Chương 3.2

7

Tống Văn kiên trì muốn Ôn Hòa mặc quần áo của mình vào nhưng Ôn Hòa không chịu.

Làm sao cậu có thể mặc áo của Tống Văn được chứ. Vóc người của Tống Văn lớn hơn cậu rất nhiều, nếu mặc cái áo rộng thùng thình như vậy, ai nhìn vào cũng sẽ lập tức thấy điều bất thường. Hơn nữa nếu cậu mặc vào vậy Tống Văn chẳng nhẽ muốn cởi trần ra ngoài sao? Tuy rằng quần áo của cậu bây giờ toàn vết sữa nhưng trời hiện tại đã không còn sớm, chắc khó khiến người khác để ý. Tóm lại cậu sẽ không mặc đồ của Tống Văn.

“Ôn Hòa……”

“Làm, làm sao?”

Tống Văn nói một cách uể oải, Ôn Hòa dường như có thể cảm nhận được hắn đang rất ủy khuất.

“Cậu ghét bỏ tôi à?” Tống Văn hỏi.

“Cậu đang nói linh tinh gì vậy?” Ôn Hòa bất đắc dĩ, không muốn tiếp tục tranh cãi về vấn đề này, “Không chê cậu. Chúng ta nhanh trở về đi, tôi không muốn ngây ngốc mãi ở chỗ này.”

Tống Văn nghe Ôn Hòa nói không chê, như là được vuốt lông, nhanh chóng lên tinh thần dọn dẹp một chút chuẩn bị rời đi. Hắn cúi người nhặt sách rơi trên mặt đất chợt phát hiện quần mình ướt một mảng.

Tống Văn có chút nghi hoặc, “Sao chỗ này lại ướt được? Ướt từ bao giờ vậy?”

Ôn Hòa mở to hai mắt, trong lòng hoảng loạn, suy nghĩ xem nên giải thích thế nào.

“Chắc là, khi nãy sữa không cẩn thận dính vào đấy.”

“Thật à? Sao tôi không để ý nhỉ?”

Ôn Hòa lôi kéo hắn, mở cửa ra, “Ây, tình huống khi nãy khẩn trương như vậy, không cẩn thận để dính lên quần là rất bình thường. Được rồi đừng nghĩ nữa, lát về tôi giặt sạch cho cậu.”

Tống Văn giống như đại cẩu gặm được xương, liếʍ liếʍ khóe môi cười tủm tỉm.

“Được.”

Ôn Hòa :……

Đáng chết, sao lại đồng ý nhanh như vậy.

Có vẻ Tống Văn đang rất vui, ý cười lan sâu tới tận đáy mắt, nhìn Ôn Hòa vừa chuyên chú lại mang theo vẻ thâm tình. Ôn Hòa cảm thấy thật kỳ quái, sao cậu lại sinh ra ảo giác Tống Văn thích mình. Có lẽ là do cậu tự mình đa tình đi?

Ôn Hòa chưa bao giờ cảm thấy đường về phòng xa như vậy. Vừa đi cậu vừa cúi đầu, ôm sách ở trước ngực chỉ sợ bị người khác nhận ra điều bất thường. Mỗi khi có người tới lần cậu lại đứng thẳng lưng vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Toàn bộ dáng vẻ của cậu đều bị Tống Văn nhìn rõ, khóe miệng hắn lơ đãng mà giương lên.

Về tới phòng, Ôn Hòa vội vàng lấy quần áo đi tắm rửa.

Thẩm Minh Diệc nhìn bọn họ cùng nhau trở về, đợi Ôn Hòa vào phòng tắm, hắn nhìn từ trên xuống dưới Tống Văn mấy lượt.

“Hai người đi đâu vậy?” Thẩm Minh Diệc buông sách trong tay xuống, hỏi Tống Văn.

“Đến tiết tự chọn.” Tống Văn nói: “Không phải cậu biết rồi sao?”

“Một tiết tự chọn lại lâu như thế?”

Tống Văn nghe ra được trong lời nói của Thẩm Minh Diệc mang theo ý không vui vẻ cho lắm nhưng cũng không để tâm, tùy ý gật đầu. “Ừ, đúng vậy.”

Sau đó hắn cởϊ áσ khoác ngoài, nằm lên giường, hai tay để ra sau đầu, bộ dạng thích ý.

“Tôi đã nói với cậu rồi đi?” Thẩm Minh Diệc lại mở miệng, “Tôi thích cậu ấy.”

Tống Văn mở mắt ra, ngữ khí bình đạm, “Hình như đã từng nói.”

“Vậy sao còn đánh chủ ý lên cậu ấy?”

“Cậu thích cậu ta thì người khác không được thích nữa sao?” Tống Văn nhướng mày, ngữ khí khinh thường, “Bá đạo như vậy?”

Nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, Thẩm Minh Diệc cùng Tống Văn đều im lặng. Qua một lúc lâu, tới tận khi tiếng nước dừng lại, Thẩm Minh Diệc mới tiếp tục mở miệng.

“Cậu không thích cậu ấy, đừng đem cậu ấy ra làm trò đùa.”

Tống Văn như trào phúng đáp lời, “Tôi sao lại không thích cậu ta chứ? Đáng tiếc, người ta hình như không thích cậu rồi.”

Ôn Hòa cả người mang theo hơi nước từ phòng vệ sinh bước rai, tóc còn ẩm ướt. Cậu vừa dùng khăn lông lau tóc vừa bước đến bàn của mình. Ngực đã không còn trướng nữa, cả người cũng sạch sẽ, cả người đều khoan khoái. Cậu mặc một cái áo cộc, lộ ra cánh tay tinh tế, dưới thân mặc một quần đùi rộng thùng thình dài đến đầu gối, bắp chân thon dài thẳng tắp. Thừa dịp cơ thể lẫn tinh thần đang ở trạng thái tốt phải làm ngay một bộ đề tiếng Anh. (??! )

Thế nhưng không khí trong phòng thật quỷ dị, không miêu tả thành lời.

Tống Văn nằm ở trên giường giống như đã ngủ rồi còn Thẩm Minh Diệc vẫn ngồi đọc sách. Tuy rằng hắn đang đọc sách nhưng khí áp quanh thân rất thấp, cậu nhìn ra hắn đang rất khó chịu.

Trang sách kia hình như để rất lâu rồi chưa lật sang đúng không.

Hai người này bị làm sao vậy? Cãi nhau à?

Cậu mới đi tắm rửa một cái đã cãi nhau xong rồi sao? Nhưng mà hình như cậu không nghe được âm thanh cãi nhau?

Hình như cũng không đúng lắm, con người Thẩm Minh Diệc cao lãnh như vậy không giống người sẽ đi cãi nhau với bạn bè. Cho dù có người tìm đến đến gây sự sợ rằng hắn ngay cả liếc nhìn cũng lười đi.

Còn Tống Văn, tính tình hắn khá tốt mà, chắc là sẽ không đi chọc giận Thẩm Minh Diệc đâu.

Vậy sao tình hình lại thành như thế này rồi?

Suy nghĩ nửa ngày, Ôn Hòa cảm thấy bản thân hơi lắm chuyện rồi. Cậu lắc lắc đầu, vẫn là nên nghiêm túc làm đề thôi.