Chương 4: Tan học chờ mình

Có nghĩ Tiêu Đồng căn bản cũng không dám nghĩ tới, trên thế giới này sẽ có một người như vậy, từ trên trời giáng xuống, sau đó đưa một cánh tay về phía nàng, đem nàng từ Địa ngục tối om kia kéo ra ngoài, người đó chính là Du Khinh Hàn.

Mẹ Tiêu Đồng mất sớm do khó sinh.

Tiêu Đồng kỳ thực là con thứ hai, mấy người đàn bà trong xóm thích nhất là tán dóc. Có lần Tiêu Đồng tan học về sớm, nghe được vài câu, mới biết người con đầu của cha mẹ là con gái. Lúc đó là thời điểm kế hoạch hoá gia đình đang làm rất nghiêm, cha nàng lại khăng khăng muốn con trai, liền bóp chết đứa con gái khi mẹ còn đang nằm trên giường bệnh, mẹ nàng còn đang ở cữ biết được chuyện này, đổ bệnh nặng, từ đó về sau thân thể không thể khoẻ lại nữa.

Đến năm sau, mẹ sinh ra nàng, thời điểm sinh không có tiền, đến bệnh viện cũng không đi được, nhịn mấy ngày không chịu đựng được, cuối cùng chết trên giường trong phòng ngủ, máu thấm đầy giường.

"Lại sinh ra con gái, lần này sao Tiêu què không bóp chết?"

"Hắn làm sao còn dám, lúc bóp chết đứa con gái đầu, có người nói hắn ngày đêm gặp ác mộng, thầy bói nói là con hắn đến đòi nợ! Bây giờ có đánh chết hắn cũng không dám làm!"

Tiêu què là cha của Tiêu Đồng, trời sinh một chân dài một chân ngắn, trong vùng mọi người đều gọi là Tiêu què.

Nàng nghe được chuyện này là năm thứ ba tiểu học, chính là độ tuổi mà bé gái bắt đầu hiểu chuyện, từ lúc đó trở đi, Tiêu Đồng mới biết nguyên nhân mà cha không thích mình.

Tiêu Đồng từ nhỏ đã ở cùng bà nội. Cha nàng là con ma bài có tiếng trong trấn, lúc có tiền thì ra ngoài đánh bạc, bị thua không còn một đồng mới quay về nhà, quấn lấy bà nội đòi tiền, nếu không đòi được thì trộm, rồi cướp. Có lúc bà nội không có tiền để cho hắn, hắn liền nói muốn đem Tiêu Đồng đi bán lấy tiền đánh bạc. Mọi người đều biết nàng có một người cha lưu manh như vậy nên không ai thích nàng. Khi còn nhỏ câu nói nàng hay nghe nhất là người lớn nhắc nhở con của họ, bảo chúng cách mình xa một chút.

"Cha nào con nấy, Tiêu què làm sao dạy ra một đứa con gái tốt? Sau này con không được chơi với nó, nếu không thì cha nó sẽ đem con đi bán, có biết không?"

Tiêu Đồng còn bé vô tình nghe đến mấy cái này, ngược lại còn cảm thấy người lớn lo lắng rất có lý, cha nàng quả thực có thể làm ra chuyện như vậy.

Có một người cha như thế, những tháng ngày từ lúc Tiêu Đồng bắt đầu hiểu chuyện đều không dễ chịu, một mặt lo lắng mỗi lần Tiêu què đến căn nhà xập xệ mình sống cùng bà nội cướp bóc, một mặt lại không dám nói cho bà nội nàng ở bên ngoài bị đứa trẻ khác bắt nạt. Từ rất nhỏ Tiêu Đồng đã học được cách vá quần áo của mình, bởi vì quần áo của nàng thường hay bị những đứa trẻ khác làm bẩn hay xé rách, bà nội lại lớn tuổi, cũng không còn khoẻ mạnh nữa. Tiêu Đồng không muốn để cho bà lo lắng, không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ tự làm lấy, vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Trước khi gặp được Du Khinh Hàn, người bạn duy nhất chơi cùng Tiêu Đồng là vào lúc sinh nhật nàng sáu tuổi, bà nội đưa cho nàng một em búp bê, cao 14.9 cm, tóc vàng mắt xanh, rất đẹp, là món đồ chơi rất thịnh hành của các bé gái thời điểm đó. Tiêu Đồng nhìn thấy mà thèm hơn một năm, bà nội nàng mới nhịn ăn nhịn mặc tích góp mua cho nàng một con. Mỗi ngày việc Tiêu Đồng nóng lòng muốn làm nhất, là tìm kiếm trong đống quần áo cũ người khác bỏ đi từ bãi phế liệu cạnh nhà, quay về mở từng khối vải ra, làm đủ loại váy vóc không giống nhau cho búp bê, nàng thậm chí còn đặt tên cho búp bê là "Tiểu Mỹ", bởi nàng cảm thấy búp bê này thật xinh đẹp.

