Chương 3

Edit: Blanche

Minh Trạm … là yêu thích nam sinh sao?

Lương Mạt nằm lỳ ở trên giường, lăn qua lộn lại mà nghĩ cái vấn đề này. Cũng có thể a, dù sao cùng đã năm hai, mà chưa từng thấy hắn có bạn gái, nhưng là, tại sao hắn lại đối với mình như vậy?

Lương Mạt nghĩ không ra điểm của mình khiến Minh Trạm hứng thú, cũng không nghĩ ra mình đã từng đắc tội Minh Trạm ở chỗ nào, mà dẫn đến “trò đùa dai” của Minh Trạm.

Đúng thế, từ lúc tan học về tới nhà, đến bây giờ, Lương Mạt đem sự tình phát sinh buổi chiều định nghĩa thành một tràng “trò đùa dai”, tuy rằng không biết Minh Trạm tại sao lại làm thế, coi như hắn … Hắn hôn chính mình, nhưng là, chính mình thân là nam sinh, cũng không nên tính toán chuyện đấy đi. Thêm nữa, cậu là lớp trưởng, liền càng không thể làm việc chia rẽ tình đoàn kết, coi như cùng Minh Trạm phân chia giới hạn, chưa chắc Minh Trạm bị lạnh nhạt mà ngược lại có khi là chính mình, dù sao, ngoại trừ chức vị lớp trưởng, cậu đối với thầy giáo, đối với bạn học, thật giống như không còn tác dụng gì khác …

“Lương Mạt, em lẽ nào là khắc tinh trong truyền thuyết của Minh Trạm?”

Giáo viên chủ nhiệm vui vẻ ra mặt nhìn Lương Mạt nói.

“Tiểu tử này khó chơi, em là làm sao thuyết phục được nó?”

Lương Mạt: …

“Vẻ mặt này của em là sao?”

Lương Mạt sờ sờ mặt, nặn ra một nụ cười: “Thưa thầy, bạn học Minh Trạm không phải là vì cá nhân, mà là vì vinh dự của tập thể mà đáp ứng.”

“Hừ, ta mới không tin, tiểu tử kia nhìn thấy ta cứ như bị bệnh đυ.c thuỷ tinh thể, cái gì mà hoàn toàn vì vinh dự tập thể …”

Giáo viên chủ nhiệm nháy mắt, một bộ rất không vui.

“Thưa thầy, thầy chú ý sư đức.”

Lương Mạt nhắc nhở.

“Ôi chao, đúng rồi đây là thời gian biểu của đội bóng rổ, em đi an bài những thời điểm này đi.”

“?”

“Đây là cả lớp giao nhiệm vụ cho em, Lương Mạt, là muốn em hoàn thành, kiểm tra toàn bộ, thế nào? Có lời gì muốn nói không?”

Lương Mạt: “…”

“Vừa vặn đội bóng rổ đang thiếu quản lý, cũng thuận tiện để em giám sát tiểu tử này.”

“Thưa thầy em —“

“Muốn vào học, đi đi, buổi chiều đừng quên đi đưa tin!”

Giáo viên chủ nhiệm hấp tấp, lòng bàn chân bôi dầu mà cấp tốc chạy mất.

Tiết thể dục, đội bóng rổ đều đang ở trong nhà huấn luyện, Lương Mạt xin nghỉ với giáo viên thể dục, đi đưa tin cho đội bóng rổ.

Đi đến trong sân, đội đã bắt đầu luyện tập, mà huấn luyện viên thì ngồi bên cạnh. Lương Mạt quét mắt, không thấy người nào đó, ngược lại thấy Lục Châu.

Lương Mạt thu tầm mắt lại, đi về hướng huấn luyện viên. Huấn luyện viên là giáo viên thể dục trong trường, nghe nói trước đây huấn luyện đội bóng rổ rất lợi hại.

“Chào thầy, em là Lương Mạt, là đến giúp đỡ.”

Ngô Tồn nghe đến một thanh âm trong trẻo lễ phép, đám đội bóng rổ kia sẽ không lễ phép như thế nói chuyện, nhất thời trên mặt ba phần cười, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy môt nam sinh mặc đồng phục ngay ngắn chỉnh tề.

