- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Khiết Phích
- Chương 107
Khiết Phích
Chương 107
Tiêu Đồng cảm thấy trong lòng thoải mái, ngủ vô cùng ngon giấc, một đêm không mộng, nhưng khi bị đồng hồ báo thức đánh thức vào sáng hôm sau, nàng thấy mình vẫn còn mặc quần áo của hôm qua, trên người dính đầy mùi rượu, thậm chí bám cả vào drap trải giường, điều này khiến giấc ngủ ngon hiếm hoi cũng bị ảnh hưởng không ít.
Tuy nhiên, việc đó cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, Tiêu Đồng lười biếng duỗi người trên giường, sau đó kéo rèm cửa, ánh nắng ban mai chiếu vào phòng, một màu vàng óng. Hôm nay thời tiết rất đẹp, rất thích hợp cho việc giặt phơi.
Sau khi rời giường Tiêu Đồng tắm rửa sạch sẽ, sau đó thay quần áo, cởi hết drap trải giường, chăn bông, vỏ gối cho vào máy giặt, giặt xong đem chăn lên sân thượng phơi khô. Khi nàng làm xong mọi chuyện thì trở về phòng khách trên lầu hai, nhìn thấy mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, dưới chồng chén bát còn đè một tờ giấy, là Du Khinh Hàn để lại.
"Bữa sáng đã làm xong, để trong nồi cơm điện, em nhớ ăn."
Một câu nói ngắn ngủn, cũng không ký tên, nét chữ vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng là cái gì đây chứ?
Tiêu Đồng cau mày, cầm chén trên bàn đi lấy bữa sáng, mở nồi cơm ra mới phát hiện là cháo tôm, mùi thơm nhẹ của hải sản phả vào mặt. Tiêu Đồng bận rộn cả một buổi sáng, bây giờ ngửi được mùi thơm chợt thấy bụng đói cồn cào, lấy ra một chén cháo vẫn còn nóng hổi. Lúc này Tiêu Đồng thật sự đói, cũng không quan tâm có nóng hay không, xúc một muỗng, thổi mấy lần rồi cho vào miệng. . ngôn tình hoàn
Cháo vẫn là cháo giống nhau, không khác gì món Tiêu Đồng đã ăn trong hơn mười năm qua, khiến nàng giật mình.
Trong mười mấy năm qua, bữa sáng của Tiêu Đồng đều do cửa hàng của Du Khinh Hàn giao tới. Tuy rằng trước đó Tiêu Đồng cũng từng ngờ vực nhưng chưa từng đi sâu tìm hiểu, Du Khinh Hàn không đề cập tới, Tiêu Đồng cũng không muốn hỏi. Chuyện cũ mơ hồ trôi qua, đến hôm nay, ăn chén cháo Du Khinh Hàn đã nấu này, Tiêu Đồng mới chợt nhận ra mùi vị này mình đã ăn hơn mười năm rồi.
Du Khinh Hàn trong trí nhớ Tiêu Đồng là người không bao giờ nấu ăn, thậm chí còn không phân biệt được giữa muối và đường, nhưng nếu đổi lại là Du Khinh Hàn sớm chiều ở chung với Tiêu Đồng mười mấy năm nay, thì chuyện nấu ăn ngon cũng trở thành một kỹ năng hợp lý.
Đúng là sự phân tách hợp lý đến đáng sợ. Ký ức của Tiêu Đồng đã đem hai Du Khinh Hàn tách biệt khỏi nhau, một ích kỷ, ương ngạnh, một người khác...
Một người khác, Tiêu Đồng nghĩ đến đây, tim chợt đập nhanh hơn.
Điên rồi, Tiêu Đồng nghĩ, già đầu mà vẫn còn cảm xúc của thiếu nữ ngây thơ, đúng là điên rồi.
Du Khinh Hàn này, người đã nấu bữa sáng cho Tiêu Đồng mười mấy năm mặc kệ gió mưa, còn giả vờ như người không liên quan, cố chấp cho đến hiện tại, nếu không có chuyện tối hôm qua, cô còn có thể kiên trì bao lâu?
Nói không cảm động là giả, một tảng đá lạnh như băng ấp vào ngực mười mấy năm còn bị hun nóng, huống hồ là một người sống sờ sờ.
Một khi đã động tâm với một người, trong mắt chỉ còn nhìn thấy người đó, tâm trạng này trước đây Tiêu Đồng từng trải nghiệm một lần, rất nguy hiểm, lại không có kết cục gì tốt đẹp, vì vậy nàng đã cảnh giác theo bản năng.
Nàng không còn là một cô gái trong mắt chỉ nhìn thấy mỗi tình yêu, ngoài ra không thấy gì khác. Nàng đủ lớn, cũng đủ lý trí, dù cho không ngăn được tâm trạng xao động vì Du Khinh Hàn, thì ít nhất cũng có thể vì bản thân mà tính toán. Đánh cược cả đời chỉ là lời nói của kẻ say, Tiêu Đồng đã học được bài học rằng phải chừa cho mình một đường lui trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Tiêu Đồng đã sớm nhìn thấu nhân thế, không có cách nào toàn tâm toàn ý yêu một người như năm đó.