Thành tích học tập của Tiêu Đồng không được tốt, bà nội nàng rất muốn nàng thi đại học, nhưng Tiêu Đồng không muốn đọc sách. Ở trường học nàng luôn bị đủ loại người thay nhau bắt nạt, lý tưởng lớn nhất của nàng chính là tốt nghiệp trung học xong sẽ vào làm công nhân ở xưởng may trên trấn, một tháng tiền lương được 500 tệ, bao ăn bao ở. Đây là một khoản tiền lớn đối với Tiêu Đồng lẫn bà nội, quan trọng nhất chính là, không cần phải ở trong trường học để bị bạn bè và thầy cô bắt nạt.

Một ngày kia, nàng lại bị mấy nữ lưu manh dồn vào góc hẻm bên ngoài trường trêu chọc, lần này nàng bị một người trong đó người nắm lấy tóc đập đầu vào tường, đầu váng mắt hoa, ngồi chồm hỗm trên mặt đất đến nửa ngày còn chưa tỉnh táo. Chờ đến khi mắt nàng có thể nhìn thấy rõ, đã thấy một đôi chân đứng trước mặt mình.

Giày thể thao trắng sạch sẽ đến mức không nhiễm một hạt bụi, trên người quần dài nhạt màu, Tiêu Đồng cho rằng lại là một kẻ muốn đến bắt nạt nàng, ngẩng đầu, nhìn người đến mà ngẩn ra.

Tiêu Đồng xưa nay chưa từng thấy người đẹp như vậy trong trấn, cái trấn này vừa xấu lại vừa nhỏ, mọi người đều mặt mũi xám xịt như nhau, đột nhiên lại xuất hiện một người vừa xinh đẹp lại sạch sẽ như vậy, Tiêu Đồng suýt chút nữa cho rằng Du Khinh Hàn không phải người, mà là thiên thần đến từ nơi nào đó.

Tiếp đó, làm cho nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, thiên thần cười với nàng cười, còn vươn tay về phía nàng, "Cậu không sao chứ?"

Tiêu Đồng xin thề, nàng đời này chưa từng nghe âm thanh nào đẹp đẽ như vậy, âm ấm chậm rãi truyền động trong không khí, rót vào tai, chảy vào lòng nàng, ở trước mặt người ấy Tiêu Đồng quả thực tự ti mặc cảm.

"Mình là Du Khinh Hàn, còn cậu?"

Sửng sốt một lát, Tiêu Đồng mới ý thức tới cô ấy đang hỏi mình, căng thẳng đến mức tay chân cứng ngắc, "Tiêu Đồng."

"Là hai chữ nào?"

"Mộc diệp tiêu tiêu, phong vũ ngô đồng."

"Tên chúng ta vừa vặn hợp thành một đôi." Du Khinh Hàn nhẹ nhàng nở nụ cười, ngữ khí dịu dàng, "Tên này thật là dễ nghe."

Tiêu Đồng vừa nghe, trong ngực lập tức tràn ngập kiêu ngạo vui sướиɠ, cả hai tai đều đỏ hồng, "Mẹ mình đặt." Đây là thứ duy nhất mẹ để lại cho nàng, ngoại trừ sinh mệnh.

