Không đợi đến ngày hôm sau, buổi tối hôm ấy Lâm Khinh Ngữ đã đến rừng cây nhỏ, tìm tới cây đại thụ gốc rễ chằng chịt, sau đó đứng trên một cái rễ to khỏe, thò đầu vào trong hốc.
Tô Dật An ngắm một ngày mây bay giữa một trời gió lộng, buồn đến nỗi suýt thì ngủ gật lại bị gọi hồn.
Nếu như có thể mở miệng được, Tô Dật An nghĩ, có lẽ hắn sẽ chửi tục.
Suy cho cùng đối mặt với cái người cứ sểnh ra lại là lao tới đút đầu vào bụng mình, thì có là ai đi chăng nữa cũng đều thấy sôi máu.
Mà so với vẻ hưng phấn kích động chạy đến lần đầu tiên lúc ban sáng, thì Lâm Khinh Ngữ của hiện giờ giống như định treo cổ chết luôn trong hốc cây đến nơi, cô trầm mặc rất lâu.
“Tôi thất tình rồi.”
Tô Dật An thoáng ngây người, nhủ thầm, ồ, xin chúc mừng.
Nhưng rồi hắn lại nghĩ, trong tình huống hiện giờ mà cô vẫn còn tâm tình nói chuyện yêu đương được sao, hô hô, hạnh phúc quá nhỉ. Hắn thì phải đứng đờ ra ở đây suốt một ngày, chịu đựng những con gió rét buốt đập vào thân cây để trần, sau đó cuốn những chiếc lá khô tiêu điều trên trạc cây rụng rơi lả tả, khiến hắn có một loại cảm giác xấu hổ ảo lòi khi trơ mắt nhìn bản thân bị hói……
“Tôi thích nam thần sắp được năm năm rồi, cho đến giờ tôi vẫn còn nhớ tất cả số điện thoại cậu ấy đã từng đổi, chỉ là không dám dù chỉ là gọi một cuộc điện thoại để tỏ tình với cậu ấy.”
Thật ra Lâm Khinh Ngữ cũng đã từng định tỏ tình với Tạ Thành Hiên rồi, lúc đó cũng vào khoảng tầm năm thứ năm ba đại học, cô đã chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo, bao gồm cả giấy ăn để lau nước mắt nếu ngộ nhỡ có bị từ chối. Nhưng lúc đó cô lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên tạm thời thôi học. Câu nói “Tớ thích cậu” đã được ấp ủ suốt bao nhiêu lâu cuối cùng lại không thể tìm được cơ hội để nói ra.
Đợi đến khi cô quay lại trường, thì Tạ Thành Hiên đã lên năm thứ tư, bắt đầu chuẩn bị tốt nghiệp đi tìm việc làm, còn cô lại phải học cùng những đàn em năm ba khóa dưới. Tạ Thành Hiên tốt nghiệp rời ghế giảng đường, lúc cô khai giảng năm thứ tư, nhóm người trên sân bóng rổ trong vườn trường đã thay nhóm khác, không còn thấy bóng dáng của nam thần nữa.
Thời gian chính là như vậy đấy, lúc nó nói sẽ dẫn ai đó đi, thì nhất định sẽ đưa người ấy đi bằng được, khiến bạn bất lực đến nỗi một lời níu giữ cũng không kịp nói.
Cô chỉ có một bức ảnh lúc tốt nghiệp của cậu ấy, vẫn luôn nhìn ngắm nó cho đến ngày hôm qua.
Lâm Khinh Ngữ kể lại với vẻ vô hồn: “Giờ ý trời để tôi quay trở lại năm ba, để tôi ở cùng phòng với cậu ấy, vốn dĩ còn tưởng rằng đây chính là định mệnh, là cơ hội trời cho, là khoảnh khắc của nhà gần hồ hưởng trước ánh trăng, là dùng vũ lực giành lấy trái tim người thương, là mối tình cấm kỵ ngược tim ngược phổi, cuối cùng tôi cũng có thể giở mọi thủ đoạn dùng thực lực bẻ thẳng thành cong, tôi gần như đã nhìn thấy một đoạn tình cảm cấm kỵ đang vẫy tay chào mình rồi!”.
Tô Dật An: ……
Lâm Khinh Ngữ thở dài buồn bã, “Cuối cùng vẫn là cổ nhân nói đúng, trong cuộc đời của mỗi còn người luôn xuất hiện một đứa con gái rất hãm tên là Trình Giảo Kim.”
