Editor: Hijushima
Lúc Lâm Khinh Ngữ ngồi xe buýt về tới trường học đã là sáu giờ chiều rồi.
Mùa đông trời thường tối sớm, cô đi trên sân trường im lặng không nói gì, bạn học xung quanh nhốn nha nhốn nháo, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, không có ai sẽ phí sức để ý đến cô.
Cô cứ một đường không nói như vậy đi tới rừng cây nhỏ, từng bước từng bước, tâm trạng ủ dột đi tới dưới tàng cây lớn, cúi đầu nhìn mặt đất, vẫn không nói một lời như cũ.
Sau khi Tô Dật An dạy dỗ Lâm Khinh Ngữ chạy vào lúc trưa, đợi cả buổi chiều, anh đã suy đoán rất nhiều khả năng có thể xảy ra khi Lâm Khinh Ngữ trở về, cũng đã chuẩn bị ứng đối xong xuôi hết.
Anh nghĩ có thể cô lười biếng không chạy hết mười vòng, nên mới phải lén lén lút lút cẩn thận đi tới đây quan sát anh, cũng có thể là phát hiện thân phận thật sự của anh, cho nên sẽ tức giận chạy tới chỉ trích anh, thậm chí cũng từng nghĩ rằng lúc cô đang chạy bộ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bị thương, nên sẽ tỏ vẻ tội nghiệp chạy tới đòi sự thông cảm.
Điều duy nhất anh không nghĩ tới là, lúc Lâm Khinh Ngữ trở về, lại sẽ mất tinh thần như vậy.
Trong ấn tượng của Tô Dật An, Lâm Khinh Ngữ khi còn bé rất hoạt bát thiện lương, ấm áp như mặt trời bé con, sau khi lớn lên, Lâm Khinh Ngữ quen thói cằn nhằn, lời nói sắc bén, là người cay nghiệt, nhưng con người vẫn đầy mạnh mẽ, cô rất ít khi như bây giờ, lê bước chân như đang viếng mộ, khắp người như bị thoa lên một lớp bụi, ảm đạm không ánh sáng.
Cô im lặng đến mức làm cho anh đột nhiên cũng không biết nên dùng loại giọng điệu gì để mở miệng nói chuyện với cô.
"Đại thần." Cô kêu một tiếng, "Tôi có chuyện muốn chia sẻ."
"Cô đi xuống khỏi người tôi trước đã."
Vào lúc Tô Dật An nói lời này, Lâm Khinh Ngữ đạp đạp lên rễ của anh, sau đó thuần thục vói đầu vào bên trong hốc cây của anh.
Tô Dật An: "......"
Mặc dù lúc này trên mặt Lâm Khinh Ngữ viết "Tôi rất khổ sở, tôi rất bi thương, tôi cần bày tỏ", nhưng Tô Dật An vẫn muốn mọc ra một cái chân có thể động đậy, đạp cô xuống khỏi người mình.
Có chuyện thì cứ nói bình thường, có việc thì cứ cằn nhằn bình thường đi, anh có thể không truy cứu đến cùng thì chiều nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng đừng có tùy tiện động tay động chân thăm dò vào chỗ sâu trong thân thể người khác có được hay không?
"Tôi nhớ ba."
Lâm Khinh Ngữ mở đầu bằng một câu nói như vậy, trái tim Tô Dật An lặng yên trong nháy mắt.
Tô Dật An đã biết đến về tình huống gia đình của Lâm Khinh Ngữ, anh có quyền tìm hiểu hồ sơ của học sinh mình dạy. Trên hồ sơ của Lâm Khinh Ngữ, cột về ba điền hai chữ "Đã mất".
Hai chữ bình thường đến cỡ nào, nhưng đối với người trong cuộc mà nói, năm đó đã phải trải qua sự đau lòng khó chấp nhận đến thế nào, cuộc sống có thay đổi lớn ngập trời như thế nào, chỉ có chính bọn họ mới biết.diễn*đàn;leeQuys”đôn_Hijushima
"Tôi rất nhớ ba!" Lâm Khinh Ngữ ở trong hốc cây hô một tiếng, ngay sau đó giống như không còn hơi sức, dựa vào thân cây ngồi xuống trên rễ cây.
Ban đêm yên lặng, Tô Dật An đáp lại một câu: "Người đừng nên quá mức chấp nhất với quá khứ." Lời vừa ra khỏi miệng, Tô Dật An cũng đã biết mình vừa nói một câu vô nghĩa.
