Edit: Tiểu Phong Tranh
Ba ngày. Sư phụ vẫn chưa trở về.
“Rõ ràng người nói mấy ngày sau sẽ trở về!” Nàng kêu gào với Tào Viện.
“Hạ cô nương, rõ ràng sư phụ ngươi nói là nửa tháng.” Tào Viện cười khổ, “Hạ huynh nói được thì làm được, chớ có lo lắng.”
“Được rồi...” Nàng quay lại ngồi trước cửa sổ, thở dài, “Lâu như vậy, Tào công tử, ngươi nói xem, sao nửa tháng này có thể lâu đến như vậy?
“Hạ cô nương có muốn lên phố đi dạo hay là không?” Thấy nàng nhàm chán, hắn hỏi.
“Không phải ngươi nói là...”
“Nếu cô nương không ngại bản công tử cùng đi.” Tào Viện nói.
“Được được, đương nhiên là được!” Nói xong nàng lại ngập ngừng, “Nhưng mà ta không có tiền...”
“Đã là ái đồ của Hạ huynh, sao ta dám thất lễ? Dùng tiền của ta là được rồi, đi thôi.”
“Cám ơn ngươi, ngươi thật tốt! Chúng ta đi...”
Đột nhiên một thanh âm vang lên, lão Lưu kêu: “Công, công tử, quan binh tới...”
【Quan binh? Sao quan binh lại đột nhập nhà dân?】 nàng nghi hoặc.
Lúc này một đám nha dịch, bộ khoái đi vào nội sảnh, người nọ cầm đầu nói: “Tào công tử, mấy năm gần đây trong thành không an bình, ta theo lệ đến khám xét, nếu có đắc tội, mong công tử thông cảm.”
【Truy nã bè đảng phản tặc a...】
“Không sao, ngài nghiêm túc chấp hành công vụ, thật khiến tại hạ kính phục. Lão Lưu, lấy chút điểm tâm ra chiêu đãi.”
“Tào công...”
Tào Viện ngắt lời hắn: “Một ít trà bánh thôi, bày tỏ sự kính nể.”
“Đa tạ Tào công tử khoản đãi", Người nọ gật đầu, “Đúng rồi, mới vừa rồi ta thấy vị cô nương này không giống người địa phương, nàng là?”
Nàng đang muốn mở miệng Tào Viện, Tào Viện đã thay nàng mở miệng, “Nàng là biểu muội của tại hạ, mấy ngày trước vượt ngàn dặm đến đây. Mấy tháng trước cha mẹ nàng đã mất.” Nói dối mà không đỏ mặt, loạn hô hấp.
Nàng cười với người nọ.
Sau đó bọn nha dịch cũng không làm khó dễ gì liền rời đi. Nàng hỏi: “Mỗi tháng đều có người tới như vậy sao?” Còn không dọa người khác sợ muốn chết?
Tào Viện gật đầu: “Cũng thành thói quen.”
“Chúng ta đây có đi dạo phố nữa không?”
“Dạo, đương nhiên dạo. Sao lại không đi?”
...
Trong tay nàng cầm bánh nướng, vừa đi vừa ăn, tán gẫu với Tào Viện:
“Bánh nướng ở chỗ các ngươi có quá nhiều mè, ta không thích.”
“Hạ cô nương không thích hạt mè?”
“Kêu ta là Tiểu Hồ đi. Kêu Hạ cô nương không loạn mới lạ.”
“Vậy... Tiểu Hồ, ngươi thấy ngọc bội kia thế nào?”
Ngọc bội? “Rất đẹp.”
Tào Viện đi về phía sạp hàng: “Ông chủ, ngọc bội này bán bao nhiêu?”
“Công tử quả có ánh mắt tốt. Ngọc bội này chính là tiểu nhân mua từ chỗ thương nhân Tây Vực, giá mười lượng!”
Mười lượng!
“Thực đắt tiền, ngươi thật muốn mua?”
“Ta thấy ngươi mang sẽ rất xinh đẹp.”
“Ta không thích hợp mang trang sức, một cô nương ở nông thôn như ta...”
Tào Viện đã quẳng mười lượng ra: “Lấy cái này đi.” Sau đó đưa ngọc bội cho nàng.
“Ta... Thứ này rất quý, ta không thể nhận...”
“Tiểu Hồ không muốn đeo, chẳng lẽ muốn để lại cho tại hạ đeo?”
