Chương 4: Con chỉ ăn chút nhân sâm, tắm ở hàn đàm xíu hoy mà

Đại trưởng lão vốn ít nói, giờ lại bị lời cậu nói làm cho nhảy dựng lên khỏi ghế, chỉ thẳng vào mũi cậu mắng xối xả.

Hai tay chống nạnh, cuống cuồng tìm kiếm trong điện, chỉ muốn tìm một thứ gì đó vừa tay, để dạy dỗ tên tiểu tử này một trận, xem nó còn dám phá hoại dược liệu trong vườn thuốc nữa không.

“Đại ca, đại ca, huynh bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút.”

Tam trưởng lão vội vàng kéo Đại trưởng lão đang bốc hỏa lại, tuy rằng Tư Tinh Vũ là Thiếu tông chủ, nhưng thân phận ở đó, huống hồ cậu ta còn là…

"Nói mau, ngươi còn làm chuyện gì khác nữa không, nói hết ra một lượt, đừng để ta phải điều tra!"

Lý Mộc Tử cũng bị cậu làm cho tức đến đau gan, phải biết rằng trong vườn thuốc kia đều là linh dược, mảnh vườn thuốc đó chính là linh điền, cho nên mới dùng để trồng dược liệu.

Nhưng không biết tên nhóc này có tật xấu gì, cứ thích phá hoại dược liệu trong vườn thuốc.

"Không có nữa, không có nữa!"

Tư Tinh Vũ trong lòng hối hận vô cùng, cậu nào biết sư phụ lại gài bẫy mình, vừa nghe sư phụ hỏi còn làm gì khác nữa không, cậu nào còn dám nói có, cho dù có cũng phải nói không.

"Thật không?"

Lý Mộc Tử nhìn chằm chằm vào mặt hắn, nhìn thấy con ngươi cậu đảo liên tục, liền biết tên nhóc này không nói thật, lớn tiếng quát:

"Tư Tinh Vũ, rốt cuộc có hay không, đừng ép vi sư phải dùng hình phạt của tông môn."

"Sư phụ!"

Tư Tinh Vũ bị tiếng quát này của sư phụ làm giật mình, vội vàng xuống khỏi ghế, quỳ xuống đất.

Chưa từng thấy lão già này nổi giận lớn như vậy, sắc mặt hoảng hốt gọi một tiếng, sau đó lại nhỏ giọng nói:

"Con, con ở hàn đàm trong sơn động phía sau tắm rửa, còn, còn niệm chú cấm ngôn lên con khỉ ở hậu sơn."

"Con nói cái gì, con đi hàn đàm tắm rửa?"

Lúc này, Tam trưởng lão đang đỡ Đại trưởng lão cũng quay người nhìn cậu, chờ đợi câu trả lời của cậu.

"Vâng!"

Tư Tinh Vũ thấy vẻ mặt kinh ngạc bất định của Tam trưởng lão, trong lòng có chút hoảng hốt, xưa nay Tam trưởng lão là người che chở cho mình nhất.

"Tắm mấy lần, nói thật!"

Tam trưởng lão ngửa đầu nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén cơn giận đang dâng lên trong lòng.

"Một lần!"

"Mỗi ngày một lần!"

Ngay khi Tam trưởng lão sắp thở phào nhẹ nhõm, lời nói tiếp theo của Tư Tinh Vũ khiến ông trợn mắt, suýt chút nữa thì ngất xỉu, đồng thời có phản ứng như vậy còn có sư phụ Lý Mộc Tử của cậu và Đại trưởng lão.

Ba lão già thế nào cũng không ngờ tên tiểu tử thối này lại dám chạy đến hàn đàm tắm rửa.

Nước hàn đàm đó chính là nước mà bọn họ dùng để pha trà, bây giờ tên nhóc này lại nói nó tắm ở trong đó, vậy chẳng phải mỗi ngày bọn họ đều uống nước tắm của nó sao?

Hàn đàm là một mạch nước suối ở hậu sơn của tông môn bọn họ, nhưng nó không giống như suối nước bình thường trên núi hay suối nước nóng.

Mà là một hàn tuyền, nước suối lạnh thấu xương, chỉ cần dùng tay chạm vào một chút nước hàn tuyền, cũng có thể cảm thấy lạnh đến tận tâm can, huống chi là cả người ngâm trong nước, chẳng phải sẽ bị đông cứng ở trong đó sao.

Trong tông môn hiện tại chỉ có mấy người này, không ai nghĩ rằng sẽ có người chạy đến đó tắm rửa.

"Bắt đầu từ khi nào!"

Lý Mộc Tử cảm thấy tim mình hôm nay đã quá tải, giây tiếp theo sẽ ngừng đập.

Đại trưởng lão, Tam trưởng lão cũng nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, khiến cậu không khỏi rụt cổ lại, dè dặt nói:

"Trước kia là ba ngày tắm một lần, ba năm trước mới tắm hàng ngày!"

"Sư phụ, con không cố ý, con một ngày không tắm thì toàn thân khó chịu, nóng như lửa đốt."

Tư Tinh Vũ vội vàng tìm ra lý do mình ngày nào cũng đi tắm.

Ba người Lý Mộc Tử bất lực ngồi trở lại ghế của mình, chuyện uống nước tắm đã không thể cứu vãn, hơn nữa còn không biết đã uống bao nhiêu năm rồi.

"Từ khi nào con cảm thấy cơ thể mình thay đổi, lúc đó tại sao không nói với sư phụ!" Lý Mộc Tử im lặng hồi lâu mới lên tiếng.

"Chính là ba năm trước, sau lần bị sét đánh đó, con luôn cảm thấy nóng, cho nên mới đến hàn đàm tắm rửa, phát hiện tắm xong thì thoải mái hơn nhiều, nên mới tắm hàng ngày!"

Tư Tinh Vũ nói xong liền cúi đầu, bộ dạng đáng thương như cam chịu hình phạt.

Ba người dùng ánh mắt trao đổi một hồi, Lý Mộc Tử lại hỏi:

"Con không thấy nước trong hàn đàm lạnh sao?"

"Sư phụ, không lạnh đâu, tắm rất thoải mái!"

"Thật đấy, mọi người cũng có thể thử xem, con không lừa mọi người đâu, hơn nữa sau khi tắm xong ngồi thiền cảm thấy toàn thân sảng khoái."

Vừa nói đến chuyện này, mắt Tư Tinh Vũ liền sáng lên, còn quảng cáo với sư phụ về lợi ích của hàn đàm.