Chương 1.3

3

“Ưm, buông ra, Thẩm Minh Diệc, buông ——”

Thẩm Minh Diệc nâng mông Ôn Hòa ôm cậu lên. Ôn Hòa sợ bị hắn làm cho ngã xuống, hai đùi vội kẹp chặt lấy eo hắn, hai tay gắt gao ôm lấy cổ người đối diện còn không quên lên tiếng:

“Vương bát đản, cậu buông tôi ra!”

“Không buông.” Thẩm Minh Diệc khi say rượu hoàn toàn khác với lúc bình thường. Hắn hạ thấp thanh âm mang theo điểm lười nhác, “Cậu gầy thật đấy, một bàn tay là có thể ôm trọn rồi.”

Thẩm Minh Diệc đặt cậu lên bồn rửa tay nào ngờ chưa kịp chạm đến men sứ Ôn Hòa đã bắt đầu ầm ĩ, dãy dụa.

“Không muốn, không muốn. Tôi có chết cũng không muốn ngồi ở đây, thật bẩn.”

Kỳ thật bồn rửa tay không bẩn như cậu nói. Thẩm Minh Diệc cùng Tống Văn đều là người ở sạch, chỉ đôi khi phía trên bồn rửa tay còn lưu lại chút nước, bình thường Ôn Hòa nhìn không được đều sẽ lau sạch sẽ. Thế nhưng hôm nay bản thân đã làm sữa bắn lên, hơn nữa trên đó đặt đầy đồ vật, làm sao có thể ngồi?

Ôn Hòa giãy giụa muốn khóc, thanh âm nức nở. Thẩm Minh Diệc không lay chuyển được, đành phải thôi.

“Được được, không ngồi liền không ngồi.”

Cậu nghe được Thẩm Minh Diệc nhẹ giọng cười cười, trán chạm trán, mũi kề mũi, “Cậu thật sự bị nuông chiều quen rồi, mới thế này đã ngại bẩn, về sau khi làʍ t̠ìиɦ phải làm sao?”

Làm cái gì tình cơ? Cậu ta đang nói cái gì vậy?

Thẩm Minh Diệc sao có thể đem loại sự tình này tùy tiện nói ra, hơn nữa bản thân cũng sẽ không đồng ý làm chuyện kia với cậu ta.

Ôn Hòa mặt đỏ tới sinh nhiệt, trong lòng mắng Thẩm Minh Diệc một câu bệnh tâm thần. Lời này bình thường cậu không dám nói, nhưng khi Thẩm Minh Diệc say khướt bộ dáng thật sự giống cẩu.

Không phải loại cẩu lang thang bên ngoài mà là loại có phẩm hạnh cao quý??!

Quản không được nhiều như vậy, Ôn Hòa không nghĩ lại bị hắn ôm. Hai bên ngực đã được hút thông, cậu chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy. Thế nhưng tiểu huyệt phía dưới đã ướt dầm dề, thật khó chịu, cậu bây giờ chỉ muốn tắm rửa thật sạch.

“Thẩm Minh Diệc?”

Thẩm Minh Diệc không có phản ứng, cả khuôn mặt đều chôn ở cổ Ôn Hòa, hô hấp nóng bỏng phun ở bên tai cậu, mùi rượu còn chưa tan hết theo từng nhịp hô hấp mà tràn ngập nơi chóp mũi.

Ôn Hòa thật sự chịu không nổi, “Cậu buông tôi ra được không?”

“Không.” Thẩm Minh Diệc thật sự giống tiểu cẩu, dính chặt lấy cậu, “Tôi còn chưa ôm đủ.”

“Ôm như vậy rất mệt.” Ôn Hòa ý đồ cùng hắn thương lượng, “Cậu trước thả tôi xuống rồi lại ôm được không?”

Thẩm Minh Diệc ngẩng đầu lên, Ôn Hòa không thấy rõ được biểu tình trên mặt hắn. Ánh đèn ngoài cửa sổ hắt vào, khắc họa hình bóng Thẩm Minh Diệc.

Hắn hơi nghiêng đầu tựa hồ đang suy xét đề nghị của Ôn Hòa.

“Vậy…… Cũng được.”

Mông cuối cùng cũng được Thẩm Minh Diệc buông. Ôn Hòa vừa chạm đất, chân mềm đến nỗi cậu phải đỡ vách tường mới miễn cưỡng đứng thẳng được. Cậu nhân lúc Thẩm Minh Diệc không chú ý, nhanh chóng đẩy hắn ra, nhanh nhẹn mở cửa chạy ra ngoài.

“A ——”

Mới bước ra cửa đã đυ.ng phải một người, Ôn Hòa liền té ngã trên mặt đất.

Hôm nay sao lại xui xẻo như vậy?

“Cậu không sao chứ?”

Tống Văn tiến lại muốn đỡ, còn chưa kịp chạm đến đã bị Ôn Hòa né tránh.

“Không…… Không có việc gì, đừng chạm vào tôi.”

Tay Tống Văn cứng đờ giữa không trung, đôi mắt đẹp chớp chớp, cũng không tức giận, nói “Vậy cậu có thể tự đứng lên không?”

“Có, có thể.”

Ôn Hòa vội vàng bò dậy. Cậu vội vàng vỗ vỗ quần áo, trong lòng bực bội, chưa kịp tẩy rửa, toàn thân đều cảm thấy bẩn.

Tống Văn nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của cậu, trong lòng thấy kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều, xoay người đi đến phòng vệ sinh.

“Mẹ nó, cậu đang làm gì?”

Tống Văn mới vừa tiến phòng vệ sinh mở đèn lên liền thấy Thẩm Minh Diệc ngơ ngác đứng đó.

“Làm tôi sợ muốn chết.”

Thẩm Minh Diệc phục hồi tinh thần lại, thấy Tống Văn vẻ mặt kinh ngạc, lại nhìn nhìn ngoài cửa đầu có chút choáng. Hắn ấn huyệt Thái Dương lắc lắc đầu, sau đó như không có việc gì mà đi ra ngoài.