Sáng ngày thứ 5 ngồi khám, mình được ku giám thị vào báo có người gặp. Đù, các chú điều tra viên lại bắt đầu hành động rồi. Không hiểu các chú ấy làm thế nào để ốp tội gϊếŧ người cho mình đây. Mấy hôm ngồi khám mình cũng có nghĩ đến việc, có khi do mình bố láo với chú cớm mặt hiền nên chú ấy trả thù bằng cách cho mình ngồi khám tội “gây rối trật tự công cộng đây” chứ chả liên quan gì đến tội danh gϊếŧ người nữa. Nếu quả thực thế chắc mình ân hận lắm. Làm cái nghề này rồi mà còn ko biết kiềm chế nhẫn nhịn, chỉ vì một phút bốc đồng cà khịa nó 1 câu mà đi toi sự nghiệp thì thật là nhục.
Nghĩ thế nên khi được gọi mình cũng chả hào hứng gì, uể oải đi theo anh giám thị. Bước vào phòng, cảm xúc của mình như vỡ oà khi thấy Quỳnh ngồi đó, dáng vẻ bình thản nhưng không dấu được vẻ lo lắng trong ánh mắt và khuôn mặt.
Nhìn thấy em, một lần nữa, cảm giác yên bình lại ùa về sau bao ngày tăm tối.
Mình tiến vội lại, định ôm Quỳnh nhưng ku giám thị nhắc trước: Anh chị không được lại gần, nói chuyện thôi.
Mình tiu nghỉu ngồi xuống bàn, Quỳnh nhìn mình cười: Có 1 tuần không gặp mà cậu giảm cân đi được nhiêu quá. Có khi tớ cũng phải kiếm cớ vào trong này ngồi ít bữa để giảm cân thôi. Dạo này phì nhiêu quá, mấy hôm nữa cậu ra ngoài lại chê.
Mình phì cười, lúc nào cũng vậy, Quỳnh luôn lạc quan và giúp người khác lạc quan dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất.
Câu đùa của Quỳnh giúp không khí bớt căng thẳng đi nhiều.
Mình sốt ruột hỏi: Làm sao cậu thoát ra được, bọn nó không làm gì cậu chứ.
Quỳnh ngơ ngác: Ai làm gì tớ ?
Mình nghe thế biết là có mùi rồi, nên mới kể lại toàn bộ vụ có thằng mất dậy nào đó doạ bắt mình nhận tội.
Quỳnh nghe xong đăm chiêu một lúc rồi nói: Vậy là trong cơ quan điều tra cũng có người của bọn nó rồi. Mấy hôm rồi tớ lên thành phố để nhờ người xin tiếp cận với hồ sơ của cơ quan điều tra. Chắc bọn nó cho người theo dõi tớ nên mới thừa cơ gây sức ép với cậu.
Đoạn Quỳnh cười nói: Mà cậu cũng phũ phàng thế. Nhỡ tớ đang bị bọn nó giữ thật thì sao. Cậu không nhận tôi để bọn nó khử tớ à.
Mình đáp: Cậu cũng biết còn hỏi tớ, Nếu mà cậu bị bắt thì dù tớ nhận hay không nhận, bọn nó cũng sẽ khử cậu thôi. Thà tớ không nhận để ra sớm tìm cách cứu cậu còn hơn.
Quỳnh: Biết đâu được cậu, chả mượn gió bẻ măng. Bớt đi cái gai trong mắt để tiện bề qua lại với em Vi còn gì.
Mình: Cậu có làm sao, tớ cũng chả thiết sống nữa.
Quỳnh nhìn mình im lặng hồi lâu rồi nói: Thôi, không đùa nữa. Chuyện bây giờ đã phức tạp hơn tớ dự đoán ban đầu rồi. Nếu chỉ là cơ quan điều tra bắt nhầm thì dễ giải quyết, nhưng như này là có người cố tình chơi cậu rồi.
Mình: Tớ cũng nghĩ rồi, nhưng giờ tớ lại bị tạm giam về tội danh ất ơ khác, làm sao thoát ra đây.
Quỳnh: Trước thì chỉ cần chứng minh cậu vô tôi. Nhưng giờ thì buộc phải tìm được hung thủ thực sự rồi. Không tìm ra được thì cậu sẽ phải thế thân.
Mà chứng minh cậu vô tội thì dễ chứ tìm được hung thủ thực sự mới khó. Nhất là nó lại có cả công an bảo kê đứng sau như này nữa.
Mình: Tớ nghĩ, thậm chí còn có người vai vế to hơn đứng đằng sau nữa. Càng đến gần hung thủ, sẽ càng nguy hiểm.
Quỳnh: Phải thế thôi, mình không còn đường lùi nữa rồi.
Rồi Quỳnh chồm qua bàn, hôn vào má mình và thì thầm. “Cậu ở trong trại cũng phải cẩn thận, bọn nó có người ở cơ quan điều tra thì không loại trừ khả năng ở trong trại cũng có.”