho cô, xong rồi lại tới văn phòng kiểm tra lại !”
Lâu Khôn nghe được đứt quãng, ánh mắt nhìn qua chỗ Kim Vũ, thấy cô vẫn đứng thẳng lưng, ai mà không biết còn tưởng rằng cô đang được khen ngợi.
Kim Vũ người tốt không đấu với người xấu, thật ra cô đã học thuộc, bởi vì khẩn trương nên mới quên mất.
Cô không sao cả nói: “Cảm ơn cô chu chỉ giáo, em nhất định sẽ lại đến.”
Nghe một chút, này là thái độ gì , cô Chu kêu Kim Vũ mau đi về đi.
“Lâu Khôn.” Phùng Trình Trình ở một bên gọi anh.
Lâu Khôn quay lại nhìn thầy giáo : “Thầy Đặng, em không có ý kiến gì.”
“Vậy tốt rồi, hai em về lớp đi.” Nói xong còn không quên đưa cho bọn họ mỗi người một tờ thông tin.
Kim Vũ đi phía trước, tay cô nắm chặt sấp giấy chép phạt.
Phía sau hai người Phùng Trình Trình, Lâu Khôn đang ở nói chuyện
“Cũng chỉ còn hơn một tháng, bao giờ nghỉ, chúng ta có thể hẹn cùng đi thư viện, trao đổi kiến thức.”
Lâu Khôn nhìn tờ giấy trong tay, cuộc thi tổ chức ngay sau Quốc khánh, đúng là khá khẩn trương.
“Được.” Anh đồng ý.
Cô Chu dạy lớp 11, lớp 12, nên phòng làm việc ở cùng tầng với lớp học của Lâu Khôn.
Kim Vũ vẫn luôn đi phía trước trước Lâu Khôn , anh nhìn sấp giấy nhăn trong tay Kim Vũ , cô ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi, đuôi tóc đung đưa. Nhìn Kim Vũ như vậy Lâu Khôn bỗng dưng cười. Anh cảm thấy cô giống như một chú gà nhỏ.
“Cậu cười cái gì?” Phùng Trình Trình nhìn đằng trước, lại nhìn lại Lâu Khôn.
“Tôi thả lỏng cơ mặt.” Anh trả lời
Phùng Trình Trình cười: “Cậu cũng rất biết nói đùa đấy.”
Rồi lại nói: “Phía trước là Kim Vũ đúng không , vừa rồi ở văn phòng thật buồn cười, em ấy còn nói lại giáo viên .”
Kim Vũ đúng là rất hay tranh luận, nhưng ở trước mặt Lâu Khôn cô không bao giờ có thể nói thắng anh.
Gần đến lớp của Lâu Khôn, Trần Phi đi ra từ cửa sau lại đây, bên cạnh còn có La Quân.
La Quân thấy khuôn mặt của Kim Vũ đỏ bừng, liền biết không ổn.
“Cậu bị bà mối Chu giáo huấn?”
Kim Vũ lấy xấp giấy trong ta ném La Quân, cậu ta ai ui một tiếng rồi cúi người nhặt lên cho Kim Vũ.
“Nhìn bà ấy tôi liền không thể đọc trôi chảy được, đã vậy giờ lại bắt tôi chép phạt tiếp. Bà ấy nói sẽ khảo đến bao giờ tôi thuộc thì thôi.”Kim Vũ than thở cùng La Quân.
Trần Phi nhìn nhìn xấp giấy nhăn dúm dó, mở ra xem thì thấy bài thơ cũng không quá khó học.
“Giáo viên ngữ văn của hai đứa có phải là người có một nốt ruồi ở trên cằm không.” Trần Phi hỏi
Hai người Kim Vũ cùng gật đầu.
Trần Phi cười một tiếng, nói với Kim Vũ : “Bà ấy rất hay bắt học sinh đọc thuộc thơ, tiểu Vũ Mao em phải cố gắng, nếu không đọc trôi chảy được thì phải ăn không hết gói đem về đấy.”
Chỗ ngồi của Lâu Khôn là ở gần cửa sổ cuối, Trần Phi thấy anh đi tới liền lại gần cầm lấy tờ giấy trong tay Lâu Khôn xem.
“Thầy Đặng để cậu tham gia cuộc thi vật lý?””
Lâu Khôn ân một tiếng, anh nhìn Kim Vũ nói chuyện với La Quân ,một bên Phùng Trình Trình tò mò cầm tờ giấy nhăn nheo nhìn nhìn
“Cái này rất đơn giản.”
Phùng Trình Trình vừa nói xong, Kim Vũ liền thấy khó chịu.
