Chương 14: Gặp lại sau ba năm
Lối rẽ không giao nhau, tác thành cho con đường một chiều của hai người. Bóng của mỗi người càng kéo dài hơn sự tĩnh mịch của đêm tối.
1
Ba năm sau, trong phòng tập nhảy.
Bên ngoài cửa sổ ánh nắng chiếu rọi lên cây cối, những chiếc lá trông héo úa, cảm giác có thể nhìn rõ những gân lá chằng chịt trên mặt lá.
Những tia nắng rọi vào trong phòng tập, những hạt bụi đang nhảy múa trong ánh nắng rực rỡ như những cô thiếu nữ đang nhảy múa trong phòng.
“Nghỉ một chút nhé!”. Kha Mộng Kì nói với mấy chục học sinh trước mặt.
Lập tức, căn phòng yên tĩnh đã trở nên ồn ào, náo nhiệt.
Kha Mộng Kì mở nắp một chai nước và uống. Cô ngắm nhìn những khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của những cô gái đang ngồi trên mặt đất, bất chợt nhớ lại bản thân mình năm đó. Cô vẫn nhớ rõ cảnh tượng khi cô mới bước chân vào trường Khải Thịnh, nháy mắt, giờ cô đã là một giáo viên dạy khiêu vũ rồi.
Vừa tan lớp Kha Mộng Kì đã nhận được điện thoại của Tiểu Vân, hẹn đi ăn cơm cùng cô.
“Kì, làm cô giáo thế nào?”. Tiểu Vân vẫn như năm xưa, gương mặt tươi cười, còn thể trọng thì chỉ tăng mà không giảm.
“Bọn trẻ rất chăm chỉ, mình không phải vất vả lắm”. Kha Mộng Kì mỉm cười nói, nụ cười của cô đã thêm vài phần trầm tĩnh.
“Thế thì tốt, gặp phải mấy đứa nghịch ngợm, thích gây rối thì phiền phức rồi”. Tiểu Vân nhấp một ngụm trà, đột nhiên đặt tách trà xuống, tiến sát lại gần Kha Mộng Kì, nói: “Cậu có biết Kiệt sắp về rồi không?”.
Kiệt…
Cái tên này lâu lắm rồi không có ai nhắc tới, nó cũng sớm bị chôn vùi trong ký ức của cô. Giờ Tiểu Vân nhắc đến, trái tim Kha Mộng Kì chợt run lên.
“Không biết, sao cậu biết vậy?”. Kha Mộng Kì làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng cánh tay đang cầm đũa run run.
“Mấy hôm nay trên tivi báo đài đều đồng loạt đưa tin, ồn ào cực kỳ, hình như bây giờ cậu ấy đang rất hot”. Tiểu Vân vừa nói vừa không quên gắp thức ăn vào bát.
“Ừ”. Vẻ mặt Kha Mộng Kì hơi hoảng loạn, lông mày chùng xuống.
“Cậu với Húc tiền bối thế nào rồi? Bố mẹ anh ấy có gây áp lực cho cậu nữa không?”. Tiểu Vân không chú ý đến vẻ mặt hơi biến sắc của Kha Mộng Kì, hỏi.
Kha Mộng Kì nghe thấy mấy chữ “bố mẹ anh ấy” lập tức ngừng suy tư, gẩy thức ăn trong bát, ngẩng lên nói: “Mình và Húc đã vượt qua được giai đoạn khó khăn rồi, bố mẹ anh ấy không còn gây áp lực cho mình nữa”.
Kha Mộng Kì nói rất khẽ, dường như đang nói chuyện không liên quan đến mình, nhưng những khó khăn gian khổ chỉ có cô mới biết.
Sau khi Kiệt ra đi, chuyện xảy ra ở quán bar khiến cô có chút mâu thuẫn với Phương Văn Húc. Nhưng cho dù cô cố tình né tránh, Phương Văn Húc vẫn đi tìm cô, hơn nữa cũng nói rõ chuyện của anh với Lâm Phương Phi, hai người chỉ là bạn thôi. Sau nhiều lần giải thích, Kha Mộng Kì còn gì để truy cứu nữa? Huống chi Phương Văn Húc vẫn đối xử rất tốt với cô.
Cô cứ nghĩ cô có thể thanh thản đến bên Húc, nhưng sự xen vào của bố mẹ anh khiến cô không biết phải xử sự thế nào. Cô biết cô chính là cô bé Lọ Lem mà người ta thường nói, nhưng cô bé Lọ Lem thì không có quyền tìm kiếm hạnh phúc sao?
Cho dù cô nghĩ như vậy, nhưng đôi khi cô không thể không cúi đầu trước thực tế. Cô đã từng nghĩ đến chuyện từ bỏ mối tình này, nhưng vì Phương Văn Húc đã nhiều lần đến tìm cô, bảo cô không cần để tâm đến suy nghĩ của bố mẹ anh, hơn nữa, anh vẫn như trước đây, hết mực yêu thương cô, nên cô mới không bỏ cuộc.
“Con cái yêu đương sao bố mẹ cứ thích nhúng tay vào thế nhỉ?”. Vẻ mặt Tiểu Vân buồn thiu.
“Cậu còn ca thán cái gì chứ? Bố mẹ Thần Hạo cũng đã gặp cậu rồi, họ đối xử rất tốt với cậu, còn lo lắng cái gì chứ?”. Bây giờ, Tiểu Vân và Lý Thần Hạo ở bên nhau, hơn nữa lại rất hạnh phúc, Kha Mộng Kì không hiểu tại sao Tiểu Vân còn lo lắng.
“Thế thì cậu không biết rồi. Bố mẹ anh ấy tuy không nhúng tay vào, nhưng mẹ mình thì cứ suốt ngày hỏi han hết cái này đến cái khác, phiền chết đi được”. Tiểu Vân bĩu môi.
“Bố mẹ lo lắng cho con cái là chuyện thường tình, có người làm phiền cậu tức là còn có người quan tâm đến cậu, đừng không biết tự thỏa mãn như thế”. Mẹ Kha Mộng Kì cũng thường xuyên nói với cô về chuyện này, mỗi lần cô đều “rửa tai lắng nghe”. Lời của người đi trước tất có cái lý riêng của nó, nghe theo chỉ có lợi mà không có hại.
Tiểu Vân lườm Kha Mộng Kì rồi tiếp tục ăn.
Kha Mộng Kì bỗng cảm thấy không ngon miệng, nhìn thấy các món ăn trước mặt rất hấp dẫn nhưng không còn hứng thú nữa.
Hoàng hôn, tầng mây phía chân trời bị ánh chiều tà nhuốm màu đỏ rực, trông rất đẹp.
Kha Mộng Kì lặng lẽ đứng trên ban công nhìn ngắm những đám mây trôi dạt, dòng suy tư cũng bay lượn.
Một lúc sau, một đôi tay vòng qua ôm lấy eo cô từ phía sau, làm cô bị bất ngờ. Cô quay đầu lại, nhìn thấy thấy khuôn mặt tuấn tú. Dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt ấy trở nên hiền hòa một cách lạ thường.
Ánh mắt chan chứa yêu thương, như sóng nước dập dờn vỗ đến.
“Kì, vào trong thôi, ngoài này hơi nóng”. Phương Văn Húc dịu dàng nói.
“Em ngắm cảnh thêm chút nữa đã, anh vào trước đi!”. Kha Mộng Kì mỉm cười.
“Nhưng anh đói lắm rồi”. Phương Văn Húc rất hiếm khi nhìn thấy Kha Mộng Kì đích thân vào bếp nấu cơm, nên hơi nóng lòng.
“Trong nhà không sẵn thức ăn, em làm tạm mấy món, anh đừng có chê nhé”. Kha Mộng Kì nói.
Trường cách nhà khá xa, nên cô thuê một căn phòng ở gần chỗ làm. Lần này Phương Văn Húc đến cũng không báo trước với cô một tiếng, khiến cô không kịp chuẩn bị, chỉ biết dùng mấy thứ có sẵn trong nhà nấu vài món đơn giản.
“Chỉ cần là do em nấu, anh đều thích ăn”. Cằm Phương Văn Húc ghé sát vào cổ cô, vẻ mặt tươi cười.
Phương Văn Húc đứng cạnh giúp rửa rau. Anh nhìn Kha Mộng Kì đeo tạp dề đang bận bịu, trong lòng bỗng cảm thấy rất ấm áp.
Không khí cuộc sống nồng nàn bao phủ khắp căn bếp, ấm áp lan tỏa.
Anh muốn có được cuộc sống như thế này từ lâu, nhưng anh không biết mẹ anh có thể hoàn toàn chấp nhận Kha Mộng Kì hay không. Từ hai năm trước, mẹ anh đã biết hoàn cảnh nhà Kha Mộng Kì, điều kiện tất nhiên không bì được với Lâm Phương Phi, càng không môn đăng hộ đối với gia đình Húc. Lúc đó, mẹ anh lập tức bắt anh bỏ Kha Mộng Kì, chọn Lâm Phương Phi. Phương Văn Húc đâu thể vì sự phản đối của mẹ mà cắt đứt quan hệ với Kha Mộng Kì. Tình yêu của anh vô cùng sâu sắc, đâu thể nói bỏ là bỏ được? Hơn nữa, anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ Kha Mộng Kì.
May mà bố anh vẫn “dân chủ”, lúc đầu không đồng ý, nhưng sau này khi Phương Văn Húc đưa Kha Mộng Kì về nhà, ông Phương Tuấn Vỹ lại rất quý cô ấy, cũng không phản đối nữa.
Bất kể mọi người trong nhà nói gì, anh vẫn đối xử rất tốt với Kha Mộng Kì. Hạnh phúc của bản thân mình thì phải giữ chặt, đạo lý này anh hiểu rất rõ.
Sau bữa tối, hai người đứng bên nhau trước cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm. Trên màn đêm đen thẫm, những ngôi sao lấp lánh.
“Hai bốn, hai lăm, hai sáu….”. Kha Mộng Kì đang đếm, rất lâu sau mới ngừng lại, khẽ nhíu mày nói: “Càng đếm càng loạn rồi, đếm thế nào con số cũng không giống nhau”.
“Đếm sao à?”. Phương Văn Húc ngẩng nhìn bầu trời mờ sáng hỏi.
“Vâng, anh xem, ngôi sao đó có phải rất cô đơn không?”. Kha Mộng Kì chỉ vào một ngôi sao rất sáng ở phía bắc.
Cô còn nhớ thời nhỏ đứng đếm sao, được bố ôm trong lòng, đếm từng ngôi, từng ngôi một, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Khoảng thời gian đó rất đẹp, nhưng chỉ có thể chôn vùi trong ký ức mà thôi.
