Chính xác thì khi tỉnh dậy mình thấy đang nằm trong một căn phòng (sau mới biết là nằm ở đồn) đầu thì đau như búa bổ. Ngước mắt nhìn xung quanh thì mình đái cmn ra máu. Mình đang ở cùng phòng với cái đám lúc nãy oánh nhau với team les. Cái phòng thì chắc được khoảng 10-15m2. Mấy thằng kia thì ngồi túm tụm một chỗ, mình thì đang nằm trên một cái ghế dài. Không biết em Vi đang ở đâu, em Ơ rô đang ở đâu, team les đang ở đâu nhỉ ?
Liếc thấy nằm chung phòng với mấy anh cao to đen hôi kia mình lập tức nhắm mắt lại nằm im. Đờ mờ, 1vs1 với bất kỳ thằng nào trong số đấy mình cũng nát ass chứ đừng nói cả team bọn nó quây lại.
Dưng mà đen cho mình là chắc có thằng bỏ mẹ nào trong số đó nhìn thấy mình nhổm dậy rồi thì phải. Lát sau thì thằng mặt loz chồng em Vi tiến đến sút vào mông mình quát: Đờ mờ thằng chó này, mày giả chết ăn vạ bố mày hả. Dậy mẹ mày đi.
(Đυ. má thằng chó, luật sư mà ăn nói bố láo vcc)
Mình vẫn nằm im, không động đậy gì cả, ai ngờ thằng con rời ấy nó sút một phát thằng vào mặt mình luôn. Mình lăn một vòng rồi nhỏm dậy thấy miệng mặn mặn, hẳn là máu đã được hoà với nước bọt rồi.
Mình ngồi dậy, vẫn éo nói năng gì, chỉ chừng chừng nhìn thằng mặt l kia thôi. Thằng mặt l cười khẩy nói: Mày là thằng nào, ở đâu đến đây.
Thấy mình vẫn im lặng, thằng mặt l lừ lừ tiến lại gần giờ mình mới để ý là nó to gấp rưỡi mình cương với nó thì chắc chắn là “ass nở hoa và cuộc sống thì bế tắc roài.” – cover Ơn rời cậu đây rồi.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào, chả dại gì mà ăn đập thêm nữa, nghĩ vậy nên mình nhìn nó hỏi: Đây là đâu, tôi làm gì mà các anh đánh tôi.
Thằng mặt l sút mình thêm phát nữa (quả này mình lấy tay đỡ được nhưng vẫn đau nhói cả tay lẫn mạng sườn) rồi mới nói: Mày quyền l gì hỏi bố mày, mày ở đâu đến đây.
Lúc đó mình mới có tí thời gian để ý xung quanh. Thấy có băng rôn khẩu hiệu “Vì nước quên thân vì dân phục vụ” thì mình đoán là đang trên đồn rồi. Nghĩ thế nên mình cũng yên tâm hơn đáp: Tôi từ Hà Nội vào, gặp các anh lần đầu, sao tự nhiên đánh tôi.
Thằng mặt l kia đáp: Mày quen con Vi từ bao giờ. thế đéo nào mới từ HN vào mà đã đàn đúm tụ tập được như thế.
Mình đáp: Cũng mới quen, hôm nay gặp lần đầu.
Thằng mặt L: Mày ở HN sao quen được nó.
Mình: Có liên quan gì đến anh không. Tưởng anh chỉ thâm thù, gây sự với đàn bà con gái thôi chứ.
Thằng mặt L lại lao đến sút mình, mình đỡ được vài phát thì bị nó sút vào bụng, thốn đến tận óc luôn. Thằng chó định đánh mình tiếp thì cửa phòng mờ, một ku công an tiến vào quát:
“Các anh làm trò gì thế.”
Thằng mặt L thấy thế mới dừng lại. Ku công an nói tiếp: Anh Tuấn với mấy anh kia các anh đc về rồi.
Thế là mấy thằng con rời lục tục kéo nhau ra, còn lại mình mình trong phòng. Ngồi chăn muỗi chăn kiến chán, chả thấy thằng bỏ mẹ nào gọi ra, Nhìn đồng hồ thấy lúc đó là 1h đêm nên mình lại lăn ra ngủ.
