Chương 7.2

15

Nhà trọ Quý Tầm thuê không nhỏ, phòng khách có một cửa sổ lớn sát đất, không có một tia nắng nào có thể lọt vào. Hai người vẫn ôm hôn, thân ảnh giao triền, quấn quýt trải dài trên đất khó phân rõ ràng.

Ôn Hòa lại hôn hắn một chút, “Cậu để tôi xuống dưới đi.”

Quý Tầm: “Làm sao vậy? Không cần, ôm, nữa sao?”

“Ôm lâu như vậy cậu sẽ mệt.”

“Không mệt, cậu, nhẹ lắm.”

Ôn Hòa cảm thấy áo càng ướt, phần vải nhão dính dính dán lên ngực, thế nhưng đầṳ ѵú không còn đau như trước. Cảm xúc được Quý Tầm trấn an, cậu cúi đầu nhìn ngực mình, khóa kéo không lên hết còn lộ ra tảng ngực lớn, nhũ thịt theo hô hấp mà phập phồng.

Thời điểm Ôn Hòa cúi đầu, Quý Tầm không cẩn thận cũng nhìn thấy khung cảnh kia. Nhiệt độ, mùi hương của Ôn Hòa vẫn còn vương vấn nơi khóe môi khiến lỗ tai hắn ngày càng đỏ.

“Cậu muốn nhìn không?”

“Nhìn cái gì?”

“Ngực tôi.” Ôn Hòa nói: “Cho cậu xem.”

Nói xong liền kéo khóa áo xuống. Quý Tầm làm sao chịu nổi, vội hoảng hốt thả Ôn Hòa xuống, giữ tay cậu, vẻ mặt nôn nóng, “Không được! Thân thể, không thể tùy tiện, cho người khác, người khác xem.”

Tay Ôn Hòa còn đặt ở trên ngực, Quý Tầm giữ tay cậu, bàn tay cũng vô tình chạm phải bộ ngực mềm mại. Hắn như bị điện giật, vội vã rút tay lại.

“Cậu cũng là người khác à?” Ôn Hòa hỏi hắn: “Vừa rồi không phải cậu nói tôi như vậy không phải khuyết tật sao?”

Quý Tầm gật gật đầu.

Ôn Hòa: “Vậy sao cậu lại không dám nhìn.”

Quý Tầm: “Như vậy, sẽ không, không lễ phép.”

“Có gì mà ngượng ngùng chứ.” Ôn Hòa bĩu môi, giống như làm nũng, “Cậu còn vừa mới hôn tôi.”

Quý Tầm bị cậu nói đến mức không thể phản bác. Hắn đang định hỏi cậu muốn tắm rửa không, trên người nhớp nháp như vậy chắc chắn rất khó chịu thế nhưng Ôn Hòa lại kéo tay hắn, hỏi, “Cậu bị làm sao vậy?”

Cánh tay lộ ra bên ngoài của Quý Tầm phiếm đỏ, đôi chỗ còn phồng rộp lên, bên trên da bôi một lớp thuốc mỡ dày trắng đỏ đan xen trông thật đáng sợ. Ôn Hòa phát hiện ra, trên cổ hắn cũng gặp tình trạng như vậy.

Cậu không dám chạm vào, chỉ có thể lo lắng mà nhìn Quý Tầm, “Cậu làm sao thế?”

“Tôi không có việc gì.” Quý Tầm an ủi cậu, “Chỉ là bình thường không thể, phơi nắng. Nếu gặp mặt trời, sẽ bị như, như vậy.”

Vậy là khi nãy bởi vì đem áo khoác cho mình nên Quý Tầm mới thành ra như vậy.

Bản thân mình chỉ biết làm cho người khác thêm phiền toái, thật giống như trói buộc.

Quý Tầm nhìn Ôn Hòa lại bắt đầu rơm rớm nước mắt, gấp đến độ không biết làm thế nào. Nhiều năm qua, đây là lần đầu hắn chán ghét bản thân mình nói lắp như vậy, không thể nào nói năng lưu loát, muốn an ủi người khác cũng không xong.

