Chương 5.1

10

Thẩm Minh Diệc rời đi từ tối hôm trước đến giờ, đã mấy ngày liền mà vẫn chưa trở lại, Ôn Hòa nhìn giường trống trơn của hắn, ngây người.

Hắn tức giận sao?

Tuy rằng bản thân cậu có chút trì độn nhưng vẫn có thể nhận ra bộ dạng không vui khi rời đi của Thẩm Minh Diệc.

Haiz, Ôn Hòa thở dài trong lòng. Quan hệ giữa người với người thật phức tạp, nếu có thể sống một mình, vĩnh viễn không chung đυ.ng với người khác thì tốt rồi.

Gần đây Tống Văn cũng rất kỳ quái, đối xử với cậu cực kỳ tốt, cực kỳ ôn nhu. Hôm qua cậu không cẩn thận té ngã một cái, hắn liền chạy ra ngoài mua thuốc bôi.

Ôn Hòa cảm thấy bọn họ hình như có hơi thích cậu, chắc là do ảo giác thôi nhỉ?

Với cậu, chuyện được người khác thích làm sao có thể xảy ra. Giống như ba cùng mẹ đã nói, cậu sinh ra đã trở thành trói buộc của bọn họ, là một đứa dị dạng, quái thai.

Không ai lại đi thích một tên quái thai cả.

Ôn Hòa không biết mình đã thở dài bao nhiêu lần. Cậu nhìn đồng hồ, sắp đến 12 giờ, quyết định đi đến canteen ăn cơm.

Lúc đi ngang qua sân bóng rổ, chẳng hiểu sao Ôn Hòa lại nhớ tới Quý Tầm. Tên nói lắp kia cũng chơi bóng rổ sao? Thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Ôn Hòa vừa đi vừa suy nghĩ linh tinh, thoáng chốc đã đến nhà ăn. Chưa bước vào cửa, cậu đã thấy Thẩm Minh Diệc.

Thẩm Minh Diệc cùng mấy người bạn đứng chung một chỗ. Hắn trời sinh cao ráo, lớn lên đẹp trai, khí chất tốt. Thẩm Minh Diệc hôm nay mặc một chiếc áo trắng ngắn tay quần short cùng giày thể thao, trên ngực áo còn in logo nhãn hiệu nào đó mà Ôn Hòa không nhớ tên, nhưng cho dù là nhãn hiệu gì mặc lên người Thẩm Minh Diệc cũng không thể làm lu mờ vẻ ngoài tuấn tú của hắn. Ôn Hòa híp mắt lại nhìn chính mình, thở dài, cùng là người với người sao lại có chênh lệch lớn đến vậy.

Mà khoan, Thẩm Minh Diệc là giáo thảo, có chênh lệch cũng là bình thường thôi.

Canteen rất đông nên bàn ăn ở đây không kịp dọn rửa sạch sẽ. Ôn Hòa cũng không định ăn ở đây nên cầm lấy một suất đem về. Cậu nhìn thấy Thẩm Minh Diệc cùng bạn bè ngồi chung một chỗ bàn luận gì đó liền dừng bước, hơi chau mày suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn quyết định đi sang.

“Thẩm Minh Diệc.” Ôn Hòa nhỏ giọng, nói: “Cậu cũng, ở đây à?”

Tay cầm đũa của Thẩm Minh Diệc hơi run một chút sau đó lại như không có gì xảy ra, bình tĩnh ăn cơm.

Thấy Thẩm Minh Diệc không để ý tới mình, Ôn Hòa không biết phải làm thế nào.

“Minh Diệc, đây là ai thế?” Có người hỏi hắn.

“Bạn chung phòng ký túc.” Thẩm Minh Diệc lạnh nhạt trả lời, đầu cũng không thèm ngẩng lên.

Ôn Hòa mấp máy môi, trước mặt nhiều người như vậy, vẫn nên chào hỏi một câu, nhấp nhấp môi, “Xin chào.”

“Có chuyện gì sao?” Thẩm Minh Diệc cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cậu.

Vết bầm trên mặt đã gần như tan hết, chỉ còn khóe miệng đang kết vảy. Ôn Hòa ngây người một lát mới trả lời, “À, gần đây cậu không quay lại phòng sao?”

“Cậu muốn tôi ở lại?”

Ôn Hòa không hiểu ý tứ của hắn. Cậu tự hỏi bản thân, mình có muốn Thẩm Minh Diệc quay lại ở chung sao? Chỉ là hôm nay trùng hợp nhìn thấy hắn nên thuận miệng hỏi chút.

Cũng không phải là rất để ý đến việc Thẩm Minh Diệc đi hay ở, chỉ là nếu hắn thật sự rời đi, trong lòng cậu có chút mất mát, chỉ một chút thôi.

Có lẽ bởi ngày đó khi rời đi, Thẩm Mình Diệc nhìn qua thực đáng thương nên cậu mới lo lắng cho hắn. Hiện tại thấy hắn không vấn đề gì cậu cũng yên tâm rồi.

Có lẽ thật ra Thẩm Minh Diệc còn không thèm coi cậu là bạn bè.

Quả nhiên, là do bản thân tự mình đa tình, về sau vẫn không nên nghĩ nhiều, miễn cho cả hai cùng xấu hổ.

Ôn Hòa không trả lời câu kia của Thẩm Minh Diệc, chỉ nói: “Mọi người cứ tiếp tục ăn đi, tôi đi trước.”

Sau khi ra khỏi nhà ăn không bao lâu thì nhận được điện thoại của ba cậu.

“Tiểu Hòa, đang học à?”

“Không.”

“Hiện giờ con còn tiền không? Đưa cho ba một ít.”

Ôn Hòa có hơi tức giận, “Không có, đừng hỏi nữa, tôi không có tiền.”

Sau khi ngắt máy, Ôn Hòa đứng lặng tại chỗ thật lâu, tới khi có người không cẩn thận đυ.ng vào, cậu mới nhớ ra phải trở về ăn cơm

Tâm trạng của cậu hiện tai không tốt chút nào.

Ôn Hòa vừa lo lắng vừa sốt ruột đi về phòng, phát hiện cửa không khóa.

Tống Văn đã về rồi sao?

Cậu đẩy cửa ra, phát hiện người ở trong phòng là Thẩm Minh Diệc.