Làm gì có cổ nhân nào nói thế! Tô Dật An thật sự nổi điên rất muốn gọi điện cho giáo viên dạy môn văn học tiếng Hán của cô! Để ông ấy phết cho cô một con không! Học kỳ sau học lại!
“Ồ, hay là tôi ra tay giành lấy người thương của nam thần nhỉ!” Hai mắt Lâm Khinh Ngữ sáng lên, cuối cùng cũng chịu rút đầu ra khỏi hốc cây, “Tướng tá này của tôi trông cũng ngon giai phết, cười lên cũng quyến rũ ra trò, làm con gái nhiều năm như vậy cũng không thể uổng phí được, làm gì có thằng con trai nào có thể hiểu tâm lý con gái bằng tôi. Sau này nếu nam thần của tôi thích ai thì tôi sẽ giành lấy người đó, đến cuối cùng cậu ấy không còn cách nào nữa đành phải ở bên tôi thôi!”.
(Nữ chính bệnh kinh!!!)
Thật tình Tô Dật An cũng chưa từng gặp ai mặt dày vô liêm sỉ đến mức ấy.
Lâm Khinh Ngữ càng nghĩ lại càng hoang đường, câu chuyện trong miệng sau khi từ bẻ cong nam thần xong, liền đến đoạn cô sẽ giải thoát cậu chàng kia thế nào.
Tô Dật An nghe xong mà không thốt nổi lên lời.
Thật ra, trong kí ức xa lắc xa lơ của Tô Dật An, Lâm Khinh Ngữ khi còn nhỏ không phải là một cô gái như vậy. Ít nhất là theo hắn thấy thì không phải vậy.
Hắn quen Lâm Khinh Ngữ là vào lúc cô đang học lớp năm tiểu học, còn hắn học lớp ba từ trường khác nhảy cóc lên lớp của Lâm Khinh Ngữ.
Đó là lần đầu tiên hắn nhảy lớp, trước đây cha mẹ của Tô Dật An tuy biết con trai mình thông minh hơn đám bạn cùng tuổi, nhưng vì muốn hắn có được tuổi thơ đầy đủ, nên không có ý định cho hắn nhảy lớp mà để hắn hoàn thành xong hết bậc tiểu học. Nhưng lúc hắn nhảy lớp, nguyên nhân lại rất đơn giản, là vì khi đó hai bậc phụ huynh phượt thủ bên cạnh hắn đã không còn nữa.
Họ đã qua đời trong một chuyến du lịch vì tuyết lở.
Bà nội bình thường vẫn chịu trách nhiệm chăm sóc hắn bệnh liệt giường, nên cô của hắn đã vội vã từ nước ngoài xa xôi quay về, thay bà nội già yếu trở thành người giám hộ của hắn, người cô sau khi giúp hắn lo liệu hậu sự cho bố mẹ xong, thấy hắn sáng dạ, nên đã giải quyết các thủ tục cho hắn được chuyển trường nhảy lớp. Cô hắn là một người bận rộn, thường xuyên chạy đi chạy lại giữa trong nước và ngoài nước.
Khoảng thời gian đó mọi người trong nhà đều sống không rất vất vả. Sau khi bà nội bệnh rồi qua đời, cô hắn liền dứt khoát đón hắn sang nước ngoài.
Hắn quen Lâm Khinh Ngữ, vào đúng giai đoạn đen tối nhất trong cuộc đời.
Việc cả cha và mẹ qua đời khiến Tô Dật An thời thơ ấu trở thành một đứa trẻ trầm lặng ít nói đến nỗi không được lòng người khác, lại thêm việc hắn nhỏ hơn những đứa trẻ bình thường trong lớp một tuổi, nên càng trở nên vô cùng nổi bật. Mà lũ trẻ con lại rất thích bắt nạt những đứa trẻ không giống mình.
Chuyện mất sách mất bút là quá đỗi bình thường, còn hắn thì ít nói đến nỗi thậm chí ngay cả giáo viên cũng chán không muốn hỏi đến. Sự ít nói của hắn khiến những trò đùa dai của đám trẻ con càng lúc càng trở nên quá đáng hơn, xô đẩy nhau khi đang ở sân chơi, những tiếng cười chế giễu trong giờ nghỉ cứ thi nhau kéo đến.
