Chương 7

Edit: Blanche

“Huấn luyện viên sợ cậu căng thẳng, để tôi tới thăm cậu một chút.”

Cuối cùng Lương Mạt nói thật.

Minh Trạm nghe, ngược lại không làm khó cậu, buông Lương Mạt ra, chân kéo lấy ghế tựa, cầm khăn mặt tùy tiện xoa xoa tóc tai, cánh tay cùng phần lưng bắp thịt đường nét rõ nét mà không quá phô trương.

Nhìn ra Lương Mạt vừa ước ao vừa đỏ mặt, còn có chút không khỏi chán ghét.

Nói chung chính là, rất phức tạp.

“Cho nên lớp trưởng dự định làm sao giúp tôi giảm căng thẳng đây?”

Minh Trạm đưa lưng về phía cậu, mặc một cái áo phông trắng lên, rồi mặc vào quần đồng phục học sinh, từ nam sinh loã thể biến thành học sinh ngoan ngoãn.

“Tôi cảm thấy, cậu phát huy như bình thường, là được rồi.”

Lương Mạt nhỏ giọng nói.

Minh Trạm kéo ghế tựa qua, chân dài bước một bước, ngồi xuống ghế, tay đặt ở trên ghế dựa, tay chống cằm. Tóc tai ngổn ngang làm cho hắn giờ khắc này thoạt nhìn đặc biệt trong sáng thánh thiện. Chỉ là Lương Mạt biết hắn khẳng định đang nghĩ tới đồ xấu.

“Tôi hai ngày nay biểu hiện tốt sao?”

Minh Trạm như một học sinh tốt ngồi trước giáo viên chủ nhiệm, nhìn Lương Mạt.

Lương Mạt nói: “Cũng được.”

Minh Trạm nói tiếp: “Thế nhưng tôi không vui vẻ chút nào.”

Lương Mạt lộ ra ánh mắt nghi hoặc.

Minh Trạm ngoắc ngoắc tay, bảo Lương Mạt lại gần.

Nhưng Lương Mạt không nhúc nhích, Minh Trạm cứ như vậy nhìn cậu, kiên nhẫn chờ.

Cuối cùng Lương Mạt vẫn vòng qua quần áo Minh Trạm, đi tới trước mặt Minh Trạm.

Minh Trạm khóe miệng lộ ra chút độ cong, thoạt nhìn ôn hòa lại tốt tính, hơi nhếch lên đến độ tóc cũng nhiễm phải một tia làm nũng.

Thế nhưng hắn không nói gì.

Lương Mạt thấp giọng ho khan, hỏi: “Tại sao không vui?”

Minh Trạm mới nói: “Bởi vì tôi giống như đang thất tình.”

Dường như dẫm trúng bãi bom, Lương Mạt bị nổ đến hồn cũng run lên ba cái.

Chuyện này khi nào, cậu làm sao không biết, cậu không biết không kỳ quái, nhưng tại sao không có một chút bát quái tin tức truyền ra là Minh Trạm thất tình…

Minh Trạm bị từ chối? Hạng người gì lại từ chối Minh Trạm? Hoặc là, Minh Trạm không phải… Không phải thích chính mình sao? Cho nên hai ngày nay chơi bóng liều mạng như thế là đang phát tiết cảm xúc không vui sao?

Lương Mạt bị những ý nghĩ này làm cho tâm tư xoay mòng mòng, không có chú ý tới biểu tình nhìn cá cắn câu của Minh Trạm.

“Người đó biết đến tôi thích người đó, thế nhưng lại không trả lời tôi.”

(Trong QT dùng là «

hắn

» thay vì «

người đó

», nhưng tại vì Minh Trạm đang giả vờ thất tình trêu Lương Mạt, nên theo mình nếu để không rõ giới tính sẽ hay hơn.)


Minh Trạm ủy khuất nhìn Lương Mạt.

Tâm Lương Mạt thật giống như lúc kẹt xe ngột ngạt. Trên miệng vẫn còn nói: “Vậy nói rõ cậu vẫn có cơ hội, nói không chắc cô ấy đang suy nghĩ có nên đồng ý hay không.”