Tiêu Đồng ăn xong điểm tâm, dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn lẫn nhà bếp, xuống lầu mở cửa tiệm như bình thường.
Dù yêu hay ghét thì trước hết vẫn phải kiếm tiền để sống, sau đó đầu óc mới có thể thảnh thơi nghĩ tới những chuyện khác.
Lúc đầu là Tiêu Đồng trốn tránh Du Khinh Hàn, nhưng từ tối hôm ấy lại trở thành Du Khinh Hàn tránh né Tiêu Đồng. Thực ra cũng không thể xem là tránh né, bình thường Tiêu Đồng hoặc ở trong cửa hàng, hoặc là ra ngoài vẽ tranh, sẽ không chủ động tìm Du Khinh Hàn, phần lớn thời gian đều là Du Khinh Hàn tìm đến nàng, chỉ cần Du Khinh Hàn không đến, nhiều khả năng mười ngày nửa tháng hai người sẽ không gặp nhau, giống như hiện tại.
Nhưng Tiêu Đồng cũng không vội, nàng vẫn sống cuộc sống của mình như cũ, hoặc may quần áo, hoặc là vẽ vời, nàng đã nghĩ thông suốt, trong lòng cũng ổn định, bình tĩnh không lo lắng, hoàn toàn không còn chật vật như mấy ngày trước.
Lần thứ hai Du Khinh Hàn đến nhà, đã là một tuần lễ sau đó.
Có trời mới biết làm sao cô có thể cưỡng lại việc không đi gặp Tiêu Đồng trong một tuần lễ, cô không màng tới cơm nước, cả đêm không ngủ được. Sau một tuần, cô mới có dũng khí gõ cửa phòng Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng mở cửa, câu nói đầu tiên của Du Khinh Hàn chính là: "Em đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Nghĩ chuyện gì?"
"Ở bên tôi."
Tiêu Đồng nhoẻn miệng cười, "Vậy cô nghĩ kỹ chưa?"
Du Khinh Hàn gật đầu khẳng định, "Đương nhiên."
"Du Khinh Hàn, tôi đã không còn là Tiêu Đồng của năm đó, tôi hoang tưởng, nhạy cảm, lập dị, lại còn thần kinh, trên người tôi đầy vấn đề, cho dù yêu cô thì cũng không thể toàn tâm toàn ý nữa, cô chắc là mình đã suy nghĩ kỹ?"
"Ai mà không có tật xấu, tôi thà rằng em yêu bản thân mình còn hơn yêu tôi." Du Khinh Hàn nở nụ cười, "Tiêu Đồng, tôi chỉ sợ em không chịu được tôi, vậy nên tôi giao cho em toàn quyền quyết định, đây là chuyện cả đời, một khi em đã đồng ý thì không thể thay đổi."
"Làm gì có cả đời." Tiêu Đồng bật cười, "Du Khinh Hàn, cô và tôi, chúng ta đều chỉ còn nửa đời."
"Vậy cũng là một quãng thời gian rất dài." Du Khinh Hàn nói, "Vậy em nói thế nào?"
"Tôi cảm thấy..." Tiêu Đồng dựa vào khung cửa, hai tay đút túi quần, khoé miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa, khá giống phong thái bất cần đời của Du Khinh Hàn năm đó, "Tôi cảm thấy, chúng ta có thể tiếp tục nụ hôn chưa hoàn thành lần trước..."
Lời còn chưa dứt, Du Khinh Hàn đã một tiến lên một bước, vòng tay qua eo nàng, cúi đầu, dùng môi phủ lên môi Tiêu Đồng.
"Ưʍ..." Tiêu Đồng không chuẩn bị, khịt mũi một cái, sau đó thả lỏng cơ thể, vòng tay lên cổ Du Khinh Hàn.
Không biết ai tiến lên một bước, đôi môi dần quấn chặt lấy nhau, không khí dần trở nên ẩm ướt, kiều diễm.
Tuổi trẻ khi yêu ai cũng nghĩ tình yêu quá hoàn hảo, cuối cùng chỉ còn lại những mảnh vỡ, bao năm tháng gió sương đã đặt lên bàn cân tất cả tốt xấu của tình yêu, chỉ khi chấp nhận được những khuyết điểm xấu xí, mới có thể tiếp tục đi bên nhau lâu dài.
Vả lại, dù cho có khiếm khuyết, xấu xí, nhưng vì tình yêu sẽ ngày càng trở nên đẹp đẽ.
Du Khinh Hàn hôn Tiêu Đồng, đưa nàng vào trong cửa, chân dài móc lấy cánh cửa đóng lại từ bên trong.
Tiêu Đồng nói, Du Khinh Hàn, tôi còn chưa kịp chuẩn bị.
Du Khinh Hàn liền tra lời nàng, tôi biết, tôi sẽ không làm gì hết.
Du Khinh Hàn đợi nàng nhiều năm như vậy, điều đầu tiên cô học được chính là tôn trọng.
Dù đã mất rất nhiều năm, nhưng không sao, cuối cùng họ vẫn còn thời gian, vậy là đủ rồi.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Khiết Phích
- Chương 107