Trần Phi còn ở một bên tiếp tục nói chuyện: “Phùng Trình Trình cũng đi? Hai ngươi thật đúng là rèm châu bích hợp, chuyện gì cũng có mặt hai người tham gia cùng một chỗ.”
Phùng Trình Trình cười đến vui vẻ, Lâu Khôn nhìn Kim Vũ, Kim Vũ lấy lại tờ giấy kia, bỗng dưng cô cảm thấy hụt hẫng trong lòng
La Quân thế Kim Vũ nói chuyện: “Lúc trước Tiểu Vũ Mao đã đọc cho em nghe, cậu ấy cũng đã thuộc hết rồi.”
Kim Vũ nhìn Phùng Trình Trình đang đứng trước mặt, là một nữ sinh xinh đẹp, lại là học sinh ba tốt trong mắt các giáo viên,là người học giỏi toàn diện các môn đương nhiên sẽ không thể hiểu được cái trình độ gà mờ của cô được.
Kim Vũ quay đầu đi không nhìn nữa, trong lòng cố gắng bỏ qua không để ý, nhưng mà Trần Phi ở bên cạnh vẫn luôn lải nhải khiến cô bực mình.
“Tiểu Vũ Mao, buổi tối bọn anh chơi bóng rổ, em nhớ đúng giờ tới phòng thiết bị nha.”
Kim Vũ cũng không thèm nhìn Trần Phi : “Không rảnh.”
Cô cũng không nhìn Lâu Khôn liếc mắt một cái, quay người đi xuống lầu.
La Quân lại đi theo giải thích: “Có lẽ cậu ấy bận phải học thuộc thơ rồi, để em làm thay cho.” Rồi cậu ta chạy nhanh đuổi theo Kim Vũ.
“Hắc, La Quân đúng là rất quan tâm Kim Vũ.” Trần Phi cười cười nói với Lâu Khôn nhưng mà anh không phản ứng lại.
Lâu Khôn lạnh mặt ngồi lại chỗ, Phùng Trình Trình cũng đi, liền chỉ còn có một mình Trần Phi đứng ngoài hành lang.
Tan học, Kim Vũ đi ăn cơm với Lâm Nhạc, còn Lâu Sâm đi cùng La Quân chơi bóng rổ.
Hai người Kim Vũ phụ trách đưa cơm, bọn họ vào quán ăn ở cổng trường gọi hai phần cơm chiên .
Hai người mới vừa ngồi xuống, ngoài cửa truyền đến tiếng cười, là một nhóm cao tam đang đi tới.
Tiếng kéo ghế vang lên, bà chủ quán đi ra tiếp đón.
Lâm Nhạc đang ngồi lau bàn, Kim Vũ lấy điện thoại gọi cho Lâu Sâm .
“Uy, cơm chiên thịt bò không có, hai cậu đổi món khác đi.”
“Được, còn La Quân thì sao? La Quân ăn cái gì?”
“ Cậu hỏi đi, chỉ có một câu thôi, nhanh lên!”
Lâu Khôn cùng bạn cùng lớp tới ăn cơm, lại gặp được Kim Vũ, nghe cô luôn miệng nhắc La Quân khiến anh cảm thấy khó chịu.
“ Ok, cậu là một cơm chiên lạp xưởng, La Quân là cơm chiên tôm.”
Tắt điện thoại Kim Vũ ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lâu Khôn, anh đang ngồi ở bàn bên cạnh, bàn ngồi rất nhiều người nhưng anh lại ngồi đối diện với Phùng Trình Trình.
Lâm Nhạc quay lại nhìn phía sau, cô cười với một học tỷ, Kim Vũ thấy vậy cũng cười nhẹ theo.
“ Mấy đứa là cao nhị mà cũng học bù?” Hỏi chuyện chính là giao thừa năm ngoái đã ra đại mạo hiểm cho Kim Vũ.
Kim Vũ đáp: “Đúng vậy, thật hối hận không thể sinh ra sớm một năm, bằng không tụi em cũng có thể giống học trưởng học tỷ, sung sướиɠ thêm được một năm.”
Mấy người bọn họ nghe vậy liền cười, chỉ trừ Lâu Khôn. Có người nói với Kim Vũ:”tiết tự học buổi tối thật ra không mệt chỉ là rất dễ buồn ngủ. Em nên hưởng thụ thời gian học cao nhị đi, đợi đến lúc học cao tam cũng chỉ có thể làm bạn với đề cương thôi.”
Kim Vũ với Lâm Nhạc nghe vậy thì gật đầu như trống bỏi.
Cơm được bưng lên, Kim Vũ đã đói hoa mắt, cô ăn một miếng lớn, cái miệng nhỏ phúng phính nhai.