“Chưa chắc”. Phương Văn Húc bĩu môi nói: “Tuy nó cách xa những ngôi sao khác, nhưng đó chỉ là không gian thôi, biết đâu chúng lại không cách xa nhau lắm”.
“Có thể lắm!”. Điều này chỉ có thể tùy vào sự suy đoán của mỗi người thôi.
Giữa những ngôi sao còn có khoảng cách, còn con người thì sao? Thời gian trôi qua, có phải không chỉ có khoảng cách về không gian mà khoảng cách trong lòng cũng sẽ rộng hơn?
Cô chợt nhớ đến câu nói của Tiểu Vân lúc ban ngày, bỗng cảm thấy người ấy cách mình rất xa, từ bên ngoài cho đến nội tâm, dường như anh ấy đã ở một bến bờ mà cô không thể chạm tới được, chỉ là phút giây nghe thấy cái tên đó, lòng cô hơi rung động mà thôi.
“Ngốc ạ”. Phương Văn Húc dang tay ra, đặt lên eo Kha Mộng Kì, nhẹ nhàng siết chặt.
Âm thanh thật dịu dàng, khẽ ập vào tai Kha Mộng Kì như làn gió làm xao động lòng người, khiến mặt cô hơi ửng đỏ.
Nháy mắt, Phương Văn Húc nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng sờ lên chiếc nhẫn trên ngón giữa, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Chiếc nhẫn này Kha Mộng Kì đã đeo được ba năm, độ bóng sáng của viên kim cương không hề bị thời gian mài mòn, ngược lại ngày càng sáng hơn.
Hai người đứng tựa vào nhau, tư thế ấm áp, hòa vào màn đêm, một cảnh phim hoàn mỹ.
Thời gian liệu có thể xóa hết mọi nỗi buồn của nhân gian?
2
Một ngày nọ.
Buổi sớm yên tĩnh bị tiếng xe cộ ồn ào phá vỡ.
Ánh ban mai chiếu lên cửa kính, Kha Mộng Kì ngồi tựa vào cửa sổ, mặt bị che phủ bởi một lớp ánh nắng màu vàng cam nhàn nhạt.
Sau khi xuống xe bus, khi đi qua vạch sang đường, đèn đỏ bật sáng, Kha Mộng Kì dừng bước. Chiếc túi đeo bất giác tuột xuống, cô lấy tay đẩy lên. Bất chợt, tay cô dừng lại trên chiếc túi, mọi động tác cũng ngừng lại, hai mắt thẫn thờ nhìn bên đường đối diện. Xe cộ không ngừng qua lại trước mặt, chạy rất nhanh, cô muốn nhìn rõ khuôn mặt ấy, nhưng một chiếc xe chạy qua đã che mất tầm nhìn của cô.
Bóng người cao lớn mặc bộ đồ hip hop đó là ai? Sao lại quen đến thế, rất giống một người? Người ấy đeo một chiếc kính râm to, gần như không nhìn thấy mặt, càng không nhìn rõ ánh mắt người ấy. Dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời, mái tóc người ấy ánh lên màu hung hung.
Là anh ấy sao? Anh ấy thực sự đã trở về? Kha Mộng Kì trầm tư suy nghĩ, toàn thân như bất động, đứng yên một chỗ không động đậy, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước.
Đèn xanh bật sáng, mọi người lũ lượt sang đường, cô vẫn chưa định thần lại. Rất lâu sau, cô mới nhấc chân, vội vàng bước đi. Khi vẫn muốn tìm kiếm bóng hình đó, thì nó đã biến mất. Khuôn mặt cô thoáng vẻ vội vàng, lông mày chau lại.
Tìm kiếm không có kết quả, Kha Mộng Kì thấy thật hụt hẫng. Cô không biết bản thân bị làm sao, chẳng qua chỉ là một dáng người tương tự mà thôi, nhưng lại tìm kiếm như thế, vì muốn xác nhận điều gì hay là vì nguyên nhân nào khác? Cô không thể đưa ra cho bản thân một câu trả lời vừa lòng.
Cuối tuần.
Trên quảng trường rộng lớn, dưới ánh nắng, những quả bóng bay đủ màu sắc rực rỡ bay lượn trên không trung, tỏa ánh sáng lung linh.
“Húc, anh nhìn bên kia đi!”. Kha Mộng Kì chỉ vào chính giữa quảng trường.
“Nhà sản xuất quảng cáo sản phẩm, cũng phô trương thanh thế ghê ha?”. Phương Văn Húc đã quá quen với những cảnh tượng kiểu này.
“Quả là hơi khoa trương thật”. Kha Mộng Kì nhìn sân khấu được trang trí rất kỳ công.
Những thứ gì cần sắp đặt trên sân khấu đều đã được sắp đặt xong hết, có thể thấy nhà sản xuất đã bỏ không ít công sức.
“Thông thường nhà sản xuất sẽ không tiếc bỏ ra nhiều tiền cho việc PR, quảng cáo để quảng bá rộng rãi sản phẩm của họ”. Phương Văn Húc nói.
“Nếu tuyên truyền không có hiệu quả, chẳng phải những nỗ lực này đã trở thành phí công tốn sức rồi sao?” Kha Mộng Kì hỏi.
“Em nhìn xem, ở đây người đông như vậy, em có muốn qua bên đó xem không?”. Phương Văn Húc hỏi lại.
Kha Mộng Kì đúng là hơi xúc động, muốn đến xem người ta đang quảng cáo cái gì mà tổ chức hoành tráng, khoa trương đến thế.
Rất nhiều người có tâm lý đám đông, nhà sản xuất tổ chức long trọng, phô trương như vậy, đương nhiên sẽ thu hút không ít người xem.
Họ tìm thấy một chiếc ghế dài sạch sẽ và ngồi xuống.
Kha Mộng Kì lặng lẽ nhìn người qua đường đi đi lại lại, lặng lẽ ngắm những chiếc lá rơi cách đó mấy chục mét, lặng lẽ nhìn mặt đất được ánh nắng dìu dịu hôn nhẹ.
Khoảng thời gian ngồi tĩnh lặng hóa ra lại đẹp đẽ như vậy, như tấm thủy tinh trong suốt, tất cả những tạp niệm đều tan biến, trái tim vô cùng bình yên.
Thời gian ngồi đã lâu, lưng tựa trên thành ghế hơi ê ẩm, cô nhẹ nhàng rướn cao lưng lên, một cơn tê tê như có dòng điện chạy qua cơ thể, cô khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú.
Trong lúc ấy, Phương Văn Húc mải nhìn một cậu bé đang chơi ván trượt, ánh mắt tươi cười, dáng vẻ rất thích thú.
Dù vậy, anh vẫn để ý thấy sự không thoải mái thoáng qua trên gương mặt Kha Mộng Kì.
Anh dang tay ra, ôm lấy vai Kha Mộng Kì một cách rất tự nhiên.
Tựa trên cánh tay anh, Kha Mộng Kì cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, dường như cảm giác tê mỏi sau lưng đã biến mất.
“Em biết chơi trò này không?”. Phương Văn Húc chỉ vào chiếc ván trượt cậu bé đang chơi.
Kha Mộng Kì lắc đầu, trò chơi mới thịnh hành này làm sao cô biết chơi được?
“Khi nào có thời gian anh sẽ dạy em, thú vị lắm”. Phương Văn Húc vừa nói vừa làm tư thế đang trượt ván, khóe miệng khẽ nhếch lên, khiến những đường nét trên khuôn mặt anh trở nên rất dịu dàng.
“Được”. Kha Mộng Kì trả lời ngay.
Có một bé gái kéo tay bố đòi mua một quả bóng hình chú lợn con, bố cô bé không mua, định kéo cô bé đi. Cô bé lập tức khóc òa lên, gương mặt nhỏ bé đầy nước mắt.
“Nghe lời nào, Tiểu Dĩnh ngoan, về nhà bố sẽ làm cho con một quả khác còn đẹp hơn thế nhiều”. Người bố cúi xuống, vuốt lên mái tóc đen, bóng mượt của cô bé, nói nhỏ nhẹ.
“Không!”. Tính tình cô bé hơi bướng bỉnh, dậm dậm chân, nằng nặc đòi bố mua cho bằng được.
Kha Mộng Kì đứng lên cầm lấy quả bóng màu hình chú lợn, trả tiền xong, đưa cho cô bé.
Những giọt nước trong mắt cô bé lập tức ngừng rơi, trong chốc lát đã cười toe toét, ngẩng đôi mắt sáng như thủy tinh lên, lễ phép nói: “Em cảm ơn chị!”.
“Lời bố dặn con quên rồi sao?”. Người bố trừng mắt về phía cô bé, có vẻ không hài lòng.
“Con nhớ, bố dặn con không được nhận đồ của người lạ. Nhưng con đã nhận đồ của chị ấy, chúng con đã không còn là người lạ nữa rồi!”. Cô bé đứng sát lại gần Kha Mộng Kì, thích thú cầm quả bóng trong tay, vẻ mặt đắc ý.
Người bố đang định nói câu gì đó, cô bé lại nói thêm: “Nếu bố thấy con làm vậy không đúng, đợi sau này lớn lên, con sẽ mua một quả bóng khác trả lại cho chị ấy”.
Người bố không biết nói gì, định trả tiền cho Kha Mộng Kì, cô mỉm cười nói: “Không cần đâu ạ”.
Nhìn bóng hai cha con rời đi, mắt Kha Mộng Kì dần ướt đẫm, như phủ một thắt chặt.
Phương Văn Húc nhìn thấy hết, trái tim anh bị đôi mắt ngấn nước ấy tầng sương.
Anh biết chuyện bố cô đã qua đời, có thể hiểu được tại sao cô lại mua quả bóng cho cô bé đó.
Phương Văn Húc đi đến bên, ôm cô vào lòng.
Nỗi đau của cô không cách nào hóa giải được, nhưng có anh ở bên vỗ về chính là niềm an ủi lớn nhất đối với cô.
Trong không trung vang lên một giọng hát ngọt ngào, du dương.
Chính giữa sân khấu là một cô gái mặc váy trắng, hai cột tóc màu vàng kim thả trước ngực trông tinh nghịch, dễ thương.
Đến đoạn cao trào, giọng hát cao vυ"t đến tận tầng không, người đứng xung quanh đều im lặng.
Dưới ánh nắng tỏa ánh sáng rực rỡ, bong bóng lũ lượt bay lên không trung, vây quanh cô gái ấy.
Tất cả trông như cảnh thần tiên, còn cô gái kia chính là một nàng tiên nữ siêu phàm thoát tục.
Cô ấy là…
Kha Mộng Kì nhìn khuôn mặt quen thuộc trên sân khấu, bất chợt không nhớ ra cô ta là ai, bắt đầu lục tìm ký ức. Hồi ức quay về một nơi nào đó, trái tim cô bỗng đập thình thịch.