Đang say sửa mơ mộng đến em Ơ rô thì mình thấy có người lay vai gọi dậy. Mở mắt ra thì thấy trời đã sáng từ lâu, có một ku công an vào hỏi han mình liên quan đến vụ lộn xộn hôm qua. Khi biết mình là luật sư thì nó cũng nhã nhặn đi một tí. Xong hỏi thêm mấy câu thì cho mình về và dặn là tạm thời phải ở lại đấy để phục vụ điều tra. (Mình thấy hơi ngờ ngợ, có mấy thanh niên gây gổ với nhau thôi thì làm éo gì mà phải ở lại để phục vụ điều tra).
Bước ra ngoài đồn thì thấy em Đô la đang ngồi đợi mình trên chiếc Ducati (éo nhớ có đúng tên không, hình như thế).
Thấy mình lếch thếch bước ra, ẻm hất hàm: Thế nào có bị ăn đòn ko ku, sao ở trong đó lâu thế.
Mình cười trừ không đáp. Ẻm ấy thấy thế quẳng cho mình cái mũ bảo hiểm rồi ra hiệu cho mình lên xe. Đời mình chưa bao giờ ngồi sau xe con gái, mà có điều ducati thì mình chưa đi bao giờ, hơn nữa đô la cũng có phải gái éo đâu. Nghĩ thế nên mình ngoan ngoãn leo lên xe để ẻm ấy đèo về.
Đô la rồ ga, phóng như con thiêu thân ngoài đường, đã thế vừa đi vừa đánh võng như kiểu thể hiện cái nam tính của em ấy thì phải.
Ẻm chạy vòng vèo ra đến ngoại ô, rồi dừng lại ở một căn biệt thự to vật. Mở cửa đón mình là Ơ rô, với quần sót áo 2 dây làm mình éo rời mắt đi được. Đô la thấy ánh mắt hau háu của minh thi hắng giọng một cái rồi phi xe đi, để mình lại với Ơ rô.
Ơ rô nhìn mình cười rôi ngoắc tay ra hiệu cho mình vào nhà. Em này kiệm lời ghê, nếu tối hôm trước không thấy em ấy xì xồ hát tiếng anh thì mình còn tưởng em ấy câm.
Vào nhà Ơ rô vẫn chẳng nói năng gì nhiều, ẻm dẫn mình lên phòng rồi đưa cho mình bộ quần áo nói: Chắc anh cũng mệt, tắm rửa thay quần áo rồi nghỉ ngơi đi.
Đù, bị nhốt cả đêm đến giờ chả có cái khỉ gì bỏ vào bụng mà bảo nghỉ ngơi. Nghĩ vậy nên mình gượng cười hỏi: Cậu có gì ăn không, mình hơi đói.
Ơ rô cười: Quên mất, anh tắm rửa đi rồi xuống nhà. Anh thích gì em làm cho.
Mình: Gì cũng được, mình dễ nuôi mà.
Ơ rô lại cười rồi quay người đi xuống nhà. Người đẹp đến dáng đi cũng đẹp. Tại sao em lại les chứ, cuộc đời sao ngang trái vậy.
Tắm rửa xong, xuống dưới nhà thì thấy em ấy đã làm bánh mì ốp la với jambong cho mình roài. Mình vừa ăn vừa hỏi chuyện. Mặc dù em ấy trả lời nhát gừng, nhưng mình cũng nắm được vụ việc tối hôm trước.
Sau khi mình ngất đi thì 2 team còn oánh nhau thêm một lúc nữa rồi công an mới đến hốt cả đám lên đồn. Đen cái là trong team les có một em les cứng bị đánh chấn thương sọ não phải đưa vào viện cấp cứu. Thế nên công an tạm giữ cả 2 team lại để điều tra. Team les thì được bố Ơ rô gọi điện nên ngồi đốn độ tiếng thì được thả.
Team chồng em Vi thì Tuấn nó gọi điện nhờ vả nên sau rồi cũng được thả. Có mỗi mình là ngổi chăn muỗi đến sáng thôi.
Giờ cả 2 team đang ngồi nghe ngóng xem tình hình sức khoẻ em les cứng nằm trong viện ra sao. Ko may mà em ấy tèo thì thành to chuyện.
Thêm nữa là đô la nó đang như con điên, từ đêm qua đã chạy đi tìm người quây ngược lại team chồng em Vi để báo thù. Đô la chở mình về đây cũng vì sợ về khách sạn lại bị team kia nó ốp.
Số mình xui xẻo vờ lờ. Đang nhiên đang lành bị ăn gậy vào đầu, giờ lại bị giữ lại đây không biết bao giờ mới được về với gấu.