Lâu Khôn ăn cơm, nhìn nhìn Phùng Trình Trình, cô rất lịch sự, khéo léo, tướng ăn từ tốn dịu dàng. Anh chợt nhìn về phía Kim Vũ, khóe miệng cô dính hạt cơm, giống như sợ người khác cướp mất.
Kim Vũ ăn xong liền chạy tới quầy tính tiền, nói với bà chủ làm gấp hai phần cơm mang đi.
Lâm Nhạc hỏi cô: “Tiểu Vũ Mao, cậu vội cái gì!”
Kim Vũ là thật sự cảm thấy gấp nói: “Lâu Sâm nói bọn họ đói bụng, La Quân đã tập bóng rổ xong, nên phải nhanh mang cơm cho họ.”
Hai người đi ngang qua nhóm cao tam, còn rất có lễ phép phất tay tạm biệt.
Trừ bỏ học tập không tốt lắm, mọi thứ đều khiến người khác thích.
Lâu Khôn sau khi nghe được Kim Vũ nói, hoàn toàn ăn không vô.
Phùng Trình Trình thấy anh buông đũa, cũng buông theo hỏi: “Cậu ăn no rồi??”
Lâu Khôn đã đứng dậy: “Các cậu từ từ ăn, tôi đi trước.”
Bên ngoài quán ăn, chiều hôm buông xuống, trên đường qua lại đầy học sinh, bóng dáng nhỏ nhắn của ai đó cũng đã chạy mất tăm không thấy.
Bên chân Lâu Khôn có một viên đá, anh bỗng thấy nó chướng mắt, nhấc chân đá đi xa.
Ngày hôm sau đi học , Kim Vũ đỉnh hai quầng thâm mắt đi tới Lâu gia, cô đứng ở ngoài cửa ngáp liên tục đợi Lâu Sâm.
Cửa trước mở ra, miệng Kim Vũ còn chưa kịp khép lại, đã bị Lâu Khôn nhìn thấy.
“Lâu Sâm đâu?” Cô vội che miệng lại hỏi
Tối hôm qua sau khi Lâu Sâm ăn xong cơm chiên lạp xưởng, về nhà cậu ta liền gặp ‘Tào Tháo’.
Kim Vũ biết được, cực kỳ ngạc nhiên, cô thoái thác nói: “Là chính cậu ta muốn ăn cơm chiên lạp xưởng .”
Lâu Khôn nhìn cô liền muốn cười. Lương tâm của cô đi đâu rồi?
“Cậu ta có khỏe không?” Kim Vũ giả vờ hỏi thăm
“Không chết được, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.” Lâu Khôn đáp.
Vì không có Lâu Sâm, Kim Vũ đành nhấc chân đi theo sau Lâu Khôn.
Sắp tới tháng 10, thời tiết chuyển lạnh, theo như không đáng tin cậy dự báo thời tiết nói thì hôm nay có mưa to, Kim Vũ vừa ra đến cửa Kim Tuế Sơn liền vội vàng đưa cho cô một cái ô.
Hai người đang đi, trời bỗng đổ mưa. Kim Vũ nhanh tay lấy ô từ trong balo ra, mưa nhỏ tí tách rơi dính vào trên người Lâu Khôn.
“Trời mưa rồi, anh không che ô sao?”Kim Vũ hỏi
Trên mặt Lâu Khôn dính một ít nước mưa, anh không sao cả trả lời : “Anh không mang theo.”
Lâu Khôn nhìn Kim Vũ, thấy cô đứng dưới chiếc ô màu đỏ, cô nhìn anh lắc lắc đầu.
Kim Vũ lại gần Lâu Khôn một chút, tay cô cố giơ ô lên để anh cùng che, nhưng lại chịu không nổi : “Ai nha, anh cao quá.”
Có một cơn gió bỗng thổi tới, làm không ít nước mưa hắt vào trên mặt Kim Vũ.
Nho nhỏ bàn tay giơ ở trước mắt Lâu Khôn, bàn tay ấy đang cố gắng nắm lại cán ô. Lâu Khôn đưa tay ra cầm lấy, anh cúi đầu nhìn Kim Vũ:" Em lại gần một chút."
Kim Vũ nghe lời tới gần, hai người cùng nhau đi tiếp.
Lâu Khôn quá cao cho nên Kim Vũ cảm thấy nước mưa vẫn luôn hắt vào cô vì vậy cô cúi đầu lẩm bẩm:" Anh cũng quá cao rồi đấy, trên mặt em toàn là nước."
Lâu Khôn không chú ý nên đứng lại xem Kim Vũ, đúng lúc cô ngẩng đầu lau mặt. Đúng là trên mặt cô toàn là nước mưa.
“Anh cao bao nhiêu vậy ?” Kim Vũ hỏi.