Cô ta chẳng phải chính là giám khảo cuộc thi “Super Boy” sao? Hay chính là… người yêu của Trình Vũ Kiệt! Nhưng, hình như từ sau khi Trình Vũ Kiệt ra nước ngoài, có rất ít tin đồn về hai người.
Kha Mộng Kì không biết trong thời gian ra nước ngoài, Trình Vũ Kiệt có liên lạc với Ngải Thuần không, đương nhiên cô cũng không biết tình cảm hiện tại của bọn họ, những điều này dường như không thuộc phạm trù cần quan tâm của cô. Nhưng cô đã bất chợt nhớ tới, đồng thời cũng nhớ lại bóng người nhìn thấy trên phố mấy ngày trước.
Mấy năm nay, Trình Vũ Kiệt không hề liên lạc với cô, anh đã hoàn toàn quên cô rồi chăng? Còn cô cũng hoàn toàn quên anh rồi sao?
Thời gian sẽ xóa sạch mọi nỗi buồn phiền của nhân gian, cô đang dần dần lãng quên, chỉ là mấy ngày gần đây, bóng dáng người đó cứ làm phiền tâm trí, khiến cô nhiều lúc ngẩn ngơ.
“Cô ta là Ngải Thuần hả anh?”. Kha Mộng Kì từ trong ký ức bước ra, mắt vẫn nhìn Ngải Thuần xinh đẹp trên sân khấu.
“Ừ”. Phương Văn Húc trả lời.
“Cô ta chẳng phải là nghệ sĩ rất nổi tiếng sao? Nhà sản xuất này có thể mời được cô ấy?”. Kha Mộng Kì quá bất ngờ trước việc nhà sản xuất có thể mời được nghệ sĩ nổi tiếng như vậy. Cô vẫn thường xuyên đọc được những tin tức về Ngải Thuần, phong độ của cô ta bây giờ không hề giảm sút so với hồi đó.
“Hiệu ứng của ngôi sao sẽ thúc đẩy sự tiêu thụ của sản phẩm, nhà sản xuất dùng cách này để thu hút sự chú ý của người tiêu dùng”.
“Ồ”. Kha Mộng Kì gật đầu, sau đó quay qua nhìn Phương Văn Húc, không hiểu gì hỏi: “Mấy năm trước anh đã đạt được thành tích rất xuất sắc trong cuộc thi “Super Boy”, đáng ra phải có rất nhiều công ty nghệ thuật ký hợp đồng với anh, sao đến một công ty cũng không có thế?”.
“Anh tham gia những cuộc thi tài năng như “Super Boy” không phải vì muốn ký hợp đồng với công ty nghệ thuật nào. Đó là một sân chơi tuyệt vời, nó giúp anh có thể bộc lộ hết tài năng của bản thân. Đồng thời, cũng sẽ thu hút rất nhiều cô gái”. Phương Văn Húc nói đùa.
“Nhiều cô gái đeo đuổi anh như vậy, nhưng ai đó lại cứ…”. Kha Mộng Kì dừng lại không nói nửa sau, miệng mỉm cười.
“Chọn em, anh chưa bao giờ thấy hối hận”. Phương Văn Húc chân thành trả lời, tình cảm sâu sắc vạn phần.
Anh rất nặng tình với Kha Mộng Kì, nhưng vừa rồi có một hình bóng khác hiện lên trong đầu cô, hình bóng đó đến rất nhẹ nhàng, không một tiếng động báo trước, khiến cô không cách nào ngăn lại được.
Ba năm nay, Phương Văn Húc đối với cô rất tốt, cô đều cảm nhận được. Cô không phải là loại người để cho bản thân đắm chìm vào ký ức, như vậy là không công bằng, cũng rất tàn nhẫn với Phương Văn Húc. Đã đồng ý là người yêu của anh rồi, cũng phải quên người ấy đi. Chính vì vậy, cô đã rất cố gắng làm điều đó, chỉ có điều, tình cảm với Phương Văn Húc vẫn không thể coi là nồng nhiệt.
Tình yêu thực sự vốn không thể lấy mức độ nồng nhiệt ra để đo lường, nhưng có lẽ, nó cũng thể hiện một phần nào suy nghĩ trong lòng ta.
3
Buổi tối, Tiểu Vân gọi điện thoại cho Kha Mộng Kì than thở cô ấy không có bộ quần áo nào ra hồn cả, bảo Kha Mộng Kì cùng đi mua sắm, cũng tiện thể góp ý cho cô ấy.
Kha Mộng Kì hỏi Tiểu Vân: “Sao hôm nay cậu lại coi trọng mình thế?” Tiểu Vân nghe vậy, liền giải thích, nói Lý Thần Hạo có việc bận không thể đi cùng, còn nói không thể tin được con mắt thẩm mỹ của cánh đàn ông. Bạn tốt đã nói thế rồi, Kha Mộng Kì chỉ còn cách đồng ý, không ngờ ngày hôm sau lại chạm trán ngay người không muốn gặp.
“Ôi, đây chẳng phải là cô giáo Kha sao?”. Phía trước mặt, Lý Minh Nguyệt cùng với Lâm Phương Phi tiến lại, Lý Minh Nguyệt vừa nhìn thấy bọn Kha Mộng Kì, liền cao giọng nói.
Đây đúng là không phải oan gia không đυ.ng đầu.
Cũng lâu lắm rồi họ không gặp nhau, đã mấy năm rồi, tính cách của Lý Minh Nguyệt và Lâm Phương Phi dường như vẫn không thay đổi, ánh mắt vẫn sắc sảo như thế.
Kha Mộng Kì vẫn chưa quên cái bạt tai Lâm Phương Phi dành cho cô. Sau khi xảy ra chuyện cô mới biết nguyên nhân, chỉ có điều nguyên nhân đó còn đau đớn hơn cả cái bạt tai kia, cảnh tượng đó, bây giờ nhớ lại, vẫn rõ mồn một.
Lần đó, Lâm Phương Phi chủ động hẹn Kha Mộng Kì ra gặp. Kha Mộng Kì tưởng cô ta muốn xin lỗi mình, nhưng sự thực lại hoàn toàn không phải như vậy.
“Cô đang bắt cá hai tay?”. Lâm Phương Phi không hề quanh co, hỏi thẳng thừng.
Cách đi thẳng vào vấn đề này nằm ngoài dự tính của Kha Mộng Kì. Vẻ mặt cô thoáng bàng hoàng, một lát sau mới hỏi: “Tin từ đâu ra?” Cô bắt cá hai tay lúc nào, có người đang đặt điều ư?
“Tôi tận mắt chứng kiến, lẽ nào cô còn phủ nhận?”. Lâm Phương Phi nói rất dịu dàng, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén.
“Vậy chắc chắn là cô đã nhìn nhầm rồi”. Kha Mộng Kì lạnh nhạt trả lời.
“Ha!”. Lâm Phương Phi hừ một tiếng, nói: “Việc chính mình làm lại còn không dám thừa nhận?”.
“Cứ cho là tôi bắt cá hai tay đi thì đã sao, đó là tự do của tôi, cô không cần quan tâm”. Nhìn dáng vẻ vênh váo của Lâm Phương Phi, giọng nói Kha Mộng Kì cũng cất cao hơn vài phần.
“Đúng, cô yêu thằng nào tôi không quan tâm, nhưng cô phải nhìn cho rõ, người mà cô yêu là bạn trai của ai đã!”. Lâm Phương Phi gằn giọng nói.
“Cô đang nói Trình Vũ Kiệt?”. Kha Mộng Kì cười nói.
“Đúng”. Lâm Phương Phi nói dõng dạc, ánh mắt giận dữ, “Cô biết rõ tôi thích Trình Vũ Kiệt mà còn cố cướp đi, là cô cố ý đúng không? Tôi nói cho cô biết, Kha Mộng Kì, cái bạt tai đó không hề oan uổng, để cho cô khắc cốt ghi tâm. Bây giờ cô là bạn gái của Húc, lại còn cố quyến rũ Kiệt là ý gì? Cô không chung thủy với Húc, hủy hoại hạnh phúc của tôi, cô nói có nên cho cô cái bạt tai đó không?”. Lâm Phương Phi căm phẫn nói xong, lửa giận càng bốc lên ngùn ngụt.
Kha Mộng Kì cố gắng kìm nén cảm xúc, nói: “Tôi không tranh giành gì của cô, càng không cướp Kiệt như cô nói, tôi nghĩ giữa chúng ta chắc chắn có sự hiểu lầm”.
“Hiểu lầm?”. Lâm Phương Phi cười châm biếm, sau đó tắt ngấm nụ cười, nói: “Có hiểu lầm hay không tôi không quan tâm. Tôi nói cho cô biết, sau này đừng có lại gần Kiệt nữa, nếu không cô cứ liệu hồn đấy”.
Kha Mộng Kì thấy lời của Lâm Phương Phi thật nực cười, lại còn đe dọa cô nữa, là cô muốn tiếp cận Kiệt sao? Cô cười nhẹ: “Cô không biết chuyện gì thì đừng có nói bừa”.
Lâm Phương Phi nhìn vẻ mặt thản nhiên của Kha Mộng Kì, càng tức giận hơn, nói: “Không biết chuyện gì là cô, lẽ nào cô còn muốn ăn mấy cái bạt tai nữa?”.
“Không ngờ Lâm đại tiểu thư lại thích bạo lực như vậy, đừng quên, không chỉ một mình cô mới có tay!”. Kha Mộng Kì nhớ đến vết hằn tay của cái bạt tai đó thì vô cùng phẫn nộ. Cô cố gắng bình tĩnh, cái gì có thể bỏ qua cho người ta thì bỏ qua. Nhưng Lâm Phương Phi hình như không đánh người thì không chịu được, nói với cô ta câu này, vẻ mặt cô tối sầm lại.
“Vậy chúng ta cứ chờ xem!”. Lâm Phương Phi lườm cô một cái, lúc đi, còn nói thêm “Làm người nên chừng mực, quyến rũ người khác không phải hay ho gì đâu”.
Nắm tay Kha Mộng Kì nắm chặt, cơn giận dữ bốc lên trong lòng cô, dần dần bùng cháy, thành ngọn lửa phừng phừng.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy một Lâm Phương Phi như thế này, không còn vẻ hiền thục hàng ngày, ăn nói không biết điều, không biết chừng mực, đánh người rồi còn ngang ngược, vênh váo.
