Chương 1.1

1.

Lại nữa rồi.

Ôn Hòa vuốt phần áo ướt sũng trước ngục, ghét bỏ mà dùng đầu ngón tay kéo kéo muốn để phần áo bị ướt kia cách xa hai phần thịt mềm trước ngực. Cậu cau mày buông bút trong tay xuống, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

May mắn hai bạn cùng phòng không có mặt nếu không cậu hôm nay liền muốn chết.

Cẩn thận đem cửa khóa kỹ, Ôn Hòa không chờ nội vội đem quần áo trên người cởi ra.

Hai khối trắng nõn mềm mại được thả tự do, theo động tác phập phồng mà lay động lên xuống. Hai viên đậu đỏ trước ngực vì bị cọ sát thô bạo mà đỏ bừng, dựng đứng lên, bên trên đầu thỉnh thoảng còn chảy ra chút sữa. Ôn Hòa cảm thấy khó chịu, ngón tay dùng lực bóp bóp đầu ngực một chút, sữa cũng không chảy ra nữa.

Ngồi ở trên bồn cầu, Ôn Hòa nhìn trên áo dính đầy sữa trắng mà thất thần. Rõ ràng đã tìm miếng dán ngực chặn lại, sao vẫn còn tràn ra?!

Gần đây, số lần sữa phun ra ngày càng nhiều, thường xuyên khiến cậu nửa đêm bị trướng mà tỉnh giấc. Khi ấy dùng tay một sờ khăn trải giường là cảm nhận được một mảng ướt nhẹp. Cậu sợ bị bạn cùng phòng thấy, đành phải chờ tới lúc bọn họ rời giường mới dám đi thay ga giường.

Có một lần bị Tống Văn thấy, liền hỏi cậu, “Ôn Hòa, cậu lại giặt khăn trải giường a?”

Cậu không biết trả lời như thế nào, ấp úng: “Ừ, tôi, tôi để lâu rồi, sợ bẩn.”

“Cậu cũng ở sạch quá đi mất.” Tống Văn tùy tiện mà nói: “Tôi thấy cậu một tuần giặt tới hai lần. Hôm trước tôi nhìn thấy rồi, là cậu làm ướt hở?”

Ôn Hòa đang đổi thảm trải giường nghe vậy trực tiếp ngây ngẩn cả người, đồng tử mở to, thân mình cứng đờ, có chút sợ hãi đến nhìn Tống Văn, hốc mắt đều đỏ, “Tôi, tôi……”

“Chuyện này có gì đâu.” Tống Văn cười cười, “Tôi cũng thường xuyên ngồi trên giường uống sữa bò, cũng từng làm bẩn g trải.”

“À, là, là vậy sao?” Ôn Hòa cúi đầu, tay run rẩy tiếp tục đổi khăn trải giường.

May mắn, may mắn không có bị phát hiện.

Ngực Ôn Hòa không lớn, chỉ như hai khối thịt hơi lớn, dùng bàn tay là có thể bao lại.

Tuy rằng không lớn, nhưng sữa đặc biệt nhiều, đặc biệt là dạo gần đây. Trước kia rõ ràng cách một ngày cũng không chảy ra chút nào còn hiện tại mỗi nửa đêm đều phải ép sữa ra nếu không ngực liền trướng lớn, cứng như hai khối đá nhỏ khiến cậu không có cách nào ngủ được.

Ôn Hòa vươn hai tay, hơi dùng sức nâng ngực phía bên phải đang trướng đau lê, đầu ngón tay dùng sức hướng đầṳ ѵú nắn bóp, dòng sữa trắng lập tức từ đầṳ ѵú phun ra.

“Ân……”

Có hơi đau, Ôn Hòa không tự chủ được mà thở nhẹ ra tiếng. Cậu cắn hạ môi tiếp tục dùng lực, sữa theo đầu ngón tay từng giọt chảy xuống cổ tay. Màu sữa trắng ngà dính ở trên làn da tuyết trắng, ẩm ướt còn dính dính, không dễ chịu chút nào.

Đầṳ ѵú đỏ bừng, không ngừng có sữa từ bên trong phun ra, ánh đèn ảm đạm trong phòng vệ sinh chiếu lên hai cái núʍ ѵú hồng diễm.

Ôn Hòa cảm thấy phía dưới ươn ướt. Lại như vậy rồi. Gần đây không chỉ có sữa trở nên nhiều, tần suất chảy nước ở phía dưới cũng tăng lên đặc biệt là thời điểm vắt sữa, bộ phận vốn dĩ đặc trưng cho phái nữ lại xuất hiện trên người cậu, liên tục chảy nước.

Thực ngứa.

Có nhiều lần cậu chịu không nổi phải tự an ủi, thế nhưng vẫn khó chịu, không làm sao hết cái cảm giác ướt nóng khó nhịn trong cơ thể.

Ôn Hòa thật sự rất chán ghét thân thể dị dạng của mình.

Sau khi ép sữa ra hết, cậu dùng nước ấm rửa sạch phần da trước ngược dính đầy sữa tươi. Khi khăn lông đυ.ng vào đầṳ ѵú đang sưng đỏ, ngạnh lên, cậu không nhịn được hô một tiếng.

Thật rát……

Mới vừa bị nắn bóp xong đầu ngực cực kỳ mẫn cảm, chỉ hơi chút chạm vào liền chịu không nổi.

Ôn Hòa nhẹ nhàng hít một hơi, đem phần ngực lau khô, sau đó cởϊ qυầи, chuẩn bị thay luôn cả qυầи ɭóŧ ướt sũng.

Bên ngoài có người trở về, tiếng bước chân truyền đến, cách phòng vệ sinh càng ngày càng gần. Thẩm Minh Diệc ở bên ngoài gõ cửa.

“Là ai ở bên trong?”

Ôn Hòa hoảng hốt mà đem quần áo mặc vào, vừa mặc vừa trả lời: “Là, là tôi. Sắp xong rồi. “

Cậu đem quần áo bẩn thuần thục giấu đi. Sau khi xác nhận không có gì dị thường mới mở cửa đi ra.

“Cậu làm sao vậy?” Thẩm Minh Diệc hỏi.

Dáng người Thẩm Minh Diệc rất cao, lại có thêm một gương mặt phi thường đẹp. Đôi mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, góc cạnh rõ ràng, khi nói chuyện thanh âm trầm thấp mang theo từ tính.

Ôn Hòa mặt bởi vì mới vừa làm vài việc không thể miêu tả xong khuôn mặt hồng hồng, khóe mắt ướt dầm dề, như vừa khóc xong. Cậu nhìn chằm chằm Thẩm Minh Diệc vài giây, sau đó cúi đầu.

“Không sao.” Ôn Hòa lắc đầu, “Tôi không có việc gì.”

Cậu lướt qua Thẩm Minh Diệc, làm như không có việc gì, đem túi quần áo bẩn được buộc kỹ bỏ vào tủ quần áo sau đó cầm bút lên hoàn thành việc khi nãy đang làm dở.

Thế nhưng Thẩm Minh Diệc vẫn đứng yên bất động, hắn nhìn cần cổ thon gầy, trắng nõn của Ôn Hòa bại lộ ở trong không khí, còn có mấy sợi tóc đen nhánh nhu thuận dán lên.

Hắn ngửi thấy trên người Ôn Hòa có mùi sữa thoang thoảng như có như không, còn thấy được miếng lót ngực bị Ôn Hòa khẩn trương mà bỏ quên dưới bồn rửa tay.

***

Khϊếp, sao mũi thính zậy =)))