- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tiên Hiệp
- Khinh Cuồng
- Chương 33: Dịch bệnh hoành hành
Khinh Cuồng
Chương 33: Dịch bệnh hoành hành
Editor: Ngonhinlalien
Beta: Jenny Thảo
Đúng như Giản Tố Ngu nói, tiểu nhị quán trọ chỉ là người đầu tiên, bởi vì trong thành có không ít người tóc bỗng bạc trắng, thoáng chốc chết đi.
Nguyệt Hoàng Mẫn vội vàng hỏi thăm mấy nhà xung quanh, liên tục kiểm tra nhiều lần cũng không thể phát hiện ra nguyên nhân. Ngay khi quay về quán trọ, hắn đi vào sân sau, vùi đầu tìm kiếm đan dược, miệng thì lẩm bẩm không ngừng, chăm chú đến nỗi Tạ Yến gọi hắn mấy lần hắn vẫn không trả lời.
"Hắn đang chuyên tâm." Liễu Cô Đăng vui vẻ khoác lên bả vai Tạ Yến, xoay hắn sang hướng ngược lại, đẩy đi: "Huynh đệ, ngươi cũng đừng thêm phiền cho hắn, hay chúng ta đi uống hai ly đi?"
Tạ Yến giả bộ ghét bỏ đẩy hắn một cái, nghiêm túc nói: "Ngươi có cảm thấy những người này chết rất kỳ quặc không?"
"Kỳ quặc? Chẳng lẽ không phải tà môn sao?" Liễu Cô Đăng nghĩ mà sợ, hắn sờ sờ trán mình, nhìn vào trong quán trọ, nhỏ giọng nói: "Theo lý mà nói, Xa Thanh đã chết, những chuyện này sẽ không xảy ra... Thực ra sư huynh của ngươi nghi ngờ cũng không phải không có lý... Ngươi đừng trừng ta như vậy, tu vi của ta so ra kém Giản Tố Ngu nhiều, nhưng chỉ cần nương tiếng gió, nghe được vài từ là hiểu."
Tạ Yến nghiến răng nghĩ thầm, lần sau hắn và Giản Tố Ngu nói chuyện, nhất định phải đóng ngũ giác của Liễu Cô Đăng: "Ta tin Bồ Tân Tửu, hắn không phải người như vậy."
Cuộc đời Xa Thanh ngắn ngủi, đến chết cũng bị trói buộc với tòa thành này. Nếu hắn là Bồ Tân Tửu, hắn thà rời khỏi thành, rời đi nơi khiến người đau lòng này, cũng không muốn ở đây một chút nào. Nếu muốn cùng người trong thành có liên can, so với gϊếŧ Xa Thanh còn khó chịu hơn. Điểm duy nhất là người trong thành đã chết hết, vừa lúc đúng ý Bồ Tân Tửu... Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, hắn không nên bị nghi ngờ vì lý do đó. Nhìn Bồ Tân Tửu mấy ngày qua ngồi trong quán trọ, luôn nhìn chằm chằm vào nơi nào đó đờ đẫn. Người dân trong thành sống hay chết hắn cũng chưa từng hỏi, thờ ơ mặc kệ.
Liễu Cô Đăng thoáng hoảng hốt, hắn nắm chặt chuôi đao bên hông, đó là phản xạ khi lòng hắn bất an, ngập ngừng hỏi: "Thân phận kia của hắn... Ta cũng không nên nói gì. Trái lại, ta cảm thấy người trong thành chết rất bình tĩnh. Tạ Yến, ngươi không thấy chuyện này có gì đó bất thường sao?"
Tạ Yến chớp mắt, nghĩ lại khi Tiểu nhị quán trọ chết, sắc mặt đúng là không có đau đớn, bình tĩnh đến đáng sợ.
Thật quái lạ.