Tuy trong từng lời nói của Lâm Phương Phi như chứa kim châm, nhưng những lời nói này khiến cô phải suy nghĩ. Cô không biết Lâm Phương Phi tận mắt nhìn thấy cô ở bên Trình Vũ Kiệt lúc nào, hơn nữa đã nhìn thấy gì, nếu chỉ là nhìn thấy cô ở bên Trình Vũ Kiệt mà đã đoán già đoán non về quan hệ giữa cô và Trình Vũ Kiệt, thì cũng quá võ đoán.
Nhưng, trong mắt Lâm Phương Phi, cô ở bên Trình Vũ Kiệt là không đúng, chính cô đã cướp Trình Vũ Kiệt, phản bội Phương Văn Húc, chiếm cả hai chàng trai.
Còn sự thực thì sao? Cô có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được, phải chịu đựng những lời công kích độc ác của Lâm Phương Phi.
Sự công kích vào nhân phẩm này còn đáng sợ hơn cái bạt tai kia, nó gặm nhấm trái tim cô.
Cô vốn dĩ có thể trả đũa, nhưng trả đũa rồi thì sao chứ? Như vậy chỉ làm cho cuộc khẩu chiến càng kịch liệt hơn, cuối cùng lại khiến cả hai người bị tổn thương, cho nên kìm nén cơn tức giận lại mới khiến cho cuộc chiến không thuốc súng này ngừng lại.
Năm tháng đã trôi qua, cuộc chiến tranh kiểu này dường như vẫn chưa chấm dứt, bốn người bị bao phủ bởi bầu không khí quái lạ.
Nghe thấy câu nói có ý châm biếm của Lý Minh Nguyệt, Kha Mộng Kì cười đáp lại một cách lịch sự, ngoài ra, trên khuôn mặt không có bất cứ thể hiện nào khác.
“Chị Phương Phi, đã lâu không gặp”. Tiểu Vân nói vô cùng khách khí, vẻ mặt đã không còn vui vẻ như lúc trước nữa. Tối đó, khi Kha Mộng Kì về đến ký túc, tâm trạng rất không vui. Tuy cô đang cố gắng đè nén tâm trạng của mình, nhưng vẫn bị Tiểu Vân phát hiện ra. Gương mặt đỏ ửng, xị xuống của cô không qua được mắt Tiểu Vân. Tiểu Vân cứ dò hỏi, cuối cùng cũng biết được kết quả.
Với tính khí của Tiểu Vân, cô sẽ không ngại ngần gì mà cho Lâm Phương Phi một cái bạt tai vì cô ta dám đánh bạn thận của cô. Từ đó trở đi, những ấn tượng tốt của cô về Lâm Phương Phi lập tức tiêu tan.
“Đúng vậy, trùng hợp quá”. Lâm Phương Phi cười, nụ cười không chút thiện ý. Cô ta vẫn xinh đẹp như hoa, mặc một chiếc váy kẻ đen trắng, trông cũng chững chạc hơn xưa.
“Minh Nguyệt, chúng ta lên tầng năm xem đi, quần áo ở tầng này chẳng ra gì cả”. Lâm Phương Phi quay qua Lý Minh Nguyệt đang đứng bên cạnh, nói ra vẻ như vô tình, rồi cười, nói với Kha Mộng Kì: “Các cô cứ từ từ chọn đi nhé?”.
Nhìn hai người bọn họ dần khuất bóng, Tiểu Vân tức giận nói: “Là con gái của hiệu trưởng thì giỏi lắm sao, chẳng qua cũng chỉ có vài đồng tiền mà thôi, có cái quái gì mà lên mặt chứ!”.
“Được rồi, bọn mình đi xem có bộ nào đẹp không, không cần thiết phải tính toán so đo với loại người ấy”. Kha Mộng Kì nói. Hai người đã đi dạo đến tận bây giờ mà vẫn chưa tìm được bộ nào vừa với người Tiểu Vân, thực sự cũng hơi bực bội, nhưng mua quần áo vẫn quan trọng hơn.
Đã thử không biết bao nhiêu bộ quần áo rồi, khó khăn lắm Tiểu Vân mới tìm được bộ đồ vừa vặn. Hai người mệt mỏi rã rời, bèn ngồi nghỉ trên chiếc ghế trong plaza.
Nghỉ ngơi một lúc, Tiểu Vân quay đầu qua nói với Kha Mộng Kì: “Kì, cậu có biết Kiệt đã ra CD rồi không? Hình như là CD đầu tay của cậu ấy, đợi bao lâu cuối cùng cũng ra CD”.
Anh ấy đã ra CD ư? Đúng là chuyện tốt, đáng tiếc cô chỉ có thể âm thầm chúc mừng anh mà thôi.
“Hình như cuối tuần sau công ty cậu ấy sẽ tổ chức lễ phát hành CD, để quảng cáo cho CD mới này, cậu có định đi không?”. Tiểu Vân hỏi.
“Anh ấy đã về nước rồi sao?”. Kha Mộng Kì hỏi.
“Chắc là vậy, mấy hôm trước trên báo có đưa tin mà”.
“Ừ”. Kha Mộng Kì lại nhớ đến dáng người quen thuộc đó, lẽ nào chính là anh ấy?
Gương mặt thoáng lướt qua, dáng người thoáng lướt qua, nhìn không rõ ràng lắm, nhưng cô lại có cảm giác đó chính là anh. Nhưng, có đúng anh không thì sao?
“Đến lúc đó bọn mình cùng đi nhé, ba năm không gặp rồi, chắc cậu ấy còn đẹp trai hơn trước nhỉ?”. Tiểu Vân cười.
“Cuối tuần sau tớ có việc bận, không đi được rồi”. Kha Mộng Kì từ chối.
Gặp anh ấy? Trong phút chốc Kha Mộng Kì mất hết dũng khí.
“Cuối tuần thì có việc gì bận hả? Kể cả có việc bận thì cứ tạm gác đấy, lúc khác làm không được hả? Gặp Kiệt mới là chuyện lớn, bây giờ Kiệt đã là ngôi sao rồi, chỉ e sau này cơ hội gặp Kiệt của chúng ta đã ít lại càng ít hơn, đi đi mà!”. Tiểu Vân lắc lắc khuỷu tay Kha Mộng Kì.
4
Cuối cùng Kha Mộng Kì vẫn tới lễ phát hành CD mới của Trình Vũ Kiệt.
Những chuyện cũ giữ mãi trong lòng chẳng qua chỉ là chuyện ngày hôm qua, có thể trốn tránh được một lúc, nhưng có trốn tránh được cả đời không? Những tình cảm đó đã bị gió thổi nhạt nhòa, không phải sao? Vậy tại sao cô lại không chọn đối mặt với hiện thực chứ?
Khi cô cùng với Tiểu Vân đến lễ phát hành, trong đại sảnh đã chật kín người, cực kỳ ồn ào.
Người nổi tiếng đúng là người nổi tiếng, mãi không thấy ra, rất nhiều fan đã ngóng chờ đến mỏi cả mắt.
Kha Mộng Kì cùng Tiểu Vân đứng lẫn trong đám đông, lặng lẽ chờ đợi. Thời gian chờ đợi càng lâu, Kha Mộng Kì cảm thấy trái tim mình càng đập nhanh hơn, sự hồi hộp len lỏi vào lòng cô, lòng bàn tay cũng không ngừng đổ mồ hôi.
Mình đến gặp anh ấy có đúng không? Như Lâm Phương Phi nói, liệu có phải là sự không chung thủy với Phương Văn Húc?
Không! Không phải như vậy, ba năm rồi họ không có bất kỳ liên lạc nào, như một tờ giấy trắng tinh, tờ giấy này đâu thể bị vấy bẩn chỉ vì anh ấy về nước?
Lúc này, anh ấy chẳng qua cũng chỉ là người lạ mà cô thấy quen thuộc nhất thôi, cô đâu cần phải nghĩ nhiều đến thế?
Tiếng ồn ào kí©h thí©ɧ vào màng nhĩ cô, Tiểu Vân phấn khích nói: “Kiệt ra rồi, Kiệt ra rồi…”. Tất cả những người có mặt đều đồng loạt vỗ tay hò reo, chỉ riêng cô, khuôn mặt hờ hững.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp người, Kha Mộng Kì nhìn chằm chằm về phía trước. Một bóng người đi ra, mặc chiếc áo sơ mi màu trắng may rất vừa vặn, màu tóc giống như lần trước cô gặp trên đường, tỏa ánh vàng óng dưới ánh đèn lấp lánh.
Là anh ấy, người lần trước mình gặp chính là anh ấy! Trái tim Kha Mộng Kì co thắt lại, gần như ngừng đập. Vậy lần trước anh ấy có nhìn thấy mình không? Đáng tiếc là cặp kính râm đã che mất ánh mắt anh, khiến cô không thể biết được.
Cuối cùng cũng nhìn thấy gương mặt anh, tim Kha Mộng Kì đột nhiên đập loạn xạ.
Anh ấy đã không còn là chàng trai non nớt năm xưa nữa, gương mặt vuông thành sắc cạnh đã trưởng thành hơn, chín chắn hơn, gương mặt khôi ngô tuấn tú toát lên sự quyến rũ rất đàn ông, tràn đầy khí khái anh hùng. Vô số ống kính máy quay, máy ảnh đang chĩa thẳng vào anh, quanh người anh như có một vầng hào quang khổng lồ bao phủ, đôi mắt sáng long lanh.
Bây giờ anh đã là tiêu điểm của mọi người, là ngôi sao lớn được vây quanh bởi hoa tươi và tiếng vỗ tay. Đối diện với ống kính của giới truyền thông, ánh mắt anh đã không còn nét ưu tư, mà tươi cười rạng rỡ. Trong vầng hào quang ấy, có lẽ anh ấy đã quên mình rồi?
Tại sao lại không thể quên mình chứ? Cho phép bản thân mình quên anh, thì tại sao lại không cho phép anh quên mình?
Chỉ là sau khi đã dần quên anh, trái tim cô vẫn hơi xao động. Cô không biết đây là tình cảm gì, con tim phẳng lặng đã gợn những ngọn sóng nho nhỏ vắt ngang trái tim.
“Lại gặp nhau rồi!”. Bên tai đột nhiên vẳng lại một giọng nói quen thuộc.
Không sai, là bọn Lâm Phương Phi, người vừa nói chính là Lý Minh Nguyệt.
“Đúng vậy, thế giới này quả là nhỏ bé”. Kha Mộng Kì hơi quay đầu, nói, không thèm đếm xỉa gì đến bọn họ.
“Minh Nguyệt, Kiệt càng ngày càng đẹp trai nhỉ!”. Phương Hiểu đứng bên cạnh, mắt vẫn đang chăm chú nhìn Trình Vũ Kiệt phía trước.
“Đẹp trai cái gì chứ, ngày đó dám đối xử như vậy với Lâm Phương Phi của chúng ta”. Lý Minh Nguyệt nói giọng đầy hằn học.