“Lương Mạt đúng không, thầy Lưu đã nói với tôi, em cùng Minh Trạm quan hệ không tệ?”

Ngô Tồn ánh mắt lên xuống đánh giá làm Lương Mạt cảm thấy có chút áp lực. Ông vung vung tay, nói tốt tốt.

“Ừ, là như thế này, đây là thời gian đội bóng rổ huấn luyện tại sân … Sân bãi cùng bóng rổ … Đây là sổ điểm danh…”

Ngô Tồn lời ít ý nhiều theo sát Lương Mạt nói một chút mà các hạng mục công việc.

“Hiểu chưa?”

“Dạ hiểu.”

Lương Mạt nhìn một chút trong danh sách tên, còn có số lần có mặt.

Chỉ có tên Minh Trạm là dùng bút đen viết ở phía dưới cùng, hơn nữa nhìn tới ngày hôm nay cũng không có dấu tích.

“Minh Trạm không tới sao?”

Ngô Tồn nghe thấy, có chút bất đắc dĩ, liền buồn cười một chút mà nói: “Tiểu tử này ỷ vào thiên phú, sớm muộn gì cũng sẽ ăn chút dạy dỗ …”

Ngạch …

“Tờ thứ hai có số điện thoại di động, em liên lạc một chút, hỏi nó đang ở đâu, trong mười phút không xuất hiện liền cút khỏi đội bóng rổ.”

Ngô Tồn đột nhiên đanh mặt, nghiêm giọng nói.

Lương Mạt không thể làm gì khác hơn là ôm danh sách, đi xuống cầu thang gọi điện thoại.

Tuy rằng cậu cảm thấy được Minh Trạm có thể sẽ không nhận điện thoại, hoặc là, điện thoại di động căn bẳn không ở bên người.

Mà bất ngờ chính là, chuông rung một chút, ngay lập tức nhấc máy.

Lương Mạt:…

“Này.”

Một giọng lười biếng.

“Minh Trạm, là tôi Lương Mạt.”

“Ừ.”

Ừ là có ý gì?

“Huấn luyện đội bóng rổ sao cậu không tới?”

Lời hỏi ra, bên kia yên lặng vài giây, mới trả lời: “Tôi chỉ đáp ứng cậu tham gia thi đấu, cũng không đáp ứng cậu sẽ đi cái gì huấn luyện tẻ nhạt.”

“Nhưng là…”

“Vẫn là nói, cậu quyết định tăng cường kế hoạch của cậu…”

Lương Mạt đáy lòng mơ hồ nổi lên bất an, tay nắm chặt điện thoại di động.

“Đầu óc cậu chỉ dùng vào việc hỏi thôi à lớp trưởng?”

“Huấn luyện viên nói cậu mười phút nữa không tới, liền, liền …”

Lương Mạt không có cách nào nói với Minh Trạm hai chữ“Cút khỏi” đội bóng rổ.

Bên kia truyền đến tiếng lật sách, Lương Mạt lập tức có thể thấy được bộ dạng thiếu kiên nhất của thiếu niên kia. Tâm cũng gấp rút nhảy lên mấy cái. Lương Mạt hết cách rồi, không tự chủ thanh âm liền mềm nhũn ra nói rằng: “Cậu mau tới đây đi, chớ hồ nháo…”

Cậu đem Minh Trạm thành cháu trai ba tuổi của mình hống.

Quả nhiên, bên kia thiếu gia rõ rang rất không ưa mà tắt điện thoại.

Lương Mạt ôm danh sách trở lại sân bóng rổ, Ngô Tồn vừa nhìn biểu tình của cậu liền biết chuyện gì xảy ra mà vẫn hỏi cậu:

“Người đâu?”

“Minh Trạm nói thân thể có chút không thoải mái, ngày hôm nay có thể xin nghỉ không?”

“Lương Mạt, xem ra em cùng Minh Trạm quan hệ thật tốt a.” Ngô Tồn đột nhiên nói rằng.

“Đều giúp đỡ tiểu tử kia chùi đít, tính toán một chút, không làm khó dễ em.” Ngô Tồn ngữ điệu nhẹ đi. “Em giúp đỡ ghi chép bên cạnh đi, trên áo cầu thủ của bọn họ đều có số, em ghi chép số bóng mà họ ném được vào rổ.” Sau đó cẩm diện thoại di động ra ngoài.