“Người đó không tin tôi sao?”

Minh Trạm ánh mắt sáng quắc mà nhìn Lương Mạt.

“Cũng có thể, nữ sinh đều nghĩ tương đối nhiều, e rằng không có cảm giác an toàn.”

Người như Minh Trạm chủ động tỏ tình, thấy thế nào cũng như một trò đùa dai, hoặc đùa giỡn. Người Minh Trạm thích, dù thế nào, đều khẳng định không phải người bình thường.

“Không có cảm giác an toàn?”

“Đúng thế, dung mạo cậu đẹp, thành tích lại tốt, chơi bóng rổ lại giỏi, người theo đuổi cậu nhiều như vậy, cô ấy nhất định sẽ cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá lớn đại loại…”

Bất tri bất giác khen một tràng.

Minh Trạm như có điều suy nghĩ nhìn Lương Mạt, nói: “Người đó đến cùng rất tốt, thành tích cũng rất tốt, tuy rằng không chơi bóng rổ, thế nhưng sẽ yên lặng quan tâm người khác…”

Minh Trạm nói, đáy mắt xẹt qua bỡn cợt ý cười.

Lương Mạt thấy được, cảm thấy lưng cứng đờ mấy phần.

Thứ bảy, trận bóng rổ liên kết, đội bóng rổ của trường cuối cùng lấy được giải quán quân, huấn luyện viên mời khách, một đám người mênh mông cuồn cuộn đi ăn tiệc nướng.

Lương Mạt tự nhiên cũng đi.

Cậu kỳ thực không cảm thấy hứng thú với tiệc nướng, chủ yếu là dạ dày không tốt, cho nên đại đa số thời điểm, cậu sẽ yên lặng ở một bên nướng, nghe nhóm cầu thủ bóng rỗ tán gẫu, những nam sinh kia đều đặc biệt rộng rãi, tán gẫu cái gì cũng có, không ngại chủ đề gì, huấn luyện viên cư nhiên cũng không ngăn cản, mà cùng bọn họ hứng thú dạt dào tán gẫu cùng.

Ngược lại Lục Châu ngồi ở bên cạnh cậu, cánh tay đυ.ng cậu, hỏi: “Cậu sao không ăn đi?”

Hắn cầm một chuỗi tim gà quay, bị Lương Mạt từ chối.

Lương Mạt thật sự không thích ăn nội tạng động vật.

Lục Châu liền nói: “Cậu chọn món mình thích đi, để tớ nướng.”

Vì vậy Lương Mạt liền cùng hắn thay đổi chỗ ngồi, cậu nhất thời không nghĩ tới, ngồi bên cạnh Lục Châu chính là Minh Trạm.

Cho nên cậu mới vừa ngồi xuống, đã muốn đổi trở về.

Mà Minh Trạm đem một cái bánh hoa quả ngàn lớp đưa cho Lương Mạt.

“Ăn đi.”

So với đồ nướng, Lương Mạt xác thực thích hoa quả hơn.

Cậu nói tiếng cảm ơn, rồi yên lặng ăn.

Dư quang chú ý tới Minh Trạm cũng không ăn bao nhiêu, thậm chí nói cũng không nhiều, chỉ là khi người khác nhắc tới hắn hoặc là hỏi hắn, hắn sẽ nói đôi lời, mà đôi lời này đặc biệt có thể gợi lên hứng thú của người khác.

Lục Châu nướng thịt cháy rất nhiều, khiến mọi người bất mãn.

Người giữ bóng Giáp nói: “Lục Châu ông có phải lén lút hạ độc không hả?”

Người giữ bóng Ất: “Quả nhiên là Lương Mạt tay nghề tốt, Lương Mạt ông lại nướng giúp tôi miếng sườn được không?”

Lục Châu cười nhạo: “Các ông sao không biết xấu hổ yêu cầu như vậy, không cần biết có ăn hay không, ông cũng sẽ nướng hết mình cho mấy cháu…”

Người giữ bóng Bính: “Thôi nể tình anh em, tha cho tụi tôi, tôi không muốn bị đau bụng đâu.”