Như thể bị nhiễm bệnh, kể từ cái chết kỳ lạ đầu tiên của Tiểu nhị quán trọ, sau đó những người trong thành cũng chết giống như vậy. Lúc này, đàn ông trong nhà là trụ cột của gia đình. Sau khi chết, những người thân trong nhà không thể tiếp nhận chuyện đau lòng như vậy, họ khóc lóc đau thương, cũng không bận tâm đến khí lạnh tỏa ra trên người Giản Tố Ngu. Rất nhiều người đã quỳ gối xuống trước mặt hắn, cầu xin nam tử như thần tiên trước mắt cứu người nhà bọn họ.
"Tiên nhân đừng đi!"
"Hãy cứu cha của ta!"
Sinh lão bệnh tử, đó là lẽ thường.
Từ từ gỡ ra những ngón tay đang nắm chặt góc áo của mình, Giản Tố Ngu rút tay ra, lặng im một lát rồi nhẹ giọng nói một câu: "Nén bi thương."
Lời nói lạnh nhạt như giếng cổ không gợn sóng tàn nhẫn tuyên án, nữ tử mặc đồ trắng khóc rất đau lòng, con nhỏ nàng ôm trong lòng cũng chỉ bốn năm tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, khiến người không đành lòng nhìn lại lần thứ hai.
Hai chiếc đèn l*иg trắng trước cửa nhà đón gió lạnh đung đưa, ánh nến mờ ảo bất an trong gió, đằng sau là những tiếng khóc lớn. Lưng Giản Tố Ngu đeo Tiêu Luyện, bước nửa bước ra bệ cửa, ngước mắt nhìn bầu trời tối tăm mù mịt. Nhớ tới Tạ Yến vẫn luôn thích dính chặt lấy hắn. Hình như mấy ngày nay đã yên lặng không ít, chắc là vì chuyện kỳ lạ xảy ra trong thành khiến hắn bận tối mắt tối mũi. Đáng tiếc, lần này hắn ra ngoài, ngoài việc độ hóa người chết, thì cũng không có phát hiện gì mới, nhưng tại sao những người chết đều là những nam tử trẻ tuổi...
"Con gái! Con gái, con làm sao vậy?" Đột nhiên nữ tử đau đớn kêu lên, nàng dốc sức lay bả vai con mình, hét lên điên loạn: "Con gái của ta! Mau tỉnh lại!"
Nghe vậy, Giản Tố Ngu lập tức xoay người thì thấy bé gái mới nãy còn nằm trong ngực mẹ mình khóc lớn, lại giống như những nam tử kia, lấy mắt thường có thể thấy tóc đen thành bạc trắng, chớp mắt không còn sức sống... Đây chẳng qua là một đứa bé ngây thơ mà thôi.
Mục tiêu của loại bệnh này đã thay đổi từ đối tượng là nam tử sang trẻ nhỏ...
Phía bên kia, Nguyệt Hoàng Mẫn đã bận rộn đến đầu quay mòng mòng, hắn dốc lòng nghiên cứu vài ngày, không những không có kết quả mà trong thành lại xuất hiện tình huống mới.
Luôn có những người không thể tin người thân của họ đã chết, họ đều không chịu cho xác nhập đất vi an(*), thậm chí còn để xác chết ở trong sân chờ tiên nhân đến "khởi tử hồi sinh". Một ngày hai ngày thì không sao, nhưng theo thời gian, những người đã chạm vào xác chết đều ngã xuống.
(*) Xác nhập đất vi an: chôn cất.
"Là dịch bệnh." Mày Nguyệt Hoàng Mẫn nhăn lại, hừ nói: "Những người này thật sự... Sẽ gây khó khăn cho ta."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Nghiệp Thành cũng từng có dịch bệnh xảy ra, Tạ Yến mơ hồ nhớ rõ, dịch bệnh lây với tốc độ cực nhanh. Chỉ cần ở gần người bị bệnh vài bước, không lâu sau đầu sẽ nóng lên, không ngừng ho khan, cuối cùng chết: "Cô Đăng, sư huynh, chúng ta đi thăm hỏi những nhà trong thành có tang lễ, khuyên nhủ bọn họ nhanh chóng mang xác đi chôn... Nếu có thể, ngay lập tức đốt xác luôn cho xong việc, nếu cứ để bệnh này phát tác, nó sẽ gϊếŧ chết mọi người."