Lâm Phương Phi từ nãy đến giờ không đáp lời họ, mắt nhìn chằm chằm Trình Vũ Kiệt không chớp, đôi mắt sáng, thất thần như chiếc lá mất nước, màu sắc dần phai đi.
Năm đó, Trình Vũ Kiệt đi mà không nói lời nào, như trái đất tĩnh lặng này, những con người sống trên nó không hề cảm nhận được sự chuyển động của nó.
Khi Lâm Phương Phi biết tin này, Trình Vũ Kiệt đã đi được mấy ngày, cô đờ đẫn cả người. Ra nước ngoài mà đến một câu tạm biệt cũng không nói, cho dù trước đây anh không có chút tình cảm nào với cô, nhưng hai người đã qua lại với nhau lâu như vậy, ít nhất anh cũng phải có chút tình cảm với cô chứ? Một lời không nói đã ra đi thì gọi là gì?
Lâm Phương Phi nhất thời không thể chấp nhận được sự thật này, tâm trạng rất bất ổn, lúc vui lúc buồn, khiến mọi người trong nhà đều rất lo lắng. Hiệu trưởng Lâm và vợ ông còn tưởng là Phương Văn Húc thế nào đó với cô, bèn nói chuyện này với bố mẹ Phương Văn Húc. Bà Giang Lê cũng ngại không muốn nói với họ là con trai mình đã có người yêu rồi, nên đành bảo Phương Văn Húc đến an ủi Lâm Phương Phi.
Cho dù thế nào, Lâm Phương Phi cũng từng là người con gái mà Phương Văn Húc thích, cô đau lòng như vậy, anh đi an ủi cô cũng là lẽ thường tình, nên anh đồng ý.
Cho dù Phương Văn Húc ở bên, nhìn bề ngoài Lâm Phương Phi đã vui vẻ lên rất nhiều, nhưng trong lòng vẫn bị cái gì đó đè nén, trói buộc, ban đêm thường hay mơ thấy cảnh Trình Vũ Kiệt bỏ rơi cô tại một nơi hoang vắng, khi sợ hãi tỉnh dậy, khắp người đã đầm đìa mồ hôi.
Đó là đoạn ký ức mà cô không muốn lật lại, cơn ác mộng khủng khϊếp, cảnh tượng đáng sợ và con người đã bỏ rơi cô.
Đã mấy lần cô gọi điện thoại cho anh, nhưng không có người nhấc máy, chỉ có tiếng “Số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy” vô tình, sau đó là “Số máy quý khách vừa gọi không có thực”. Đôi mắt khô cạn dần đẫm lệ, làm ướt cả hàng mi cong dài.
Cô nhớ, cô đã từng bảo Kha Mộng Kì không được tiếp cận anh, nhưng không ngờ sau này không ai có thể tiếp cận được anh. Anh đến ở một đất nước khác, bắt đầu một hành trình mới, hoàn toàn bỏ rơi cô.
Trên đời này quả thực có một người lạnh lùng vô tình đến thế, có thể tuyệt tình đến mức bỏ rơi mà không cho cô một cơ hội đeo đuổi nào.
Trình Vũ Kiệt đối xử với cô như vậy, Lâm Phương Phi không phải chưa từng hận anh, nhưng thời gian đã qua rất lâu, lòng hận thù sớm đã tiêu tan. Nhìn Trình Vũ Kiệt trước mặt, ánh mắt Lâm Phương Phi thẫn thờ.
Đến tiết mục phỏng vấn, các phóng viên thi nhau đặt câu hỏi, anh một câu tôi một câu, tranh nhau hỏi hết câu này đến câu khác.
Tiểu Vân kéo tay Kha Mộng Kì luồn lách qua đám đông, tiến lên phía trước. Càng đến gần Trình Vũ Kiệt, Kha Mộng Kì càng cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn, đập thình thịch trong l*иg ngực.
Mỗi lần tiến lên phía trước một bước, Kha Mộng Kì đều có cảm giác như chỉ một giây sau là có thể dựa vào anh, nhưng sự tiếp cận quá gần này khiến cô hơi sợ hãi.
Càng gần Trình Vũ Kiệt, bước chân Kha Mộng Kì càng chậm, cuối cùng cô đã nhìn rõ gương mặt anh.
Nhìn lách qua khoảng trống giữa những fan đứng phía trước, cô nhìn thấy gương mặt điển trai của Trình Vũ Kiệt, khuôn mặt sáng sủa vô cùng, không nhuốm chút bụi trần. Đôi mắt không còn nỗi buồn bao phủ nữa, nụ cười nhàn nhạt hiện lên, toàn thân tỏa ra khí chất đặt biệt thu hút người khác, rất có phong độ.
Chớp mắt, cũng chính trong cái chớp mắt đó…
Ánh mắt cô chạm phải ánh nhìn của anh, ánh mắt anh hờ hững vô cùng. Nhưng trong khoảnh khắc anh nhìn thấy cô, cô có cảm giác anh cũng hơi bất ngờ, nụ cười vụt tắt trong thoáng chốc, ánh mắt vô hồn đã dần đượm thêm nét ấm áp, chăm chú nhìn cô.
Kha Mộng Kì lập tức né tránh cái nhìn của Trình Vũ Kiệt, trốn sau lưng các fan, hoàn toàn cách xa cái nhìn của anh.
“Bọn mình lên trên đi, ở đây nhìn chẳng rõ gì cả”. Tiểu Vân kéo tay Kha Mộng Kì tiếp tục len lên trên, chân kiễng cao. Người phía trước quá cao lớn, cô ấy đứng giữa đám đông rất khó nhìn, nên cố gắng len lên phía trước.
Kha Mộng Kì không còn cách nào khác, mặc kệ cho Tiểu Vân thích kéo đi đâu thì kéo.
Nhưng cho dù chen thế nào thì vẫn bị đám phóng viên che mất tầm nhìn, còn cả bảo vệ duy trì trật tự hiện trường nữa.
“Kì, Kiệt vẫn đẹp trai như ngày nào nhỉ!”. Đứng phía trước nhìn rõ hơn hẳn phía sau, Tiểu Vân kiễng chân lên đã nhìn rõ Kiệt, mặt mày hớn hở.
Kha Mộng Kì không kiễng chân, đôi mắt lặng lẽ nhìn ra chỗ khác. Đột nhiên cô cảm thấy âm thanh xung quanh sao phiền phức đến vậy, ồn ào đến mức trái tim cô rối bời, cô chỉ muốn mau chóng thoát khỏi nơi này.
“Tiểu Vân, cậu cứ xem tiếp đi, tớ về trước, tớ có chút việc chưa làm xong”. Kha Mộng Kì hơi cúi người nói vào tai Tiểu Vân.
Tiểu Vân nghe xong, chau mày, nói: “Đi sớm thế? Không được đâu, tớ còn đợt Kiệt cho tớ chữ ký nữa”.
“Vậy cậu cứ đợi đi, tớ về trước”. Kha Mộng Kì nói.
“Kì, cậu chẳng ra sao cả, đợi thêm một lát nữa thôi!”. Tiểu Vân nài nỉ.
“Ừ”. Kha Mộng Kì mệt mỏi đáp lại.
“Bây giờ cậu và cô Ngải Thuần tiến triển đến đâu rồi?”.
“Cậu và cô Ngải Thuần có còn yêu nhau không?”.
…
Đám phóng viên thi nhau đặt câu hỏi.
Kha Mộng Kì có thể nhìn rõ gương mặt Trình Vũ Kiệt. Trên gương mặt anh thoáng nụ cười, môi hơi hé ra, trả lời chắc như đinh đóng cột: “Tôi muốn nói rõ một điều, tôi và Ngải Thuần chưa từng yêu nhau”.
Hiện trường trong phút chốc trở nên ồn ào. Đám phóng viên thi nhau chớp lấy vẻ mặt Trình Vũ Kiệt lúc này, ánh đèn không ngừng nhấp nháy trên khuôn mặt anh.
“Vậy anh giải thích thế nào về tin được đăng trên các báo ba năm trước?”. Một phóng viên hỏi.
“Đó là các vị đã hiểu lầm, nếu hai người đi với nhau được gọi là yêu nhau, vậy ngày nào tôi cũng bên cạnh Tiểu Kiều, cũng gọi là yêu nhau sao?”. Trình Vũ Kiệt thản nhiên trả lời, ngẩng mắt nhìn Tiểu Kiều, người quản lý đang ngồi bên cạnh.
“Hai việc đó đó về căn bản là không giống nhau”. Phóng viên nói.
“Cảm ơn sự quan tâm của các vị đối với Trình Vũ Kiệt, có thể đặt câu hỏi tiếp theo được rồi”. Người dẫn chương trình đứng bên cười, giảng hòa.
Họ chưa từng yêu nhau?
Trình Vũ Kiệt và Ngải Thuần không có chút quan hệ gì? Trước mặt giới truyền thông anh ấy lại trả lời như vậy.
Khi nghe Trình Vũ Kiệt trả lời như vậy, Kha Mộng Kì rất kinh ngạc, đầu óc cô bỗng rối bời.
Khi lễ ra mắt gần kết thúc, Trình Vũ Kiệt nói vài lời khách sáo, nụ cười lãnh đạm, nhưng lại làm rung động trái tim của biết bao thiếu nữ.
“Kiệt!”. Khi Trình Vũ Kiệt đi cùng mọi người vào phía sau hậu trường, một giọng nói lanh lảnh đột nhiên vang lên.
Đây chỉ là một buổi ra mắt CD, sẽ không có tiết mục ký tặng fan. Tiểu Vân không quan tâm nhiều đến thế, sau này không biết lúc nào mới có thể gặp lại Kiệt, khó khăn lắm mới gặp mặt, không xin được chữ ký trong lòng sẽ rất khó chịu. Hơn nữa, đã mấy năm không gặp, cô muốn hỏi thăm cậu trong khoảng cách gần hơn nữa.
Những người đi cùng với Trình Vũ Kiệt đều đồng loạt quay đầu lại, Tiểu Vân cố gắng khoa chân múa tay, nụ cười rạng rỡ: “Kiệt, là mình đây!”
Tiểu Vân có hành vi quá kích động nên bị bảo vệ chặn lại. Mặt Tiểu Vân bỗng dài thượt ra, trừng mắt nhìn bảo vệ.
“Tôi quen cô ấy”. Trình Vũ Kiệt khẽ cười.
Lúc này bảo vệ mới cho bọn Tiểu Vân lại gần Trình Vũ Kiệt.
Phía sau vẫn còn tiếng hò reo của fan. Họ đẩy nhau về phía trước, bảo vệ đẩy họ lùi lại, không cho họ có cơ hội lấn lên phía trên.