Tiếp theo hai người ai về nhà nấy, mãi đến tận khi về đến nhà, Tiêu Đồng vẫn luôn vì chuyện bất ngờ phát sinh lúc chạng vạng mà âm thầm vui vẻ, thậm chí trên đường về còn ca hát líu lo.

"Tiểu Đồng đã về rồi." Bà nội đã làm xong cơm tối từ lâu, kéo băng ghế nhỏ ngồi ở cửa chờ nàng, thấy Tiêu Đồng về lập tức đứng lên đón, "Mau đưa cặp cho bà, cơm đã làm xong, nhanh rửa tay rồi ăn cơm."

"Bà nội, con cầm được rồi." Tiêu Đồng nắm tay bà nội, cùng nhau đi vào nhà, "Không phải con nói sau này đừng chờ con sao, tụi con tan học trễ, trời giờ ngày càng lạnh, bà nội bị bệnh thì làm sao bây giờ?"

"Làm sao mà yếu ớt như vậy, bà nội con thân thể vẫn khỏe." Sau khi bà nội vào nhà lại cầm chén xới cơm cho Tiêu Đồng, nghe thấy Tiêu Đồng đang thầm hát, ít khi thấy Tiêu Đồng vui vẻ như vậy, bà nội cũng vui mừng, ngồi ở bên cạnh bàn nói: "Tiểu Đồng gặp chuyện vui gì sao? Nói cho bà nội nghe với để bà cũng vui theo."

Tiêu Đồng cười càng rạng rỡ, không thể chờ được nữa kể với bà nội cuộc gặp hôm nay của mình, "Bà nội, hôm nay con ở trên đường gặp được một người, người đó vừa cao vừa trắng, vô cùng xinh đẹp."

"Ồ? Thật sao? Đây là lần đầu tiên Tiểu Đồng nhắc đến bạn của con với bà nội đó, lần sau nhất định phải mời bạn ấy đến nhà, để bà nội làm mấy món ngon cho bạn con."

Tiêu Đồng một bên lùa cơm, một bên miệng nói đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ, người như Du Khinh Hàn vậy, vừa nhìn cũng biết không phải cùng thế giới với mình, lần này ngẫu nhiên gặp được đã là kỳ tích, làm gì còn có cái gọi là lần sau.

Ai ngờ đâu, thật sự là có lần sau.

Sáng ngày thứ hai sau khi giờ thể dục kết thúc, Tiêu Đồng theo dòng người chầm chậm về lớp, đột nhiên cảm giác vai mình bị người ta vỗ một cái, nàng quay đầu lại, không nghĩ tới Du Khinh Hàn cách nàng gần như thế, vừa vặn chóp mũi đυ.ng phải chóp mũi. Tiêu Đồng ôm mũi lui về sau một bước, đúng lúc đυ.ng phải người phía sau, sợ hãi nàng thu chân bước nhanh về phía trước, dưới chân không vững, cả người ngã sấp về trước.

"Cẩn thận!"

Tiêu Đồng nhắm hai mắt chuẩn bị tốt cho việc ngã sấp mặt, đau đớn trong suy nghĩ không thấy đến, mà lại rơi vào trong bờ ngực mềm mại thơm tho. Hai tay Du Khinh Hàn ôm lưng nàng, bên tai nàng dịu dàng cười, "Tiêu Đồng, mình biết mình lớn lên xinh đẹp, nhưng cậu cũng không cần sốt ruột mà truy đuổi gấp như vậy chứ."

"Xin lỗi xin lỗi! Thật sự xin lỗi!" Mặt Tiêu Đồng đỏ lên, vội vàng từ trong l*иg ngực Du Khinh Hàn lùi vài bước, liên tục cúi người xin lỗi, ngoại trừ xin lỗi, một câu cũng không nói ra được.

Nàng không am hiểu việc giao tiếp cùng người khác, sau khi nói xong câu xin lỗi không biết làm thế nào mới tốt, đứng như trời trồng, vùi đầu trước ngực, căn bản không dám nhìn vào mắt Du Khinh Hàn.