Lương Mạt: “Nếu không để tớ làm đi, cậu thật giống như chưa ăn no.”

Thời kỳ trưởng thành của nam sinh, vốn là khẩu vị rất lớn, huống hồ bọn họ buổi chiều tiêu hao thể lực nhiều như vậy, mà Lương Mạt chỉ là chân chạy vặt, vậy nên cũng chỉ có thể để cậu nướng.

Vì vậy lại biến thành Lương Mạt nướng, chỉ là vị trí không đổi như cũ.

Lương Mạt nướng vài miếng ba chỉ bò, bỏ vào đĩa Minh Trạm. Cậu vừa mới thấy, có vẻ Minh Trạm rất thích ba chỉ bò.

Minh Trạm quả nhiên ăn hết sạch mấy miếng thịt ba chỉ trong đĩa rồi.

Chờ mọi người ăn uống no đủ, đi khỏi nhà hàng mới có bảy giờ. Mọi người dồn dập tạm biệt, huấn luyện viên dặn bọn họ trở về đi đường cẩn thận các kiểu.

“Minh Trạm, cháu với cậu đi không?”

Huấn luyện viên hỏi Minh Trạm.

“Không cần, cháu tự về.”

“Được thôi, cậu đi đây.”

“Ừ.”

Huấn luyện viên đi bãi đậu xe lấy xe, Lương Mạt cùng Minh Trạm đi hướng trạm xe buýt, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, phút chốc tất cả mọi người chạy sạch, Lương Mạt chỉ trầm mặc đi về phía trước.

Cậu nghĩ sau khi về nhà, phải ăn thêm chút gì đó.

Một cơn gió thổi tới, Lương Mạt tựa hồ ngửi thấy được mùi thịt nướng, cậu có chút chột dạ ngửi một cái tay áo.

Thật sự là mùi thịt nướng.

Minh Trạm nhìn thấy hành động của Lương Mạt, sau đó liền thấy khoé mắt cậu lộ biểu tình không vui.

Hắn cười nói: “Bếp trưởng làm sao vậy?”

Biệt danh này là cách mọi người trêu ghẹo Lương Mạt tay nghề tuyệt hảo, thậm chí nói lần sau tụ hội nhất định phải mang theo Lương Mạt.

Lương Mạt đang tạm chấp nhận, thế nhưng bị Minh Trạm đơn độc gọi, liền khó giải thích được thấy chút xấu hổ.

“Cậu nói tôi bây giờ đang đi trên đường, có thể sẽ ảnh hưởng tới độ trong lành của không khí không?”

“Vậy chẳng nhẽ cậu muốn lột quần áo ra rồi đi?”

Minh Trạm nghiêng mặt sang bên nhìn cậu, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng hiện lên cái bóng dưới ánh đèn đường.

“Vậy quên đi, cởϊ qυầи áo ảnh hưởng bộ mặt thành phố lắm…”

Minh Trạm bị ngữ khí của cậu chọc cho nở nụ cười, tay xoa xoa tóc một chút Lương Mạt.

Động tác này làm xong, Lương Mạt ngây ngẩn cả người.

Tựa hồ có hơi kinh ngạc, có thể nói là bị doạ rồi.

Mà Minh Trạm sau khi nhìn thấy Lương Mạt khϊếp sợ, cũng mới phát giác được, động tác của chính mình, tựa hồ có cái gì không đúng.

Thế nhưng Lương Mạt trước tiên xoay chuyển đề tài, cậu kéo kéo đồng phục học sinh, nói rằng: “Trên tóc tôi đều là dầu mỡ, cậu vậy mà cũng không sợ bẩn.”

Lời nói xong, Minh Trạm thần sắc không thay đổi, nhìn chằm chằm mặt Lương Mạt, nói rằng: “Lương Mạt.”

Lương Mạt lại đánh gãy hắn, nói rằng: “Tôi sắp chết đói rồi, vừa nãy không ăn no, nếu không chúng ta cùng đi ăn tô mì đi?”

Cậu không biết mình trong lòng gấp cái gì, hoặc là sợ cái gì.

Minh Trạm có chút bất đắc dĩ lại buồn cười mà nói: “Được.”