Có một lần đám con trai trong lớp đã chỉ thẳng vào mặt hắn, cười nói hắn là thằng mồ côi không cha không mẹ, bọn họ bắt nạt hắn, nói rằng một đứa trẻ không có cha mẹ là một đứa trẻ không được ai giúp đỡ.
Hắn cũng cho rằng như vậy, hắn cũng cho rằng mình là một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Nhưng chính vào lúc trong lòng hắn tràn đầy thất vọng về thế giới, cảm nhận nỗi niềm tuyệt vọng về cuộc sống của bản thân, thì Lâm Khinh Ngữ đã xuất hiện.
Cô chống hai cái nạng, một chân tập tễnh, giống như muốn đại khai sát giới xông tới phía trước mặt hắn, giáng cho một thằng nhóc một nạng khiến thằng này xanh mặt: “Chúng mày quá đáng quá rồi đấy!”.
Cô đứng chắn trước mặt hắn, giống hệt như siêu nhân trong ti vi, hiệp khách trong phim truyền hình, khí thế hùng hổ, hiên nganh chính nghĩa.
Lâm Khinh Ngữ vẫn còn nhỏ, nên không thể mở miệng nói ra được những đạo lý lớn lao đẹp đẽ giống như người lớn, cô chỉ cảm thấy nhiều người như vậy mà lại bắt nạt một người, thì thật là quá đáng, vì thế cô quát lên: “Muốn đánh nhau hả, tới đây! Đánh với tao này!”.
Sau này, rất nhiều năm đã trôi qua, tuy rằng Tô Dật An thông minh, nhưng hắn cũng đã quên rất nhiều chuyện năm ấy. Duy chỉ có bóng lưng đó, là bức tranh Tô Dật An vĩnh viễn không bao giờ quên.
Cô chẳng giống một cô bé chút nào, nhưng lại khiến Tô Dật An từ đó về sau, bất kể đã đi rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người, nhưng mãi vẫn không thể tìm được một cô gái nào có bóng lưng đẹp hơn cô.
Lâm Khinh Ngữ vừa gây náo loạn, cả lớp liền nổ ra một tràng xôn xao nhốn nháo, đúng lúc ấy giáo viên tới, nên chuyện này tạm dừng ở đây.
Đó là lần đầu tiên Tô Dật An nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ, cũng là lần đầu tiên Lâm Khinh Ngữ nhìn thấy hắn.
Cũng phải về sau này Tô Dật An mới biết, Lâm Khinh Ngữ nhập học muộn hơn những đứa trẻ khác đúng một tháng, là vì trong lúc nghỉ hè, cô đánh nhau với em trai mình, khiến thằng nhóc bật khóc, mẹ cô biết chuyện nổi giận lôi đình, Lâm Khinh Ngữ sợ bị đòn, nên đã nhảy từ trên tầng hai xuống, kết quả là gãy luôn cả chân……
Kể từ sau vụ đó, Lâm Khinh Ngữ bắt đầu đi học, cô nói sẽ “bảo kê” cho Tô Dật An, nên đám trẻ thích bắt người khác trong lớp cũng biết điều hơn nhiều.
Vậy mà, cô hiệp khách nhỏ một chân dù tập tễnh cũng vẫn phải ra mặt giúp đỡ người khác, giờ lại trong đầu toàn những toan tính phải làm sao để bẻ cong nam thần của mình, thậm chí không tiếc dùng thủ đoạn giành lấy người thương của người khác để đạt được mục đích……
Tô Dật An cảm thấy cảnh tượng lá lụng tả tơi quanh người mình quả thực là hình ảnh miêu tả đúng nhất tâm trạng của hắn hiện giờ.
“…… Sau đó tôi có thể cùng sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc với nam thần!”.
Cô đã kể xong bộ tiểu thuyết quắn quéo tim gan, hài lòng thỏa mãn ngồi xuống một cái rễ của hắn, Tô Dật An nghe xong chỉ muốn nói hai chữ ha ha.
Lâm Khinh Ngữ nằm xuống, qua một lúc lâu mới nhếch môi mỉm cười, “Thoải mái hơn nhiều rồi.”
Cô ngẩng đầu nhìn trời, xuyên qua những tán lá thưa thớt hướng tới những vì sao rải rác trên tấm màn đêm, “Tuyệt thật đấy, có một nơi để có thể nói ra một chút xấu xa tội lỗi vọng tưởng của bản thân như thế này.”