Ngươi để nó lại cho nương tử tương lai của ngươi đi! “Ta...”
Tào Viện kéo tay nàng, tự ý đeo cho nàng: “Quả nhiên đẹp.”
Lúc này chợ đột nhiên yên tĩnh, nàng quay đầu lại nhìn, là nha dịch khi nãy. Mỗi người bọn họ đều làm mặt nghiêm túc, khiến nàng không khỏi có chút sợ hãi.
“Chư vị xem", Là người nọ khi nãy, “Triều đình đã quyết định dốc toàn lực tróc nã bè đảng phản tặc, nếu như phát hiện ra, người liên quan, đều xử trảm. Nếu phát hiện tung tích của Cửu Vương gia, thông báo được trăm lượng, bắt sống được ngàn lượng. Không chính xác, bắt lầm người, tru di cửu tộc.”
Nói xong giơ lên một bức họa, “Người này là Cửu vương gia.”
Nàng duỗi cổ muốn nhìn, chưa thấy được gì, sắc mặt Tào Viện đứng bên cạnh đã tái nhợt.
Đến khi thấy được rõ người trên bức họa, nàng không khỏi kêu lên sợ hãi: “A!”
Người nọ... Là sư phụ.
...
Năm ngày, sư phụ không trở về; tám ngày, sư phụ không trở về; mười ngày, sư phụ không trở về.
Nửa tháng.
Đêm đó, nàng ngủ không yên, ngày thường đều có sư phụ dỗ nàng ngủ, nhưng hôm nay sư phụ không ở đây. Một mình nàng đi tới đi lui trong sân, đột nhiên, một bóng người từ ngoài tường nhảy vào
Mùi máu tươi tanh nồng phả về phía trước.
Nàng đi lên trước xem, chưa từng gặp quan khuôn mặt chật vật, ánh mắt như vậy, giọng nói như vậy.
“Tiểu hồ ly...” Hắn tận lực chống đỡ, không cho chính mình ngã xuống.
Lại là mùi hương như thế, cảm giác như thế, vẻ mặt như thế, kiêu ngạo như thế.
Hắn đã trở lại.
...
“Chúng ta đều bị lãng quên, đều bị lãng quên thật lâu. Thời gian chính là một kẻ ăn trộm...”
Sư phụ thường thường xướng một bài hát, không đúng, sư phụ thường thường xướng rất nhiều bài hát, chỉ là đoạn đầu này nàng có ấn tượng nhất.
Nàng vẫn luôn nhớ kỹ vài câu ca từ này.
“Sư phụ, người bị ai lãng quên chứ?”
Ánh mắt hắn mờ mịt: “Dường như đã có một thế giới, vứt bỏ ta. Dường như ta đến từ nơi đó, ta lại không nhớ rõ.”
(Tranh: Nghi vấn anh này xuyên không. Hoặc là tiên bị đày xuống trần gian lịch kiếp:/)
“Cho nên mới cho rằng mình bị đối phương quên đi... Khó trách.” Nàng rất cố gắng suy nghĩ cẩn thận.
“Không sao cả, một ngày nào đó ai cũng sẽ bị lãng quên.”
Nàng không biết vì sao xúc động, ôm hắn: “Sư phụ, cho dù toàn thiên hạ quên đi người, đồ nhi cũng sẽ nhớ kỹ người. Ta sẽ nhớ thật kỹ, thật rõ ràng, cả đời sẽ không quên.”
【Cả đời, cũng sẽ không quên.】
Sư phụ nhìn nàng, hơi hơi mỉm cười. Nụ cười đẹp đến thế, dường như khiến hoa bên đường cũng thấy hổ thẹn.
Hắn giơ tay sờ sờ đầu nàng, “Tiểu hồ ly...”
Vô cùng xúc động.
“Tuy rằng vi sư rất cảm động, nhưng là sư phụ ta soái như vậy, mạnh như vậy, điểu [1] như vậy, thần thông như vậy, có mặt mũi, có trình độ, có phẩm vị, có đại não, căn bản là người hoàn toàn hoàn mỹ, không có khả năng có người quên nổi ta. Cho nên, chớ có lo lắng.”
[1] Ý tại mặt nghĩa, "điểu" là...
【Không đúng. Hoàn toàn không đúng rồi. Thời điểm này, lời nên nói nhất định không phải là lời này!】