“Kì, đợi chút”. Khi ký tên lên tờ áp phích mà Tiểu Vân cầm, Trình Vũ Kiệt gọi Kha Mộng Kì lại.
Kha Mộng Kì bỗng ngớ người, nhìn chằm chằm Trình Vũ Kiệt, trong lòng dấy lên một cảm giác rất khó tả.
“Tớ về trước nhé”. Tiểu Vân hiểu hàm ý ngầm trong ánh mắt của Trình Vũ Kiệt, vừa cười vừa nói với Kha Mộng Kì.
“Tớ về với cậu, hôm nay tớ còn chút việc phải làm”. Cớ này lại một lần nữa được Kha Mộng Kì sử dụng.
Tiểu Vân nháy mắt với Kha Mộng Kì, sau đó vội vàng đi về.
“Này…”. Kha Mộng Kì vẫy tay về phía Tiểu Vân, muốn gọi cô lại, nhưng cô đi rất nhanh, chẳng bao lâu đã đi rất xa rồi.
“Kì…”. Trình Vũ Kiệt dẫn Kha Mộng Kì đến phòng nghỉ, trong này không ồn ào như ngoài kia, vô cùng yên tĩnh.
Trình Vũ Kiệt nhìn chằm chằm Kha Mộng Kì, trong ánh mắt hiện lên những cảm xúc không thể nói thành lời.
“Mấy năm nay em sống có ổn không?”. Nụ cười trên mặt Trình Vũ Kiệt biến mất, giọng điệu hơi nặng nề.
“Rất tốt, anh thì sao?”. Kha Mộng Kì nhếch môi lên, nói.
Chỉ là câu hỏi thăm đơn giản nhất, nhưng Kha Mộng Kì lại cảm thấy đau nhói trong lòng.
Cô cứ nghĩ khi gặp anh trái tim cô sẽ bình lặng như nước, sẽ không gợn bất kỳ ngọn sóng nào, nhưng nỗi đau cứ ập tới từng hồi trong tim nói cho cô biết, cô không thể làm được như vậy.
Cùng với thời gian, cô đang lãng quên, chỉ là bóng hình thân quen đó gần ngay trước mắt, những cảm xúc trào dâng, khiến cô không thể kìm chế lại được.
“Anh cũng vậy”. Trình Vũ Kiệt khẽ nói.
Mình sống có tốt không? Anh tự hỏi bản thân.
Cuộc sống huấn luyện không tự do, anh như chú chim bị nhốt trong l*иg, tách rời thiên nhiên, không còn sức sống nữa. Những ngày tháng gian khổ, khô khan, vô vị đó có thể coi là sống tốt không?
Ba năm trôi qua như đã chịu đựng giày vò, nhưng những thứ đã mất đi trong ba năm đó thì chỉ có anh mới biết.
Anh nhìn Kha Mộng Kì trước mặt, cảm nhận được sự luân chuyển của thời gian, vì trên gương mặt cô không còn nụ cười vô tư ngày nào, cô đã trở nên trầm lắng hơn, ăn mặc cũng không còn như thời đi học nữa, nhưng vẫn rất trẻ trung.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, anh vẫn còn nhớ như in cảnh tượng lần cuối cùng họ gặp nhau.
“Chúc mừng anh!”. Tuy những xúc cảm đó đang vấn vương trong lòng Kha Mộng Kì, nhưng giả bộ thờ ơ là điều nên làm, câu chúc mừng đương nhiên cũng không thể thiếu được.
“Cảm ơn!”. Câu trả lời đơn giản.
Kha Mộng Kì không hiểu, anh cố ý bảo cô ở lại chỉ là để nói mấy câu này thôi sao? Không khí yên lặng khiến cô cảm thấy bị đè nén. Đã lâu như vậy, đối diện với anh, cô không biết phải nói gì.
“Nếu không còn chuyện gì khác, em về trước đây”. Cứ giữ mãi cái không khí này chỉ làm cho hai người thêm ngượng ngùng mà thôi, Kha Mộng Kì nhấc chân định đi.
“Đợi đã!”. Trình Vũ Kiệt đột nhiên nắm cổ tay Kha Mộng Kì.
Kha Mộng Kì ngỡ ngàng. Thời gian như ngừng trôi, xung quanh càng yên lặng hơn.
Ánh mắt Trình Vũ Kiệt sáng long lanh, nóng bỏng đến rợn người. Cánh tay của cô bị anh nắm nóng dần lên, trong mùa hè, sự ấm áp này trở nên nóng nực, nhưng cô không lập tức thoát ra.
Đã bao lâu rồi… ba năm, mà như đã qua ba thế kỷ. Sự ấm áp này đã để lại vết hằn trong sâu thẳm trái tim cô, khi nó ấm áp trở lại, trong lòng dấy lên một cảm xúc khác, không giống như trước đây, cái cảm giác kỳ lạ này khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Rầm! Tiếng mở cánh phòng nghỉ phá vỡ sự im lặng.
Hai người bị âm thanh bất ngờ này làm giật mình, đột nhiên chết đứng tại chỗ. Vài giây sau, Kha Mộng Kì mới nhớ ra, rút tay mình về.
“Các người đang làm gì?”. Lâm Phương Phi giận dữ quát lớn, bất chấp sự ngăn cản của bảo vệ, ra sức bước về phía trước.
Trong buổi ra mắt, cô và Lý Minh Nguyệt, Phương Hiểu không thể chen lên trên, bị đẩy xuống phía sau. Khi buổi lễ kết thúc, họ muốn chen lên cũng không chen được. Nhân lúc bảo vệ đang chặn một số fan, Lâm Phương Phi bèn lẻn vào phòng nghỉ.
“Phương Phi!”. Lý Minh Nguyệt chạy theo gọi.
Kha Mộng Kì cố gắng giữ bình tĩnh, trên mặt không để lộ tâm trạng.
“Không có gì, chúng tôi chỉ bắt tay một cái”. Trình Vũ Kiệt ra vẻ tự nhiên.
“Bắt tay?”. Lâm Phương Phi chau mày hỏi một cách lạnh lùng.
“Mấy cô, đây là phòng nghỉ riêng của Trình Vũ Kiệt, phiền các cô ra ngoài cho, cảm ơn đã hợp tác!”. Bảo vệ giơ tay mời ra ngoài, giọng nói tuy có vẻ lạnh nhạt, nhưng ánh mắt rất nghiêm nghị.
Lâm Phương Phi nhìn Kha Mộng Kì bằng ánh mắt hình viên đạn, trong ánh mắt đó chất chứa lòng hận thù vô hạn, như mũi tên, có thể xuyên thấu vào tận đáy tim người khác.
Sau đó, cô ấy còn cố lườm người bảo vệ một cái, tức giận bỏ đi. Đi đến cửa, cô quay đầu lại nhìn Trình Vũ Kiệt, những hận thù, giận dữ trên khuôn mặt đã biến mất tự lúc nào, thay vào đó là vẻ mặt đau khổ.
Chỉ còn lại hai người: Trình Vũ Kiệt và Kha Mộng Kì, phòng nghỉ trở nên yên lặng một cách lạ thường.
Hai người cùng đứng im, họ đều có vẻ ngượng ngập. Kha Mộng Kì ngập ngừng một lúc, rồi quay người bỏ đi.
Trình Vũ Kiệt không ngăn cô, nhìn theo bóng cô, vẻ mặt anh thoáng nỗi đau buồn.
5
“Húc, anh có biết hôm qua em nhìn thấy gì không?”. Hôm sau, nhân lúc ăn cơm trưa, Lâm Phương Phi gọi Phương Văn Húc lên sân thượng của công ty.
Sau khi tốt nghiệp, Phương Văn Húc đã tiếp quản việc kinh doanh của một công ty thiết bị âm nhạc trong thành phố thuộc tập đoàn của bố anh, còn Lâm Phương Phi đã thi tuyển vào công ty. Quan hệ giữa hai người bây giờ là cấp trên và cấp dưới.
“Em nhìn thấy gì?”. Phương Văn Húc hỏi. Hôm qua là chủ nhật, vốn dĩ anh định hẹn Kha Mộng Kì cùng nhau ra ngoài, không ngờ cô lại có việc bận.
“Em nhìn thấy Kiệt nắm cổ tay Kha Mộng Kì. Em hỏi hai người đang làm gì, Kiệt nói họ đang bắt tay nhau, nhưng nắm cổ tay Kha Mộng Kì thì có phải là bắt tay được không?”. Lâm Phương Phi sao có thể tin lời Kiệt, cách ngụy trang đó quá vụng về, cô vừa nhìn đã có thể nhận ra ngay.
“Trình Vũ Kiệt đã quay về rồi?”. Vẻ mặt Phương Văn Húc bỗng sầm xuống, lông mày hơi nhíu lại.
“Đúng thế, anh ta vừa về, một số người đã hý hửng”. Lâm Phương Phi cố tình nói vu vơ, nhưng mũi tên chỉ vào ai dĩ nhiên Phương Văn Húc biết rõ.
Điều này khiến anh nhớ lại ba năm về trước, khi Lâm Phương Phi nói với anh chuyện Kha Mộng Kì và Trình Vũ Kiệt ở bên nhau rất thân mật, anh không tin. Anh biết Kha Mộng Kì thích Trình Vũ Kiệt, điều này không sai. Nhưng bây giờ cô đã nhận lời làm bạn gái anh rồi, sao có thể dây dưa với Trình Vũ Kiệt được nữa?
Anh tin tưởng Kha Mộng Kì, cảm thấy cô không phải là loại con gái đó, càng không thể đi quyến rũ Trình Vũ Kiệt. Kiểu ăn nói khoác lác của Lâm Phương Phi, anh sao có thể dễ dàng tin được chứ.
Sau khi biết tin Trình Vũ Kiệt ra nước ngoài, nỗi lo lắng trong lòng Phương Văn Húc cũng xẹp xuống. Sau này họ không thể gặp mặt nhau, vậy sao có thể xảy ra chuyện như Lâm Phương Phi nói?
Việc này anh chưa bao giờ hỏi Kha Mộng Kì, coi như chưa từng nghe qua, chỉ nghe lời nói phiến diện của người khác đã kết luận một cách bừa bãi không phải là tác phong của anh. Cứ cho là giữa hai người họ đã từng có gì với nhau, anh cũng coi như mây khói, sẽ biến mất theo thời gian. Anh tin tưởng cô, thời gian sẽ khiến cô quên đi. Vậy mà, Trình Vũ Kiệt đã trở về, sự lãng quên đó liệu có hồi sinh trong ký ức cô không?
Phương Văn Húc gượng cười, nói: “Cõ lẽ hai người chỉ bắt tay thôi, chắc em nhìn lầm rồi”.