Cái đống xấu xa tội lỗi vọng tưởng ấy của cô mà gọi là “một chút” sao? Tô Dật An rất muốn chất vất cô một cách nghiêm túc về vấn đề này.
Lâm Khinh Ngữ nhìn trời một lúc lâu, không ngừng lật đi lật lại bàn tay của mình ngắm nghía.
“Nhưng nói chung là, hiện giờ có thể biến thành con trai thực sự quá tốt. Vẫn còn đang là năm ba, vẫn còn có thể phấn đấu, nam thần có thích người khác cũng không quan trọng, dù sao tôi vẫn còn có thể được ở chung phòng với cậu ấy thêm hai năm nữa. Như thế cũng còn tốt hơn việc không được nhìn thấy cậu ấy.” Lâm Khinh Ngữ đếm ngón tay, “Vẫn có thể chọc tức con nhỏ Lý Tư Hà rất hãm kia, lại không có thằng em trai luôn khiến người khác phải bực mình, mẹ cũng sẽ quan tâm tới tôi hơn……”
Nói đến đây, không nhiểu sao Lâm Khinh Ngữ đột nhiên yên lặng.
Cô không nói nữa, nên khu rừng nhỏ trong buổi đầu đông bắt đầu trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Tô Dật An cảm thấy “ánh mắt” của mình di chuyện đến khuôn mặt của Lâm Khinh Ngữ, chỉ thấy vẻ mặt cô khi nhìn lên bầu trời sau khi trống rỗng thì bắt đầu có đôi chút châm biếm, “Thì ra, chẳng qua chỉ là đổi giới tính thôi, vậy mà cuộc sống của tôi lại có thể hạnh phúc đến như vậy. Ngẫm lại mới thấy, đời thật chẳng công bằng chút nào……”
Tô Dật An không biết hiện giờ cô đang nghĩ gì, sự hiểu biết của hắn về Lâm Khinh Ngữ cũng chỉ có giới hạn trong phạm vi một năm học cùng nhau mà thôi, cùng với đó khi cô học năm thứ ba, thì hắn đã là thầy giáo, dạy cô suốt cho đến tận năm thứ tư.
Hắn biết vốn dĩ vào năm thứ ba Lâm Khinh Ngữ đã xin nghỉ học một năm, nhưng vì nguyên nhân gì mà nghỉ học, thì hắn lại không rõ, đám bạn học trong trường cũng từng đồn đại rất sôi nổi về một năm nghỉ học đó của cô, nhưng bản thân Lâm Khinh Ngữ từ trước tới giờ chưa từng nhắc một câu nào về chuyện ấy.
“Được rồi!” Lâm Khinh Ngữ đứng dậy, vỗ vỗ vào mặt mình, “Thổ lộ cảm xúc đã xong, tối nay quay về sẽ vạch định kế hoạch! Tôi sẽ quy hoạch lại cho bản thân một cuộc sống thật đẹp!”.
Giữa khu rừng nhỏ không một bóng người cô khoe ra một tư thế rất hoạt kê, tự động viên bản thân, sau đó nhảy chân sáo đi xa dần.
Sau khi Lâm Khinh Ngữ rời đi, khu rừng nhỏ lại càng lộ rõ vẻ tiêu điều, Tô Dật An chỉ có thể ngắm cảnh sắc bất biến xung quanh, chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi, hắn rất muốn mình có năng lực mở miệng ra nói chuyện, có thể gọi Lâm Khinh Ngữ quay lại……
Trước đây Tô Dật An từng đọc một cuốn sách, trong đó nói, từ xưa tới nay, hình phạt tàn khốc nhất đối với nhân loại, ngoài trừ cái chết ra, thì chính là khiến cho họ phải cô độc. Vì thế cho nên ở thời cổ đại có hình phạt là bị đi lưu đày, biệt giam. Và giờ - phương pháp trừng giới cách ly người với người thậm chí còn kéo dài đến tận thời hiện đại.
Chặt đầu thì mất mạng, cô độc thì chết tim……
Tô Dật An càng nghĩ lại càng cảm thấy, rốt cuộc lúc đó đầu óc hắn có bị bệnh gì không, mà lại cùng Lâm Khinh Ngữ uống rượu?
Hắn thật sự muốn gọi Lâm Khinh Ngữ quay lại, đợi sau khi cô quay lại rồi, hắn sẽ nghĩ cách, đánh chết cô……