"Hai người các ngươi cũng nên cẩn thận một chút." Nguyệt Hoàng Mẫn dặn dò: "Tuy rằng thân thể tu sĩ mạnh hơn người thường, nhưng mọi chuyện diễn ra từ đầu đến giờ đều rất quái lạ. Vẫn nên thận trọng làm việc."
Liễu Cô Đăng đồng cảm gật đầu: "Nếu tình trạng đầu bạc ngay lập tức này không có manh mối gì. Trước tiên, ngươi có thể chế ra thuốc bột để dịch bệnh giảm bớt không?"
"Chuyện có nặng có nhẹ, đạo lý này ta vẫn hiểu." Nguyệt Hoàng Mẫn oán trách, trừng mắt nhìn hắn.
Ba người ra ngoài mang theo kiếm của họ, Liễu Cô Đăng thấy hai người bên cạnh đều đờ đẫn cúi đầu. Hắn bỗng nhanh trí dùng sức vỗ lên bả vai của Tạ Yến, tùy tiện chỉ một nơi nào đó, lớn tiếng nói: "Ta sẽ đi bên kia, các ngươi cứ tùy ý... tùy ý nha." Sau khi nói xong, hắn nhanh chóng liếc mắt nhìn Tạ Yến, cười lớn chạy xa.
Trên đường cái không một bóng người, trước cửa vài nhà có treo mấy dải lụa trắng... Có lẽ trong nhà cũng có người mới đi.
Hai người cứ đi dọc theo đường lớn, không nói gì.
Từ "dịch bệnh" rơi vào tai dân chúng toàn thành, giống như một tảng đá khổng lồ rơi vào hồ nước đang tĩnh lặng. Cũng không cần bọn họ nói nhiều, tức khắc có người ngậm ngùi lùi xa, để cho bọn họ đốt xác chết.
Có một số người cố chấp không muốn để người thân của họ biến mất vội vàng như vậy, nhưng họ cũng không khỏi vì người còn sống mà suy nghĩ, nước mắt chảy dài gọi tên những người thân, lặng im nhìn xác chết bị hỏa thiêu.
"Sư huynh, mặc dù chuyện này từ đầu đã quái dị. Nhưng ta cảm thấy sinh lão bệnh tử của bọn họ, mới được coi như luân hồi tuần hoàn. Bọn họ không từ thủ đoạn cầu lấy trường sinh bất lão là sai lầm." Tạ Yến cúi đầu, bỗng nhiên nói, nói xong lại đập tay vào trán, ngạc nhiên hỏi: "Lạ thật... Vì sao ta sẽ cảm thấy bọn họ chết đi như vậy là rất bình thường?"
Giản Tố Ngu đi ở đằng trước, nghe hắn nói, đột nhiên dừng lại.
Tạ Yến không nhìn kỹ, tí nữa thì đυ.ng phải, hắn nhanh chóng dừng chân lại, nhìn theo tầm mắt Giản Tố Ngu. Hắn thấy mặt trời sau giờ ngọ, trên đường phố im ắng, một người mặc quần áo của Thiên Đô Vân Hải đang đứng im không nhúc nhích, sừng sững như thanh trúc cao trên Linh Sơn.
Cách đó không xa có một nhà đang tiến hành tang lễ, có tiếng khóc đứt quãng và nhạc đám tang từ bên trong truyền ra, Bồ Tân Tửu đưa lưng trước cửa một gian nhà rách nát đã lâu, đứng im ở cửa chính nhà người ta, híp mắt nhìn chằm chằm vào nhà, có mấy dải lụa trắng từ trên cửa chính rủ xuống, bóng của chúng đổ xuống bên cạnh Bồ Tân Tửu, làm một bên mặt của hắn bị che khuất, khiến người khác không thể thấy rõ sắc mặt của hắn.
"Hắn đây là..." Liếc mắt thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giản Tố Ngu, lời Tạ Yến còn chưa dứt, lại thấy người trước mắt đã có động tác.