Tiêu Đồng đang đợi Du Khinh Hàn xét xử, thường ngày nàng không cẩn thận chọc đến người nào, người đó nhất định phải tụ tập một đám bạn học, quay lại cười nhạo nàng một trận đã đời mới bằng lòng bỏ qua, tuy Tiêu Đồng không cảm thấy Du Khinh Hàn là người như vậy, nhưng bởi vì đây là chuyện trường kỳ quen thuộc, nàng buộc lòng phải nghĩ theo hướng đó.

Ai biết sự chế nhạo trong dự đoán lại không xảy ra, Tiêu Đồng đợi một hồi lâu, đợi cho đến khi Du Khinh Hàn không kềm được cười khúc khích, tiện tay vuốt vuốt lêи đỉиɦ đầu của nàng, "Mình không có làm gì cậu, cậu sợ mình như vậy làm gì, Tiêu Đồng, chẳng lẽ trời sinh mình có khuôn mặt hung thần ác sát sao?"

Lòng bàn tay Du Khinh Hàn rất ấm, Tiêu Đồng ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt của cô, nhìn vào ý cười long lanh nơi đó, thấy một khoảng trời dịu dàng đẹp đẽ không thể tả thành lời.

"Không phải! Không phải..." Tiêu Đồng vội vàng phủ nhận, mặt lại vì bàn tay ấm áp nơi đỉnh đầu mà lần nữa nóng lên, một lát sau mới nhỏ giọng nói: "Cậu rất đẹp..."

"Xinh đẹp nhất."

Du Khinh Hàn tới gần nàng, hai tay đặt trên bờ vai nàng, ép nàng đứng thẳng lên, vuốt những sợi tóc rối loạn ra sau tai, mới nâng cằm nàng lên, nghiêm túc đánh giá.

"Cậu cũng rất xinh." Du Khinh Hàn nhìn vào mắt Tiêu Đồng nói, "Đẹp như lá phong mùa thu vậy. Tiêu Đồng, cậu không nên gọi là Tiêu Đồng, cậu nên gọi là Tiêu Phong mới đúng."

"Mình còn đứng ở đây đó!" Thường Lâm Nhiễm vẫn đứng sau nãy giờ xem hai người đóng phim thần tượng đã không chịu được, phóng đại ôm răng mà run lên một hồi, cười trêu nói: "Hai người bớt bớt đi, không sợ làm mình sâu răng rụng mất luôn à, không quay lại học sẽ trễ đó. Du Khinh Hàn cậu đừng trách mình không nhắc nhở, thầy Đặng hôm qua có nói, cậu mà đến trễ một tiết nữa của ông ấy, sau này mỗi ngày đều đứng ở ngoài nghe giảng đi."

"Cút sang một bên." Du Khinh Hàn cười nhấc chân cho Thường Lâm Nhiễm một đá, khiến cô sợ hãi chạy đi thật xa, mới quay đầu về hướng Tiêu Đồng nói: "Cậu ấy luôn như vậy, cậu đừng để ý."

"Không... Không sao..."

"Ừm, vậy mình đi học, tan học chờ mình, chúng ta cùng nhau về nhà."

"Được."

Tiêu Đồng ngơ ngác nhìn Du Khinh Hàn đi một đoạn xa, hai chân như đóng đinh tại chỗ nói.

Du Khinh Hàn đột nhiên quay đầu lại khi đã đi được một đoạn, hô to với nàng: "Tan học nhất định phải chờ mình đó! Cùng trò chuyện rồi cùng về nhà!"

Vui sướиɠ trên mặt Tiêu Đồng tràn ra, do dự một chút, cuối cùng giơ tay lên dùng sức vẫy vẫy về hướng Du Khinh Hàn hô: "Được!"

"Đi học không chịu quay về lớp học, đứng dưới lầu la hét cái gì? Em, đi theo tôi lên văn phòng!"

Nụ cười trên mặt Tiêu Đồng tan vỡ, buồn rầu nhìn về hướng Du Khinh Hàn, thấy cô và Thường Lâm Nhiễm chỉ còn hai bóng đen rất nhỏ.

Vừa vặn đó cũng là nơi có ánh mặt trời, ấm áp, Tiêu Đồng lại không nhịn được nở nụ cười.