Chương 2.3

“Cậu, giúp tôi… hút một ít ra, được không?”

Dứt lời nước mắt lại tuôn, thong thanh âm ngập tràn ủy khuất, “Tôi thực sự đã cố rồi, nhưng ép không ra, hức…Đau lắm…”

“Cậu đừng khóc, tôi giúp cậu, đừng khóc nữa.” Hai tay Tống Văn đều đang ôm Ôn Hòa, không có biện pháp lau nước mắt cho cậu, trong mắt đầy quan tâm. Mỗi lần thấy Ôn Hòa rơi nước mắt, hắn đều cảm thấy bối rối, tay chân luống cuống.

Hắn nâng nâng Ôn Hòa lên để cả người cậu dựa vào trong ngực mình.

Ôn Hòa vươn tay nâng ngực bên phải lên. Hiện tại ngực cậu bị trướng sữa, hai khỏa đỏ đứng thẳng lên khiến cậu thật khó chịu. Một bên tay khác của cậu vòng ra sau ôm cổ Tống Văn. Cậu hơi ngẩng đầu, khẩn cầu nhìn hắn.

“Cậu giúp tôi hút nó ra đi, hút ra là được rồi.”

Tống Văn nuốt một ngụm nước miếng, hầu kết chuyển động lên xuống, thanh âm khàn khàn: “Được, vậy cậu ngồi xuống đây, để tôi hút giúp cậu.”

“Đừng!” Ôn Hòa dùng sức lắc đầu cự tuyệt, “Tôi không ngồi được không, bẩn lắm, hức, tôi không muốn ngồi ở đây.”

Cậu không chấp nhận được việc phải ngồi lên bồn cầu ở nhà vệ sinh công cộng này. Nếu ngồi thật chắc cậu hỏng mất.

“Được, không ngồi, không ngồi.” Tống Văn nói: “Vậy để tôi ngồi, cậu ngồi trên đùi tôi, như vậy được chứ?”

“Ừm.”

Tống Văn lui về sau, ngồi lên nắp bồn cầu, tách hai chân Ôn Hòa ra đặt lên đùi mình. Ôn Hòa nguyên bản vì sốt ruột muốn Tống Văn giúp nên không để ý, hiện tại bị Tống Văn ôm lấy eo, hạ thể dán lấy hạ bộ Tống Văn, cậu giờ mới hậu tri hậu giác cảm thấy ngượng ngùng.

Da thịt nóng bỏng dán chặt vào l*иg ngực Tống Văn không kẽ hở, cậu muốn tách ra nhưng Tống Văn ôm cậu chặt đến nỗi cậu không thể động đậy.

Bánh bao nhỏ bị bàn tay to rộng ấm áp của Tống Văn nâng lên. Ôn Hòa hai má đỏ ửng, hơi cong eo, đem đầu nhũ đưa đến bên miệng Tống Văn.

Hai luồng nhũ thịt sớm đã bị trướng sưng đỏ, lại bị vừa mới bị cậu xoa nắn loạn một hồi, bây giờ cậu rất cần phải ép sữa ra.

“Để tôi xoa cho cậu một chút trước nhé?” Tống Văn nhẹ giọng hỏi hắn.

Ôn Hòa lắc đầu, “Không cần, cậu cứ trực tiếp hút đi, tôi đang khó chịu lắm.”

“Được.”

Tống Văn một bàn tay đã có thể đem một bên ngực bao bọc chặt chẽ. Ngón tay hắn thon dài, móng tay cũng được tu sửa sạch sẽ, mu bàn tay còn có gân xanh nhô lên. Hắn đưa tay nhéo khối thịt mềm, làm lộ ra dầu nhũ hồng nhuận, vươn đầu lưỡi đem khỏa anh đào mê người kia cuốn vào miệng, bắt đầu hút.

“Ưm ——”

Đầu nhũ đã ngạnh đến không thể chịu được, nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều. Ôn Hòa cảm nhận được toàn bộ quầng nhũ đều bị ngậm lấy, miệng Tống Văn vừa nóng lại vừa ướt, xúc cảm nóng bỏng như lan đến toàn bộ ngực cậu.

Tống Văn rũ lông mi. Lông mi hắn không quá dài nhưng rất dày và đen tạo thành bóng mờ dưới mắt. Tống Văn vừa hút vừa quan sát biểu tình Ôn Hòa, thấy cậu hơi cau mày, hắn giúp cậu xoa nắn hai bên ngực. Ôn Hòa bị hắn xoa đến nỗi cả thân mềm nhũn, sữa nhanh chóng chảy ra. Cậu ôm lấy đầu Tống Văn, đem hai khối thịt mềm mại ép sát lại, dán lên mặt Tống Văn.

Cậu thấp giọng hổn hển, không dám lớn tiếng phát ra âm thanh.