“Húc, sao anh có thể tin tưởng Kì như thế? Cô ta đã từng làm gì anh đều không để tâm sao?”. Lâm Phương Phi không ngờ anh vẫn muốn bảo vệ Kha Mộng Kì, hết lần này đến lần khác đều tin tưởng cô ta.
Không để tâm? Chẳng lẽ anh thực sự không để tâm? Anh luôn nói với bản thân, chỉ cần không tận mắt nhìn thấy, anh sẽ vẫn mãi tin tưởng Kha Mộng Kì.
“Húc, mấy năm nay em theo chân anh đến tận công ty, nhưng anh đã bao giờ quan tâm đến cảm giác của em chưa?”. Thấy Phương Văn Húc không nói gì, Lâm Phương Phi hạ thấp giọng, nói nhẹ nhàng.
“Em biết người anh yêu là Kì, Phương Phi, em đừng như vậy nữa, đừng dõi theo anh như thế. Trong công ty có không ít người quan tâm tới em, em chỉ cần để ý một chút, hãy cho họ cơ hội”.
Lâm Phương Phi chuyển chủ đề sang chuyện tình cảm khiến Phương Văn Húc rất khó xử. Rõ ràng người cô thích là Kiệt, sau khi cậu ta ra nước ngoài, cô lại chuyển toàn bộ sự chú ý sang Phương Văn Húc.
“Nhưng hai người họ không như ngài Tổng giám đốc nghĩ”. Nói xong, Lâm Phương Phi quay người đi vào.
Ráng chiều trong buổi hoàng hôn tuyệt đẹp, cả bầu trời đều nhuộm thứ ánh sáng màu vàng ấm áp.
Phương Văn Húc không còn tâm trí để hưởng thụ khung cảnh tươi đẹp này, trong mắt anh những ánh nắng đó chẳng qua cũng chỉ là thứ ánh sáng làm chói mắt mà thôi.
Những vòng khói màu trắng bay vòng quanh ngón tay anh, như đang quẩn quanh bên trái tim đang rối bời của anh.
Khi nhìn thấy Kha Mộng Kì đi cùng với đồng nghiệp từ phía xa tiến lại gần, anh vội vàng dập đầu thuốc còn đang cháy dở, vứt vào thùng rác, trấn tĩnh lại tinh thần.
“Kì, cậu hạnh phúc thật đấy, bạn trai lại đến đón cậu rồi!”. Đồng nghiệp Trần Dung nhìn thấy Phương Văn Húc ở phía trước liền nói.
Thời nay tìm được người yêu giàu có đã khó, tìm được người yêu vừa giàu có vừa có nhân cách lại càng khó hơn, nhưng chuyện tốt này lại rơi vào tay Kha Mộng Kì, Trần Dung thấy vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị.
“Ừ”. Kha Mộng Kì trả lời hững hờ.
Sau khi tạm biệt Trần Dung, Phương Văn Húc mở cửa xe cho cô, cử chỉ không khác gì bình thường, rất lịch sự, nhã nhặn.
Ngồi trong xe, Kha Mộng Kì không còn thao thao bất tuyệt kể về những chuyện thú vị xảy ra giữa cô với lũ học sinh như mọi khi nữa, mà im lặng.
Phương Văn Húc cũng chỉ chú ý lái xe, không khí trong xe trở nên vô cùng ngột ngạt.
“Hôm nay đến nhà anh ăn cơm nhé”. Một lúc sau, Phương Văn Húc nói.
“Hả?”. Tâm trí Kha Mộng Kì không biết đã bay đi đâu, quay đầu nhìn Phương Văn Húc, sau khi đã định thần lại, cô mỉm cười đáp: “Không cần đâu”.
Bây giờ, trở ngại lớn nhất giữa cô và Phương Văn Húc chính là bà Giang Lê. Bà Giang Lê không thể ngăn cản hai người qua lại, nhưng chuyện hôn nhân trong tương lai không thể nói trước được.
Bà Giang Lê đã từng đến tìm Kha Mộng Kì. Trong mắt Kha Mộng Kì, bà là một người phụ nữ rất tao nhã, đoan trang, tuy đã có tuổi, nhưng phong thái vẫn như hồi còn trẻ. Cách ăn nói của bà có thể coi là khôn khéo, tuy không nói thẳng hãy chia tay với con trai bà, nhưng hàm ý của bà sao Kha Mộng Kì lại không hiểu.
Kha Mộng Kì là người rất hiểu chuyện, cho nên hai người đã tiếp tục cuộc chiến tranh lạnh, Phương Văn Húc phải rất khổ sở thuyết phục, quan hệ của hai người mới trở nên ôn hòa.
Cô không phải chưa từng đến nhà Phương Văn Húc, nhưng nhìn thấy ánh mắt của bà Giang Lê cô lại thấy hơi sợ, dường như bà không hoan nghênh cô. Ngược lại, ông Phương Tuấn Vĩ lại đối đãi với cô rất tốt.
Lúc này, cô không muốn đi, có thể là muốn trốn tránh ánh mắt ấy!
“Không sao, em đừng nghĩ ngợi nhiều, mẹ anh không hề đáng sợ như em tưởng tượng. Bà là một người rất dịu dàng, chỉ có điều suy nghĩ có hơi cổ hủ, không theo kịp thời đại”. Phương Văn Húc biết nỗi lo lắng của Kha Mộng Kì, anh lại bắt đầu khuyên nhủ.
Kha Mộng Kì im lặng.
Nếu không phải vì sự kiên trì của Phương Văn Húc, có lẽ cô sớm đã từ bỏ, sự phũ phàng của hiện thực cô hiểu rất rõ.
Phương Văn Húc cảm thấy để mẹ anh tiếp xúc nhiều với Kha Mộng Kì, bà mới có thể hiểu được cô là người con gái tốt đến nhường nào. Sự im lặng của Kha Mộng Kì anh coi như là ngầm đồng ý, liền đưa cô đến thẳng nhà anh.
“Kì, cháu đừng có chỉ ăn cơm như vậy, ăn thêm thức ăn vào”. Lúc ăn tối, ông Phương Tuấn Vĩ thấy Kha Mộng Kì chỉ cúi đầu ăn cơm, bèn nói.
“Dạ, cháu cảm ơn bác ạ!”. Kha Mộng Kì mỉm cười.
Ông Phương Tuấn Vĩ cảm thấy cô bé này rất thân thiện, không như những cô gái thời nay điên điên khùng khùng, nhuộm tóc, mặc những bộ đồ hở hang thiếu vải, ăn nói nũng nịu. Tuy cô không mặc những bộ đồ đắt tiền, nhưng vẫn toát lên khí chất cao quý.
Bà Giang Lê ngồi bên cạnh gắp thức ăn cho con trai, không nói gì.
Phương Văn Húc gắp mấy món ăn mà Kha Mộng Kì thích, bỏ vào bát cô, trên khuôn mặt rạng rỡ nụ cười.
Bà Giang Lê thấy vậy, đôi đũa dừng lại, vẻ mặt hơi khó chịu.
“Con trai, mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi, các con sẽ không có kết quả gì đâu, đừng dây dưa mãi nữa”. Sau khi Phương Văn Húc đưa Kha Mộng Kì quay trở về, bà Giang Lê bắt đầu giáo huấn anh.
“Mẹ, mẹ không thấy cô ấy là một cô gái rất tốt sao?”. Phương Văn Húc khẽ chau mày, hỏi.
“Tốt thì tốt, nhưng không xứng với gia đình ta, tin này truyền ra ngoài làm mất mặt nhà họ Phương chúng ta”. Bà Giang Lê luôn quan niệm hôn nhân là phải môn đăng hộ đối.
“Mẹ, giờ đã là thời đại nào rồi, mẹ còn cổ hủ vậy”. Phương Văn Húc khuyên nhủ bà Giang Lê, nhưng tư tưởng thâm căn cố đế của bà vẫn chưa thay đổi được.
“Tuấn Vĩ…”, bà Giang Lê thấy mình không thể thuyết phục Húc được, chuyển hướng về phía ông Phương Tuấn Vĩ.
“Húc cũng không còn nhỏ nữa, chuyện tình cảm của nó, chúng ta không nên lo lắng quá. Kì là một cô gái rất tốt, điều kiện gia đình tuy không bằng nhà chúng ta, nhưng những nhà có thể sánh với nhà ta được mấy nhà chứ?”. Ông Phương Tuấn Vĩ nói lý lẽ.
“Nhà Phương Phi tốt hơn nhà con bé ấy nhiều chứ? Người tốt thì không muốn, cứ nhất quyết đòi lấy cái con bé nhà nghèo không có bố”. Bà Giang Lê vừa nói xong, vội vàng lấy tay bịt miệng.
“Con muốn lấy một người phụ nữ tốt chứ không phải lấy người có gia cảnh tốt”. Phương Văn Húc phản bác lại.
“Vậy con bé từ nhỏ là do một tay mẹ nó nuôi nấng?”. Ông Phương Tuấn Vĩ hơi kinh ngạc trước lời của bà Giang Lê. Về gia đình của Kha Mộng Kì, những điều ông nghe được từ Húc là mấy chữ “gia đình bình thường”, ngoài ra những điều khác ông không rõ lắm.
“Năm nó tám tuổi, bố nó bị tai nạn giao thông, mọi chuyện trong nhà đều do bà mẹ lo liệu, cuộc sống khá khó khăn”. Bà Giang Lê nói, ra vẻ hiểu hết về gia cảnh của Kha Mộng Kì.
“Mẹ, mẹ đã điều tra nhà cô ấy?”. Vẻ mặt Phương Văn Húc thoáng chút tức giận.
“Mẹ làm tất cả chỉ muốn tốt cho con, muốn tốt cho nhà họ Phương”. Bà Giang Lê nói vẻ không đồng ý.
“Sau này chuyện của con, em đừng quản nữa, em điều tra gia đình nhà người ta làm gì chứ? Huống hồ một gia đình như vậy lại có thể nuôi dạy được một cô con gái xuất sắc!”. Ông Phương Tuấn Vĩ càng thấy đồng cảm và thương yêu Kha Mộng Kì hơn. Cái gọi là môn đăng hộ đối thì sao chứ, con cái hạnh phúc là được rồi?
6
Từ trên xe của Phương Văn Húc bước xuống, Kha Mộng Kì đứng lại nhìn theo chiếc xe đi xa dần. Lúc cô định nhấc chân, một bóng đen “nhảy” vào tầm mắt của cô. Cô thu gấp bước chân lại, trong chốc lát ngớ người ra.
Thân hình to lớn của anh ấy chắn ánh sáng của ngọn đèn đường, thành bóng râm lớn che phủ mặt cô. Trong khung cảnh mờ tối, cô không nhìn rõ ánh mắt anh, nhưng cảm thấy ánh mắt đó đang thiêu đốt trái tim cô.
