Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khiếp Sợ, Cả Tông Môn Đều Chờ Tôi Về Nhà Bào Tiền

Chương 5: Xuống núi

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Chuyện này vi sư sẽ tự mình kiểm chứng sau."

"Con đứng dậy đi, bây giờ chúng ta hãy nói về chuyện của con đã!"

Lý Mộc Tử nhìn tiểu đồ đệ trước mặt trong lòng rất cảm khái, cũng có chút không nỡ.

"Ồ ồ, đúng rồi, sư phụ tối nay gọi con đến đây là vì chuyện gì vậy ạ!"

Tư Tinh Vũ được tha bổng liền vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất, trong lòng thầm mừng, xem ra chuyện này cứ thế mà cho qua được rồi.

"Tinh Vũ, con là Thiếu tông chủ của Huyền Dương Tông."

"Vi sư đã già rồi, không còn sống được mấy năm nữa, tông môn sau này vẫn phải dựa vào con để phát dương quang đại."

"Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của con, cho nên con cũng nên gánh vác trách nhiệm phục hưng tông môn rồi."

"Bấy nhiêu năm nay, tông môn hoàn toàn dựa vào mấy sư điệt của con ra ngoài kiếm tiền để duy trì chi tiêu của tông môn."

"Con là Thiếu tông chủ, nên dốc lòng nỗ lực vì sự phục hưng của tông môn."

"Hơn nữa con còn có duyên phận và tục sự chưa xong, con còn có cha mẹ."

"Sư điệt Lý Nam của con ở bên ngoài đã liên lạc được với người nhà của con, nghe nói người nhà của con những năm nay vẫn luôn tìm kiếm con."

"Con cũng biết chúng ta những người tu luyện kiêng kị nhất là vướng bận hồng trần tục thế, quan hệ nhân quả."

"Cho nên đợi con trả xong nợ trần, có thể quay về kế thừa tông môn!"

"Ngày mai con xuống núi đi. Xuống núi rồi thì phải sống cho tốt, kiếm thật nhiều tiền, có tiền rồi thì môn phái chúng ta mới có hy vọng khôi phục." Lý Mộc Tử vẻ mặt nghiêm trọng nói với cậu.

"Sư phụ, sư phụ, người thật sự muốn đuổi con khỏi sư môn sao? Con chỉ ăn có mấy củ nhân sâm thôi mà, lần sau con không ăn nữa là được chứ gì, hàn đàm con cũng không ngâm nữa, mọi người đừng đuổi con đi mà. Sư phụ, sư phụ, con xin người, đừng đuổi con đi mà! Đại trưởng lão, Tam trưởng lão, con xin hai người, sau này con nhất định ngoan ngoãn nghe lời, không ăn vụng đồ trên ruộng thuốc nữa. Hu hu, đừng đuổi con đi, hu hu, con không muốn xuống núi, con không muốn rời xa sư phụ, hu hu..."

Tư Tinh Vũ vừa nghe sư phụ nói xong, liền bắt được ngay hai chữ "xuống núi", trong lòng lạnh toát. Cậu quỳ xuống trước mặt Lý Mộc Tử khóc lớn, nước mắt nước mũi tèm lem, trông vô cùng đáng thương.

Ba người Lý Mộc Tử nhìn nhau, họ cứ tưởng cậu bé sẽ vui vẻ đồng ý xuống núi vào ngày mai. Dù sao bình thường cậu cũng tỏ ra rất thích cuộc sống bên ngoài, mấy quyển sách mà các đệ tử mang về, cậu xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.

Không ai ngờ cậu lại phản ứng như vậy. Họ như thấy lại Tư Tinh Vũ ngày nhỏ bị lũ khỉ trên núi bắt nạt. Lúc đó Tư Tinh Vũ cũng khóc lóc như thế này nói bị khỉ bắt nạt, cậu đánh không lại chúng, bị cào cho khắp người toàn vết thương cũng không sao, chỉ buồn vì mình đánh không lại lũ khỉ.

"Ờ, không phải đuổi con khỏi sư môn, mà là con lớn rồi, không thể cứ ở lại sư môn ăn không ngồi rồi nữa. Con xem, một mình con ăn bằng năm người chúng ta cộng lại. Để cho con có một bữa tiệc sinh nhật thịnh soạn, đến cả viên gạch bạch ngọc cuối cùng trong sư môn cũng phải đem bán đi rồi, mấy năm nay để nuôi con, cái gì bán được trong sư môn đều bán hết rồi. Hơn nữa người nhà con cũng đang tìm con, dù sao con cũng phải xuống núi, nhân tiện xuống đó rèn luyện một chút. Xem mấy đứa sư điệt của con sống thế nào, mấy năm nay cũng nhờ có chúng nó. Khi nào nhớ chúng ta thì gọi điện thoại nhé. Sư điệt con mua điện thoại cho chúng ta rồi, còn đặc biệt lắp cả trạm phát sóng nữa. Muốn liên lạc với chúng ta rất tiện đấy."

Lý Mộc Tử lại ôn tồn nói, còn xoa đầu cậu, đỡ cậu đứng dậy.

"Vậy, sư phụ, sau này con còn có thể quay về không?" Tư Tinh Vũ mắt đỏ hoe đáng thương nhìn sư phụ, không chắc chắn hỏi.

Trong ký ức của cậu không hề có ấn tượng gì về mấy đứa sư điệt kia, chỉ nghe sư phụ và sư huynh nhắc đến, biết mình có bốn sư điệt đã xuống núi, nhưng chưa từng quay về sư môn. Họ là đệ tử của Đại sư huynh và Nhị sư huynh. Đại sư huynh là đệ tử của Đại trưởng lão, Nhị sư huynh là đệ tử của Tam trưởng lão, còn cậu là đệ tử của chưởng môn.

Còn về sư phụ, các trưởng lão, kể cả các sư huynh, cậu cũng không biết tuổi thật của họ. Chỉ biết Nhị sư huynh năm nay đã sáu mươi ba tuổi rồi, nhưng trông chỉ như bốn năm mươi tuổi. Còn sư phụ và các trưởng lão, ước chừng cũng phải tám mươi lăm tuổi trở lên.

"Đương nhiên là được, sau này sư môn còn phải dựa vào con kế thừa nữa, con đừng quên mình là Thiếu chưởng môn của Huyền Dương Tông. Con không về, sau này ai quản lý sư môn! Con nghĩ lung tung gì thế!" Lý Mộc Tử thấy cậu như chú chó nhỏ bị bỏ rơi, bất đắc dĩ gõ lên trán cậu một cái.
« Chương TrướcChương Tiếp »