“A…… Tống Văn, Tống Văn, cậu lại hút một chút, ô……”

Đầu óc cậu giờ này như biến thành một đống hồ nhão, tim đập kịch liệt, hoàn toàn không biết làm thế nào mới tốt, chỉ cảm thấy thật thoải mái. Thực sự rất rất thoải mái, cậu bây giờ không thể suy nghĩ được gì cả, chỉ muốn Tống Văn giúp mình hút hết phần sữa khiến ngực trướng đau kia đi, như vậy cậu sẽ không thấy khó chịu nữa.

“Ngoan nào.” Tống Văn nhả anh đào nhỏ trong miệng ra, đôi môi hồng nhuận bên trên còn dính chút sữa trắng ngà, “Nhẫn một chút, lát nữa lỡ có người vào đây, cậu khó chịu thì ôm chặt lấy tôi.”

Ôn Hòa cảm thấy Tống Văn nói đúng, ngoan ngoãn gật gật đầu. Tống Văn nhìn được Ôn Hòa như vậy thực đáng yêu, lòng bàn tay nhẹ lướt qua khóe mắt, lau đi mấy giọt nước mắt còn sót lại, rồi trượt xuống xoa xoa mặt cậu, “Ngoan, không khóc, một lát nữa là ổn rồi.”

Tống Văn thật sự rất ôn nhu, Ôn Hòa đã sớm không còn sợ hãi như trước. Có Tống Văn trấn an, cậu hiện tại chỉ cần nghe lời, Tống Văn sẽ giúp cậu dễ chịu hơn.

“Được, không khóc nữa.” Cậu hướng Tống Văn lộ một nụ cười, lông mi còn treo nước mắt, nhìn vừa ngoan ngoãn lại đáng thương.

Tay Tống Văn đang xoa nắn trước ngực cậu đột nhiên dùng sức.

“A……” Ôn Hòa nhịn không được hô nhẹ, có chút mê mang nhìn Tống Văn.

“Xin lỗi.” Tống Văn xin lỗi cậu.

“Không sao, cậu, tiếp tục có được không……”

Quả anh đào nhỏ bị đầu lưỡi trêu ghẹo trở nên vừa nóng vừa ướŧ áŧ. Tống Văn không năng không nhẹ hút một hơi, sữa tràn ra trong khoang miệng, một giọt cũng không sót bị hắn nuốt xuống.

“Ha…. a……” Ôn Hòa dựa sát vào người Tống Văn, ngẩng cao cổ, đẩy hai khối trắng muốt về phía trước tùy hắn hưởng dụng, hai chân kẹp chặt vào bắp đùi rắn chắc của hắn. Sữa được hút ra khiến cậu thoải mái đến nỗi đầu ngón chân cũng cuộn tròn lại.

Tống Văn hút xong một bên liền chuyển sang bên còn lại, tới khi sữa bị hút đến không sai biệt lắm, hai bên ngực trở về trạng thái mềm mại. Thế nhưng hắn vẫn không buông Ôn Hòa ra, dùng tay ôn nhu xoa nắn cho cậu. Da Ôn Hòa rất trắng, lại mềm mại chỉ cần dùng chút lực đã có thể lưu lại mấy vết xanh tím nhạt nhạt, quầng nhũ lại nhỏ, hai khối hồng anh bên trên bị hút kiều diễm đứng thẳng lên, bộ dáng thực sắc tình.

“Ưm…… Tống Văn, có, có được hay chưa?”

“Chắc là hút hết rồi đi.” Tống Văn mắt lên nhìn cậu, khóe miệng còn lưu chút sữa.

Ôn Hòa cả người đều phiếm hồng, gương mặt khô nóng, không dám nhìn, duỗi tay đem vệt sữa kia lau sạch.

Tống Văn cầm lấy tay cậu, hai người dán sát nhau, trong không khí ngập tràn mùi sữa. Ôn Hòa đảo mắt xung quanh không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Văn.

Hình ảnh hắn giúp cậu hút sữa vẫn còn in rõ trong đầu, lông mi rũ xuống, mày cau nhẹ, còn có sống mũi cao thẳng kia, cậu đều nhớ rõ ràng.

“Ôn Hòa.”

“Làm, làm sao vậy?”

Tống Văn không chịu buông tay cậu ra, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm Ôn Hòa.

“Cậu thật xinh đẹp.”

Cậu ấy mới nói cái gì vậy?

Tống Văn vừa khen mình sao? Chẳng nhẽ cậu ấy không cảm thấy cơ thể dị dạng này của mình rất kỳ quái sao? Cậu ấy sao không hỏi mình vì sao có ngực như nữ sinh, còn có sữa nữa?

“Tống Văn……” Ôn Hòa hốc mắt lại ướt.

Tống Văn như biết được trong lòng cậu đang nghĩ gì.

“Ôn Hòa mặc kệ cậu có bộ dáng như thế nào thì vẫn rất đẹp, một chút cũng không kỳ quái. Vì vậy đừng khóc nữa, được không.”