Sao anh ấy lại xuất hiện trước cửa nhà mình? Sao anh ấy lại đến tìm mình?
Kha Mộng Kì định đi vòng qua anh để vào nhà, Trình Vũ Kiệt liền đứng chặn trước mặt cô, khiến cho cô không thể bước lên trước được nữa.
“Xin hỏi có việc gì không?”. Kha Mộng Kì hỏi với vẻ khách sáo.
“Em đến nhà thằng khốn đó rồi?” Giọng Trình Vũ Kiệt mang chút hờn giận.
“Đi hay không, không liên quan đến anh”. Kha Mộng Kì không ngờ ba năm đã trôi qua rồi mà Trình Vũ Kiệt vẫn ôm mối hận với Phương Văn Húc.
“Vậy em đã đến đó rồi?”. Trình Vũ Kiệt khẽ cười một tiếng. Thực ra nói cô đến nhà Phương Văn Húc cũng chỉ là anh đoán mò mà thôi, câu trả lời của cô khiến toàn thân anh run lên. Thời tiết rất nóng nực, anh lại cảm thấy lành lạnh nơi sống lưng.
“Anh ấy là người yêu em, chẳng lẽ em đến nhà anh ấy là sai sao?”. Kha Mộng Kì lạnh lùng, vẻ mặt lãnh đạm.
“Không sai, chỉ là anh quan tâm”. Giọng nói nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng vẫn rất rõ ràng trong không trung, vang lên một cách bi thương.
Âm thanh run rẩy đầy bi thương này bỗng chốc lay động trái tim Kha Mộng Kì.
Quan tâm? Anh quan tâm đến tình cảm của mình và Húc? Anh quan tâm đến việc mình đến nhà Húc? Nếu quan tâm, sao ba năm nay anh không hề liên lạc với cô?
Cô đã từng nhiều lần nhấc điện thoại lên, rồi lại đặt điện thoại xuống, tay cầm chặt điện thoại, như muốn nhét nó thật chặt vào lòng bàn tay mới chịu thôi. Cô định làm đau bản thân, nhưng điện thoại là vật không có góc cạnh, cuối cùng vẫn không thể làm cô bị thương. Chỉ là thời gian cầm điện thoại quá lâu, lòng bàn tay sẽ có vết hằn màu đỏ, nhưng vết hằn trong trái tim cô ngày càng rõ rệt hơn. Nỗi đau nhỏ bé như vô số điểm trên vết hằn bàn tay, uốn quanh co, chầm chậm không điểm dừng.
“Kiệt, anh đừng như vậy…”. Giọng Kha Mộng Kì khàn khàn. Cuối cùng lý trí vẫn chiếm thế thượng phong.
“Kì, em nghe anh nói”. Trình Vũ Kiệt cắt ngang lời Kha Mộng Kì, vội vã nói tiếp: “Ba năm nay không một giây, một phút nào anh không nhớ đến em. Em có biết những ngày vừa qua anh đã sống thế nào không?”. Trong ánh mắt anh dần hiện lên màn sương u buồn.
Trái tim Kha Mộng Kì đột nhiên co thắt, nhìn Trình Vũ Kiệt.
“Năm đó anh và Ngải Thuần không có bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào cả, những điều trên báo họ đăng cũng chỉ là tin đồn, bởi vì lúc đó Ngải Thuần thích anh nên cố ý tiếp cận anh, điều này khó tránh khỏi gây ra tin đồn trong giới truyền thông. Còn lúc đó anh không giải thích với em là có nỗi khổ trong lòng…”.
Ánh mắt Trình Vũ Kiệt trở nên ảm đạm, giọng nói trầm xuống, nói: “Vì tạo nên hình tượng cho anh, công ty băng đĩa nhạc Bách Tín đã đặc biệt cử anh sang Hàn Quốc huấn luyện bí mật, huấn luyện theo kiểu này không thể công khai ra ngoài, không thể tiết lộ với bất kỳ ai, bao gồm cả em, anh cũng không thể nói. Còn một trăm nghìn đó không phải là anh vay của Ngải Thuần, anh đồng ý kí hợp đồng năm năm với Bách Tín, họ mới ứng trước cho anh khoản tiền đó”. Nói xong, nỗi đau buồn bao phủ trên khuôn mặt anh càng sâu đậm hơn.
Ánh mắt Kha Mộng Kì nhìn chằm chằm Trình Vũ Kiệt, trái tim dần thắt lại, như muốn chìm vào bóng tối vô tận.
Hóa ra anh ấy không hề lừa dối tình cảm của mình, không hề đổi tình cảm lấy tiền bạc, anh không phải là người đem tình yêu ra làm trò chơi. Trái tim Kha Mộng Kì lại bắt đầu hỗn loạn, rối như tơ vò.
Nhưng…
Cho dù lúc đó anh không đem tình cảm đổi lấy tiền bạc của Ngải Thuần thì đã sao? Hiều lầm anh thì sao? Biết hết những chuyện này thì cũng có thể thay đổi được hiện tại sao? Có thể cảm động được trái tim cô sao? Anh đã từng làm gì, chưa từng làm gì, thì bây giờ có liên quan gì tới cô?
Những sự thực này chẳng qua cũng chỉ là quá khứ đau thương của năm tháng, hiểu lầm đến đâu đi nữa cũng sẽ trở thành mây khói mà thôi.
“Kiệt, hồi đó em đã hiểu lầm anh”. Kha Mộng Kì không quay mặt lại phía Kiệt, cô nhìn màn đêm tối tăm, yên tĩnh, nói với vẻ thất vọng.
“Vậy chúng ta…”. Trình Vũ Kiệt giơ hai tay ra, nhẹ nhàng quay vai Kha Mộng Kì, khẽ nói.
“Kiệt, anh bỏ em ra!”. Kha Mộng Kì định vùng ra nhưng Trình Vũ Kiệt càng giữ chặt hơn.
“Kì, em có biết những ngày tháng ở Hàn Quốc, thứ quan trọng nhất anh đã đánh mất là gì không?”. Mắt Trình Vũ Kiệt nhìn thẳng vào Kha Mộng Kì, ánh mắt thoáng chút mơ hồ, giọng nói dần khàn, nhỏ đi, “Anh mất đi hai thứ quan trọng nhất trong cuộc đời, một thứ là tự do, còn một thứ là…”. Đột nhiên anh ngừng lại, tay đang giữ trên vai Kha Mộng Kì bất giác bóp chặt, ánh sáng trong mắt hoàn toàn biến mất, sự ảm đạm hòa vào bóng tối, hồi lâu sau, anh nói, “còn một thứ chính là em”.
“Cho nên, anh không muốn lại để mất em thêm một lần nữa”. Trình Vũ Kiệt vừa nói vừa ôm Kha Mộng Kì vào lòng.
“Kiệt, em xin anh đừng như vậy!”. Kha Mộng Kì ý thức được là phải thoát khỏi cái ôm của Trình Vũ Kiệt, nơi ấm áp như vậy cô sớm đã quên đi, cũng đã ba năm trôi qua rồi.
“Em cũng yêu anh, đúng không? Nếu em không yêu anh, tại sao em còn đến tham gia lễ phát hành đĩa? Tại sao còn nhìn anh bằng ánh mắt đó? Kì, em đừng lừa dối anh, càng không nên lừa dối bản thân. Em chưa hề quên anh, đúng không?”. Trình Vũ Kiệt thả lỏng Kha Mộng Kì ra, hai tay vẫn đặt trên vai cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Kha Mộng Kì đứng ngẩn ngơ nhìn Trình Vũ Kiệt trước mặt, như đang nhìn một người vô cùng lạ lẫm.
Từng lời nói từng cử chỉ của cô đều được thu hết vào ánh mắt anh rồi ư? Cô còn yêu anh sao? Khóe miệng Kha Mộng Kì khẽ nhếch lên. Anh đã có khả năng quan sát cử chỉ, lời nói của người khác từ lúc nào vậy? Từ lúc nào anh đã tự tin, tự tin đến mức cho rằng mình không hề quên anh, mà vẫn còn yêu anh?
Muốn hoàn toàn quên đi một người mà mình yêu là một chuyện không hề dễ dàng, nhưng đôi khi không quên không có nghĩa là còn yêu.
Cô còn yêu anh không? Khi lần đầu nhìn thấy anh, tim cô rộn ràng thì sao chứ? Sự giằng xé như lúc này thì sao chứ?
Khoảnh khắc bị Trình Vũ Kiệt đột ngột ôm vào lòng, trong đầu cô bỗng xuất hiện hình ảnh của Phương Văn Húc, cái ôm đó hoàn toàn khác xa cái ôm của Phương Văn Húc. Cái ôm của Trình Vũ Kiệt như một khúc nhạc hoa lệ vô cùng hư ảo, còn cái ôm của Phương Văn Húc dành cho cô lại giống một bến cảng mà con thuyền tình yêu của cô có thể cập vào, dựa dẫm, rất chân thực, khiến người ta cảm thấy vững lòng.
Sau một thời gian dài xa cách sự dịu dàng hóa ra cũng có thể thay đổi! Cho dù chỉ là một cái ôm nhỏ bé, mà cũng có thể đo được khoảng cách giữa trái tim và trái tim.
Vậy thì, anh ấy đang dần xa rời thế giới của Kha Mộng Kì sao?
“Kì, ánh mắt em không lừa nổi anh đâu, hãy chia tay với tên khốn đó đi!”. Nhìn ánh mắt hoang mang của Kha Mộng Kì, Trình Vũ Kiệt nói.
“Kiệt, hiện tại em sống rất tốt, Húc cũng đối xử rất tốt với em, em rất mãn nguyện”. Tuy tình yêu của cô dành cho Húc không giống kiểu thề non hẹn biển, nhưng cuộc sống bình dị khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm.
“Chiếc nhẫn này, em vẫn đeo?”. Trình Vũ Kiệt cúi đầu nâng tay Kha Mộng Kì lên, đặt vào lòng bàn tay mình, cười với vẻ mặt đau khổ.
“Em là người yêu của Húc, đeo nhẫn anh ấy tặng thì lạ lắm sao?”. Kha Mộng Kì mỉm cười, trong nụ cười như ẩn chứa nỗi đau, tiếp đó nói: “Kiệt, anh về đi! Cho dù đã từng xảy ra chuyện gì, em cũng không quan tâm nữa. Em chỉ quan tâm em của hiện tại, quan tâm cuộc sống của em lúc này”.
Nếu đã sớm biết hai người sẽ không đi đến đâu, sao phải cho đối phương cơ hội?
Lối rẽ không giao nhau, tác thành cho con đường một chiều của hai người. Bóng của mỗi người càng kéo dài hơn sự tĩnh mịch của đêm tối.