Quý Tầm chỉ có bắt chước khi nãy, nâng Ôn Hòa lên mặt đối mặt. Hắn không có quá thân thiết với người khác, càng không nói chuyện yêu đương vậy nên không biết mấy lời tán tỉnh, dụ dỗ ngọt ngào.

Hắn hôn khóe miệng Ôn Hòa, giống cún con khẽ cọ cọ, đầu lưỡi cũng không duỗi ra.

“Đừng khóc, được không?”

Lòng bàn tay lau đi nước mắt trên má Ôn Hòa, lại tiếp tục hôn, mỗi lần đều rất nhẹ nhàng coi Ôn Hòa như bảo bối mỏng manh, chỉ sợ làm cậu đau.

“Ôn Hòa, cậu đừng khóc, tôi ăn nói vụng về, không biết nói chuyện, đừng khóc được không?”

Hắn sốt ruột muốn chết, nhìn lông mi Ôn Hòa thấm đẫm nước mắt, cảm xúc dường như lại tệ hơn, lòng hắn như bị lửa đốt, lại từng chút từng chút hôn nhẹ Ôn Hòa.

“Cậu có đau hay không?” Ôn Hòa nâng mặt lên, nước còn mắt tụ ở hốc mắt, giống như thanh tuyền.

“Không đau.” Quý Tầm nhìn đôi mắt cậu, “Cậu khóc, không tốt.”

Quý Tầm vẫn luôn an ủi cậu. Rõ ràng liền lời nói ra còn không lưu loát nhưng vẫn nỗ lực nói. Bộ dáng nghiêm túc lấy lòng khiến Ôn Hòa không chịu nổi, vươn hai tay ôm chặt hắn. Quý Tầm sửng sốt vài giây nhưng lập tức phản ứng lại vòng tay ôm lấy eo Ôn Hòa.

“Muốn, tắm rửa không?” Quý Tầm hỏi cậu.

“Có.” Ôn Hòa lau nước mắt, “Muốn tắm rửa, cậu cùng tôi được không?”

“A?” Quý Tầm không nghĩ đến Ôn Hòa sẽ có yêu cầu như vậy, “Việc, việc này, việc này, tôi……”

Hắn hiện tại không thể thể tắm rửa, cơ thể bây giờ nếu chạm vào nước thì tình hình sẽ càng nghiêm trọng. Thế nhưng nếu từ chối Ôn Hòa, cậu có thể cảm thấy bị tổn thương hay không?

“Không có việc gì, tôi nói đùa thôi.” Ôn Hòa buông hắn ra, “Tôi tự mình đi tắm.”

Quý Tầm cảm thấy cần phải giải thích một chút, “Tôi, trên người tôi, tắm rửa, không được. Không phải, không phải không muốn, cùng ngươi……”

“Phì ——” Ôn Hòa không nhịn được cười, cậu không nghĩ Quý Tầm sẽ nghiêm túc giải thích nguyên nhân với cậu như vậy, “Tôi biết rồi, tôi đi tắm rửa sạch sẽ.”

“Được, tôi lấy cho cậu, quần áo, quần áo sạch sẽ.”

Ôn Hòa cầm quần áo Quý Tầm đưa cho vào phòng tắm. Chờ đến khi cửa đóng lại, Quý Tầm mới nhẹ nhàng thở ra, ngồi ở trên sô pha, ngây ngốc một hồi lâu mới cầm lấy di động, mở WeChat thuần thục mà tìm một người, click mở khung thoại với người kia.

Chi chi: Thích một người thì phải làm như thế nào? ( miêu miêu sốt ruột.jpg )

Đợi một lát, bên kia liền trả lời.

SW: Tặng lễ vật, thổ lộ.

Quý Tầm cầm di động gật gật đầu, sau đó đã phát một cái emoji cảm ơn.

Chi chi: Cảm ơn anh họ.

Quý Tầm đợi trong chốc lát không nhập được hồi âm, vừa định thoát WeChat, di động liền vang lên thông báo.

SW: Có người để thích rồi?

Chi chi: Vâng, nhất kiến chung tình.

************************

Mọi người dành chút thời gian cmt để mình có thêm động lực ra chương nha <3