Bồ Tân Tửu chợt đưa tay xoa hốc mắt, tiếp đó chậm rãi ngồi xổm xuống, tiện tay nhặt trên mặt đất một dải lụa màu trắng, từ từ buộc nó vào trước cửa ngôi nhà kia. Hắn còn phủi đi bụi bám trên chiếc dải lụa màu trắng.
Động tác của hắn rõ ràng không có chỗ nào không đúng, nhưng Tạ Yến lại thấy hãi hùng khϊếp vía.
Nếu nhớ không lầm, lúc trước Xa Thanh bị xử tử, người dân toàn thành đều treo dải lụa đỏ, hành động này của hắn...
"Tạ Yến? Giản sư huynh?" Bồ Tân Tửu bỗng nhìn lên thì thấy được bọn họ, giọng nói của hắn còn mang theo nghẹn ngào, giống như che giấu mà quay đầu chớp mắt.
"Ngươi ở chỗ này làm gì thế?" Tạ Yến đè xuống bất an trong lòng, thoải mái hỏi.
Bồ Tân Tửu xoay người đưa lưng về phía bọn họ, ách cuống họng, buồn bực nói: "Tùy ý đi dạo trong thành..."
"Đại ca ca!" Bỗng từ cửa chính chạy ra một bé trai, trên mặt còn nước mắt, nhưng mắt vẫn mở to tò mò nhìn ba người nam tử tuấn tú trước mặt.
Ngượng ngùng liếc mắt nhìn bọn họ, Bồ Tân Tửu gãi đầu, nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?"
Bé trai còn chưa cao đến đùi hắn thẹn thùng đi tới bên chân hắn, nhỏ giọng nói: "Mẹ nói ngươi đã cứu ta, còn giúp nhà ta treo đèn l*иg trắng rơi trên đất lên cửa, nàng ấy bảo ta ra mời ngươi vào trong uống ly trà nóng."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
"Đa tạ ý tốt." Bồ Tân Tửu cúi đầu, sờ sờ đầu tóc mềm mại của hắn: "Đại ca ca phải về cùng các sư huynh."
"Ta còn có thể gặp lại ngươi sao..." Nghe vậy, bé trai cúi đầu nắm góc áo hắn, giống như có chút buồn bã, giọng nói mềm mại dính người.
"Nơi nào nhân gian bất tương phùng(*)." Đã vứt đi lòng nghi ngờ lên chín tầng mây, Tạ Yến không nhịn được cũng lộ ra mỉm cười, bước nhanh lên trước chọc chọc khuôn mặt bụ bẫm của bé trai... Thật đáng yêu: "Đứa nhỏ, nếu ngươi nhớ hắn, chờ lớn hơn một chút, đi núi Thanh Tĩnh của Thiên Đô Vân Hải là tìm được hắn. Nhớ kỹ, là Thiên Đô Vân Hải."
(*) Ý câu này là dù có ở đâu cũng có cơ hội gặp lại nhau.
"Được! Ta nhớ kỹ!" Đứa bé nghe vậy hai mắt tỏa sáng lấp lánh, kích động ôm mặt, mừng rỡ nói: "Sau này khi ta trưởng thành, ta sẽ tới Thiên Đô Vân Hải tìm đại ca ca!"
Trên đường quay về, Tạ Yến ríu rít như chim sẻ, vui vẻ đến nỗi không nhịn được nói: "Ta nói với các ngươi, mấy đứa con nít nhỏ tuổi chơi rất vui, khuôn mặt bụ bẫm, chọc một cái là có một cái lỗ, chọc nhiều chút sau này lớn lên sẽ có má lúm đồng tiền... Chậc chậc, ta hẳn nên chọc thêm vài cái."
Bồ Tân Tửu ghét bỏ lùi xa hai bước: "Ngay cả trẻ con mà ngươi cũng không tha."
"Làm sao ngươi biết?" Giản Tố Ngu nghe vậy quay đầu, kỳ quái liếc nhìn hắn.
"Má lúm đồng tiền trên mặt Nguyệt Thời là do ta chọc mà ra đó." Tạ đại thiếu trả lời như chuyện đương nhiên.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tiên Hiệp
- Khinh Cuồng
- Chương 33: Dịch bệnh hoành hành