“1m87"
Kim Vũ há miệng kinh ngạc, trong lòng thầm tính, hình như cao hơn cô 27 cm, trách không được mặt cô toàn là nước.
Kim Vũ rầm rì: “Anh cao như vậy, đúng cạnh anh thật sự rất áp lực.”
Hai người lại tiếp tục đi, Lâu Khôn nghe Kim Vũ nói thì không hiểu lắm hỏi lại cô:
" Áp lực cái gì?"
" Nhìn anh phải ngửa đầu, nói chuyện với anh phải nói to hơn, như bây giờ đi cùng anh che ô, anh có thể che được, nhưng mà em thì có cũng như không."
Lâu Khôn mím môi, anh nhớ lại những lần cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Tán ô thấp xuống, nghiêng hết về phía Kim Vũ.
" Vậy đã được chưa?" Lâu Khôn nhìn cô hỏi
Kim Vũ ngẩng đầu, không biết là do màu đỏ của chiếc ô phản vào hay là do ngượng ngùng mà mặt cô đỏ lên như lửa đốt.
Kim Vũ gật nhẹ đầu, cùng anh đi tới trạm xe bus.
Ngày mưa, trên xe khắp nơi là nước, Lâu Khôn trong tay vẫn đang cầm ô, Kim Vũ đứng ngay trước anh.
Cô dựa vào thanh chắn, chọc chọc tay Lâu Khôn: " để em cầm cho."
Lâu Khôn không từ chối, đưa ô cho Kim Vũ , tay anh rũ xuống, ở bên cạnh cô. Chỉ cần xe hơi lắc một chút là có thể chạm vào ống tay áo của nhau .
Kim Vũ vẫn luôn ngáp, khoé mắt cô ngập nước.
“Tối hôm qua em ngủ không ngon à?” Lâu Khôn hỏi
Kim Vũ xoa đôi mắt gật đầu: " Em học thơ.”
“ Em học bao lâu.”
Cô nói lắp chần chờ: “ Khoảnggggg...... 2 tiếng…”
Lâu Khôn cạn lời.
“ Rồi đã thuộc chưa?”
Kim Vũ không dám lắc đầu: “ Sắp rồi.”
Với đức hạnh của cô, Lâu Khôn rất rõ nên không ngại nói thẳng: “ Vậy chính là chưa thuộc. Không cần nói cũng biết là em vừa học vừa làm chuyện khác. Đúng là một chân muốn đạp hai thuyền.”
Kim Vũ chửi thầm trong lòng, camt thấy nhất định là anh có mắt biết nhìn thấu nên mới biết được. Đúng là tối hôm qua cô vừa chơi game vừa học .
“Em biết làm sao để chuyên tâm không?”
Kim Vũ nhìn Lâu Khôn lắc đầu, chờ nghe anh chỉ giáo.
“Đầu tiên phải có cái mục tiêu, xác định mình đang làm cái gì. Học bài thì đừng làm chuyện khác, em vừa học vừa chơi game có phải là còn cảm thấy rất tiện không?"
Kim Vũ bị nói sửng sốt, lại không thể không phục anh, cô đúng là nghĩ như vậy, vừa học vừa chơi đúng là một mũi tên trúng giá đích.
Kim Vũ kinh ngạc nhìn Lâu Khôn, lại tự dưng thấy sợ bởi vì anh quá hiểu cô.
“Đừng nghĩ nói dối anh.” Lâu Khôn nhìn cô đang muốn mở miệng liền nói phủ đầu.
Kim Vũ héo, một câu cũng không phản bác lại được.
" Học thuộc không khó, em tìm một chỗ yên tĩnh, nên hiểu được ý nghĩa của thơ trước rồi hãy học. Dùng cách nhớ lại để học, học từng đoạn trước rồi ghép laị với nhau, cuối cùng em viết ra vở một lần là được."
Xung quanh ồn ào, Lâu Khôn cúi thấp đầu từng câu từng chữ từ từ nói rõ ràng cho Kim Vũ nghe. Cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh ở trên trán mình .
Cảm giác tim đập nhanh lại tới nữa, tay cô vội nắm lấy đồng phục, cố bình tĩnh, cô hít sâu nhìn Lâu Khôn trả lời:
" Em biết rồi."
Không biết ai đυ.ng vào Lâu Khôn, người anh nghiêng lại gần Kim Vũ, cổ anh cọ lên trên trán của cô.
Một lạnh một nóng, giây phút cảm nhận được, lại nhanh chóng tách ra.
Hai người luống cuống điều chỉnh lại vị trí, một người dựa vào, một người đứng ổn, nhưng mà nhịp tim lại không thể bình thường được.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Khinh Vũ Phất Lâu
- Chương 13