Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khiếp Sợ, Cả Tông Môn Đều Chờ Tôi Về Nhà Bào Tiền

Chương 9: Quét sạch tông môn

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Cho nên con đã gói hết số bánh bao còn lại mang đi."

"Còn về những thứ trong vườn thuốc, luyện đan làm sao có thể thiếu nguyên liệu được, cho nên con đã giúp Đại trưởng lão thu hoạch một mùa."

"Nhưng mọi người yên tâm, nhân sâm và linh chi con đã trồng lại rồi, hạt giống đều là do con tỉ mỉ lựa chọn, tỷ lệ nảy mầm nhất định rất cao."

"Con đã có thể tưởng tượng ra biểu cảm của hai vị trưởng lão lúc này, Tam trưởng lão và Đại trưởng lão có phải đang muốn đuổi gϊếŧ con không? (Phía sau vẽ một mặt cười, trông rất gian xảo, nhìn là thấy tức)"

"Mọi người bớt giận, bớt giận, đồ thì con cũng không lấy không, trong phòng luyện đan con có để lại cho mỗi người một cái túi Càn Khôn."

"Mấy ngày trước con mới dựa theo phương pháp luyện khí ghi chép trong cổ tịch, dùng chút tơ tằm trời tổ tiên để lại luyện chế ra mấy cái túi Càn Khôn."

"Tuy không gian chứa đồ bên trong không lớn, chỉ có một mét khối, nhưng có còn hơn không đúng không, yên tâm, con sẽ tiếp tục nghiên cứu cải tiến."

"Vậy nên, nể mặt món đồ hữu dụng này, mọi người hãy tha thứ cho con lần này."

"Còn nữa, con biết mọi người đã giấu con một số chuyện, tuy con không biết tại sao mọi người lại giấu con, nhưng con tin chắc chắn là vì muốn tốt cho con."

"Nhưng con vẫn sẽ nghe theo sự sắp xếp của mọi người xuống núi kiếm tiền, con muốn kiếm thật nhiều tiền, xây dựng lại tông môn, con muốn để tông môn khôi phục lại dáng vẻ huy hoàng trước kia."

"Mọi người đừng quá nhớ con nhé!"

"Con sẽ nhớ mọi người!"

"Đồ nhi bất hiếu Tinh Vũ kính bút.”!

Mộc Tử nhìn cái tên trên thư, có chút xúc động, mắt còn hơi cay cay, thằng nhóc này thật sự vừa khiến người ta bực mình vừa khiến người ta đau lòng.

Ông xem xong liền đưa tờ giấy cho Đại trưởng lão, Tam trưởng lão cũng ghé vào xem cùng.

Đại trưởng lão xem xong sắc mặt cũng bình tĩnh hơn nhiều.

“Hay là chúng ta đi xem túi Càn Khôn mà Tiểu sư đệ để lại?” Nhị sư huynh Lý Tinh Diệu đề nghị.

“Đúng vậy, ta muốn biết túi Càn Khôn mà Tiểu sư đệ nói có giống như trong cổ tịch ghi chép không.” Đại sư huynh cũng tò mò nói.

“Đi thôi, ta cũng muốn biết!

"Còn nhớ trước đây tông chủ của Linh Mộc Tông có một cái túi Càn Khôn do tổ tiên để lại, đã khoe khoang trước mặt chúng ta rất lâu.”

Tam trưởng lão cũng nói, vừa nói vừa đi về phía phòng luyện đan.

Mấy người cũng không còn quá bận tâm chuyện Tư Tinh Vũ xuống núi vét sạch bánh bao và dược liệu nữa, sự chú ý của họ đã bị chuyển hướng.

Còn Tư Tinh Vũ sau khi xuống núi.

“Haha, cuối cùng cũng được xuống núi rồi.

"Bao nhiêu năm nay gặp được người cũng chỉ có mấy người này, món ăn được ăn cũng chỉ có mấy món đó, sớm đã ngán rồi, muốn xuống núi từ lâu."

"Lần này đúng ý mình rồi, phải đi ngắm nhìn thế giới cho đã! Lão già kia biết ta vét sạch vườn thuốc, bây giờ chắc đang tức đến nghiến răng nghiến lợi rồi!"

"Bánh bao thịt ngon thật, ngon hơn bánh màn thầu nhiều."

"Hừ hừ, bọn họ lén lút ăn trong cấm địa tưởng mình không biết, nếu không phải lúc đó mình không được ăn thịt, còn đến lượt bọn họ sao.”

Cậu vừa lẩm bẩm vừa gặm bánh bao còn đang bốc hơi nóng, thỉnh thoảng lại ăn thêm một củ cà rốt, à không, phải là củ nhân sâm nhỏ.

Nhân sâm và linh chi trong vườn thuốc đều được cậu xếp ngay ngắn trong túi Càn Khôn.

Cậu bình thường vẫn hay lấy nhân sâm làm củ cải gặm, lần này càng vơ vét hết tất cả nhân sâm đã trưởng thành, chính là sợ xuống núi rồi muốn ăn lại không có tiền mua.

Dù trong núi có đường, nhưng đó cũng chỉ là đường mòn trong núi, đường xá gập ghềnh, rất khó đi, nhưng tốc độ xuống núi của hắn cực nhanh, nói là một bóng mờ thì hơi quá, nhưng tốc độ này tuyệt đối là có thể.

Quả nhiên như sư phụ cậu nói, cậu đi mãi đến khi mặt trời lặn mới ra khỏi núi.

Địa điểm của Huyền Dương Tông nằm trên một ngọn núi, khu vực này thuộc rừng rậm, chưa hề được khai phá.

Người bình thường nếu muốn vào thì căn bản là không có cửa, ngọn núi này thực ra có kết giới bảo vệ, ở vòng ngoài sẽ bị lạc đường, người ngoài căn bản không thể vào được.

"Được rồi, Tiểu Thất, mi mau về đi, chờ ta tìm được cơ hội sẽ quay lại thăm mi!"

"À, còn nữa, mấy con xấu xí kia mà bắt nạt mi thì cứ tìm đại sư huynh bọn họ, hoặc cứ ở trong tông môn đừng ra ngoài."

"Lần trước ta đã dùng cấm ngôn chú với chúng, sợ chúng trả thù mi."

"Mi ngoan ngoãn nghe lời, bình thường giúp đại sư huynh, nhị sư huynh quét dọn sân vườn, ta tin họ chắc chắn sẽ không đuổi mi đi."

"Thôi, mi về đi, tiễn quân ngàn dặm, cuối cùng cũng phải chia tay. Hẹn gặp lại trên giang hồ!"
« Chương TrướcChương Tiếp »