Lý luận suông thì ai mà không biết, nếu ai ai cũng lôi lý luận suông ra nói là sẽ giải quyết hoàn hảo được mọi chuyện, vậy thì có lẽ trên đời này đã không có thứ gọi là "Lý luận suông" rồi.
Lâm Khinh Ngữ nghe vậy cười một tiếng: "Trước kia ba tôi rất tốt với tôi, tôi gây họa ở bên ngoài ông sẽ giúp tôi, lúc tôi bị mẹ dạy dỗ ông cũng sẽ giúp tôi, em trai đánh nhau với tôi, ông cũng không thiên vị em trai."diễn*đàn(hijushima)lê!quý$đôn
Cô đặt đầu trên hốc cây, "Tôi từng nghĩ rất nhiều lần, nếu như ông vẫn còn, chắc tôi cũng sẽ không sống thành như vậy. Tôi cảm thấy mình thật xấu xa, có lúc thậm chí sẽ trách ba, năm đó tại sao lại không giữ gìn bản thân tốt một chút, tại sao phải rời đi sớm như vậy, để lại tôi cùng với hai mẹ con kia......" Lâm Khinh Ngữ không cảm xúc nâng khóe miệng, "Tôi cùng với hai mẹ con kia...... Đây có phải là một cách nói rất lạ lùng hay không? Nhưng sự thật chính là như vậy. Sau khi ba đi, tôi liền cảm thấy mình là một tồn tại hoàn toàn dư thừa."
"Anh biết cái gì gọi là dư thừa không? Là rau chân vịt bên trong món trứng chiên cà chua, tỏi trong giò đông lạnh. Còn có người mẹ đang vui vẻ vì có bầu con trai nhưng sinh ra lại là con gái." Tô Dật An chỉ cảm thấy giọng điệu khi nói những lời này của Lâm Khinh Ngữ lạnh lùng đến gần như có thể đâm anh đau nhói, nhưng Lâm Khinh Ngữ lại hoàn toàn không có tự giác, cô vẫn nâng khóe miệng lên cười như cũ, gần như tàn nhẫn đưa ra câu kết cay nghiệt đối với bản thân, "Những thứ đó đều sẽ bị lựa ra vứt đi."
Nói tới đây, Tô Dật An đại khái đã có thể tưởng tượng ra chuyện gì xảy ra trên người Lâm Khinh Ngữ vào buổi trưa. Nhưng tổn thương đến từ gia đình như vậy, người ngoài vốn không có cách nào để dùng lời nói giải quyết giúp cô.
Bởi vì tổn thương do lời nói tạo ra có thể trong nháy mắt đâm thẳng vào lòng, còn để một vết thương khép lại, thì cần tới mấy tháng mấy năm thậm chí lâu hơn.
"Đại thần, anh có thể hiểu sự tủi thân khi bị trọng nam khinh không?" Lâm Khinh Ngữ ngẩng đầu nhìn cành khô và trời đêm, lầm bầm lầu bầu nói, "Chắc là không đâu nhỉ? Dù sao anh cũng đã sống 8000 năm rồi, có lẽ vốn ngay cả cha mẹ cũng không có nữa ấy chứ?" Lâm Khinh Ngữ thở dài một hơi, nhìn trời, "Vào lúc như thế này, thật sự rất muốn tìm một người ở cùng tôi."
Mong muốn này của Lâm Khinh Ngữ nghe vào trong tai Tô Dật An, giống như có một cái trống đang đánh vang trong hốc cây, âm thanh mạnh mẽ tầng tầng lớp lớp làm rung động thụ tâm của anh.
Nếu như có thể, anh cũng muốn biến thành một con người......
Tô Dật An lặng yên một lúc lâu, mất rất lâu để quyết định, cuối cùng mới mở miệng: "Thật ra thì, cô có thể cùng tôi......"
"Tôi muốn tìm một người có cuộc đời còn thê thảm hơn tôi." Lâm Khinh Ngữ mở miệng cùng lúc với Tô Dật An, cô cũng không cẩn thận nghe lời nói của Tô Dật An, mà cắt đứt anh, tự nhiên nói tiếp, "Nghe cuộc sống bi thảm của người đó thử xem, có so sánh, như vậy, có lẽ tôi sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều đó."
Tô Dật An: "......"
Cái người tên là Lâm Khinh Ngữ này, thật sự là không đáng giá đồng tình!
Hoàn, toàn, không, trị, được!