Lúc Lương Mạt đang hết sức chuyên chú mà ghi chép, một quả bóng từ bên ngoài sân bay vào, đánh trúng bóng rổ, xoay một vòng, rơi vào giỏ bóng rổ.

Tầm mắt người kia quét qua, đối mặt với ánh mắt có chút mờ mịt của Lương Mạt.

Lương Mạt đột nhiên ngượng ngùng mà cúi đầu.

Kết…Kết thúc rồi à.

Không thể không nói, Minh Trạm cao ráo chân dài, động tác không dây dưa dài dòng, tại trong sân bóng bắt đầu chạy, thật đặc biệt hấp dẫn ánh mắt.

Nhìn thấy Minh Trạm cùng Lục Châu hai người hỗ động, Lương Mạt cũng hiểu thế nào gọi là nhiệt huyết, sức sống, cùng với hiểu được vì sao nhiều nữ sinh như vậy yêu thích Minh Trạm.

Sáng ngời như đèn đuốc như vậy, lấp lánhnhư vậy, giữa cuộc đời đọc sách nặng nề, đương nhiên sẽ trở thành đối tượng được truy đuổi.

Một cái áo khoác rơi ập xuống đầu Lương Mạt, khí tức quen thuộc, Minh Trạm mặt thoắt đỏ thoắt trắng.

Lương Mạt kéo áo xuống, bất mãn nói: “Cậu làm gì?”

Ấu trĩ như đứa bé con….

Câu phía sau đương nhiên không dám nói.

“Trợn cả mắt lên, cậu chưa từng xem người ta chơi bóng rổ à?”

Hoàn toàn oan ức…

Minh Trạm sau vận động, ánh mắt hiện ra đặc biệt sáng ngời, liếc qua Lương Mạt, liền khinh thường quay sang bên khác, gò má góc cạnh rõ ràng.

“A Trạm, Lương Mạt, hai cậu đang cãi nhau sao?”

Lục Châu không rõ vì sao hỏi.

“Không có.”

Lương Mạt đáp.

Một bên khác Minh Trạm đoạt lấy bản ghi chép, liếc nhìn, nguyên bản ánh mắt lặng im lại thấy có điểm gợn song. Sau đó đem bản ghi chép trả lại cho Lương Mạt.

“Nhá, tiểu tử ngươi không phải ngã bệnh sao, làm sao lại đến rồi?”

Ngô Tồn chẳng biết từ lúc nào trở về, dựa vào cánh cửa, trong miệng đang ngậm mọt bình đồ uống.

Lương Mạt:…

Làm sao bây giờ, có một loại lung túng khi bị người khác vạch trần lời nói dối.

Cậu muốn trốn tránh ánh mắt của Minh Trạm, may là Minh Trạm không có nhìn cậu, mà là rất thờ ơ nói rằng: “Thầy giáo chạy ra ngoài gọi điện thoại trong thời gian học, không có tư cách cùng tôi nói chuyện.”

“Này, tiểu tử thối ngươi quá không coi bề trên ra gì rồi! Tốt xấu, ta cũng là ngươi … Khụ khụ, thôi. Cái kia Lương Mạt à, hôm nay khổ cực cho em rồi.”

“Không sao không sao …”

“Đi, lớp trưởng.”

Minh Trạm không nhịn được chen vào.

“Huấn luyện viên bye bye a!”

Lục Châu phất tay một cái, cùng Minh Trạm đi xuống cầu thang.

Lương Mạt cùng Ngô Tồn lễ phép nói tạm biệt xong, cũng đi theo.

Ngược lại sau khi phòng thể chất hết người, Ngô Tồn lại gọi cho chị của mình ở nước ngoại khóc lóc kể lể.

Ngô Tồn vô cùng đáng thương mà gọi điện: “Chị, chị quản con của chị đi, thái độ đối với cậu của nó thế là sao?”

Ngô Dương (lạnh lùng): “Ai bảo em hay bắt nạt nó hồi nó còn bé…”

Ngô Tồn: “Huhuhu.”

Ngô Dương (lạnh lùng): “Tìm Quý tiên sinh đi, đừng cùng chị làm nũng…”