Dù có xích mích, nhưng là bữa cơm vẫn êm đềm trôi qua, đương nhiên ngoại trừ việc Hàn Thiên Tuấn và Bạch Phi Phi thỉnh thoảng mắt chạm mắt, Lăng Ngạo và Kiều Phương Nhu chế nhạo nhau vài câu, và hai khối băng còn lại ngồi phụ trách làm cái mát mẻ điều hòa giữa trời hè nóng nực. Thụy Liên đối diện đã ăn xong, Nam Tinh cũng không còn lý do ngồi lại, huống hồ cô cũng không muốn nhìn thấy mấy người kia, liền đứng dậy trở về lớp học.
Tiết tiếp theo là Ngoại ngữ, đối với Nam Tinh, đây không phải điều khó khăn gì, bởi từng có thời gian cô là trợ giảng ở một trung tâm ngoại ngữ. Chính là ký ức về thời gian đó không mấy tốt đẹp, bởi có một người đàn ông luôn chạy đến làm cô phiền muốn chết, miệng không ngừng nói muốn hẹn hò với cô. Nam Tinh thực không hiểu, anh ta rất đẹp trai, nhà còn có điều kiện, vì sao lại để mắt tới một người nhạt nhẽo không thú vị như cô a.
Sau hai tháng thì cô nghỉ việc ở trung tâm rồi, cũng không còn gặp người đó, công việc bận rộn liền quên rồi. Sau đó... không có sau đó nữa, bởi vì số phận liền đưa đẩy cô xuyên đến chỗ này rồi...
Được rồi, không phải vô duyên vô cớ mà nhớ đến chuyện này, Nam Tinh mặt vô biểu tình mà nhìn vị giáo viên trên bục giảng. Mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng, cặp mắt nâu nhạt, lông mi dài hơi cong cong, sống mũi tuy không cao thẳng nhưng rất cuốn hút, đôi môi hơi khô nhưng đắp vào cái gương mặt góc cạnh này, chính là khiến cho hắn càng thêm nam tính, chính là loại nam thần mạnh mẽ trong ảo tưởng của vô số thiếu nữ ấy...
Mạnh mẽ đẹp trai cái rắm, đây còn không phải tên đẹp trai từng theo đuổi cô a. Rốt cục, đây là trùng khuôn mặt hay người đấy cũng giống cô, bị cái hệ thống chết giẫm nào lôi vào đây rồi.
Dù Nam Tinh tò mò muốn chết, nhưng lại không thể tìm được cách để xác nhận. Bạn thử nghĩ xem, nếu có người đến hỏi " Bạn xuyên đến đây à ? ", còn không phải sẽ bị người ta dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên ba phần khó hiểu bảy phần khinh bỉ mà nhìn sao ?
Bởi vậy, Nam Tinh quyết định mặc kệ...
Tiết học kết thúc ngay khi tiếng chuông reo, giao viên ngoại ngữ xách cặp đi ra đến cửa chợt quay người gọi:
" Bạn học Lãnh Nhược Tâm, lên văn phòng của tôi một chút. "
Nam Tinh hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đáp " Vâng " một tiếng rồi vội đứng lên đi theo.
Cả quãng đường di chuyển, cô vắt óc suy nghĩ rốt cục lý do gì mà gọi cô lên. Bởi nguyên chủ là người sống khá khép kín, ít bạn bè, không sôi nổi, trong lớp học rất mờ nhạt, vậy thì tại sao lại lọt vào tầm ngắm của giáo viên được chứ.
Giáo viên ngoại ngữ cả đường đi cũng không nói một câu, đến khi vào văn phòng giáo viên, hắn mới quay lại nhìn người phía sau rồi cười cười, hai đuôi mắt cong lên, Nam Tinh thầm nghĩ " Người này cười lên thực sự rất ưa nhìn ".
Hắn ta vẫn mỉm cười, nói từng chữ thật mạnh, giống như muốn Nam Tinh khắc sâu giọng điệu của mình vào:
" Nam Nam, chúng ta hội ngộ."
Hắn ta dứt lời, Nam Tinh còn chưa kịp kinh ngạc, âm thanh hệ thống đã vang lên :
" Ký chủ chú ý, thế giới xuất hiện lỗi, chuẩn bị truyền tống. "
Nam Tinh chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, với hình ảnh cuối cùng đọng lại là khuôn mặt người đàn ông kia vẫn ôn nhu cười cười, miệng mấp máy " Gặp lại ".