Tư Tinh Vũ sắp ra khỏi kết giới liền nói lời từ biệt với con khỉ nhỏ vẫn luôn đi theo mình.
Con khỉ lưu luyến không rời, cứ ngoái đầu nhìn lại, đi được vài bước lại quay về, cảnh tượng rất ấm áp, khiến người ta cảm động.
"Sao vậy, không nỡ xa ta à?" Tư Tinh Vũ thấy nó quay lại, trong lòng cũng rất không nỡ, định tiến lên ôm nó một cái.
Ai ngờ tên nhóc này giật lấy cái bọc trên người hắn, lục lọi bên trong lấy hai cái bánh bao, quay đầu bỏ chạy.
"Tiểu Thất, mi quay lại đây cho ta, hôm nay ta phải ăn óc khỉ sống!"
Tiếng gầm của Tư Tinh Vũ vang vọng khắp núi rừng, con khỉ kia nghe thấy tiếng cậu lại càng chạy nhanh hơn, chớp mắt đã biến mất trong rừng cây.
"Trời ơi, đất hỡi, mình vừa xuống núi đã bị một con khỉ bắt nạt, sau này biết làm sao đây!"
Cả tấm lòng nhiệt huyết của cậu đều đem cho khỉ ăn rồi, cậu đứng tại chỗ ủ rũ một hồi, ngửa mặt lên trời than thở.
Bỗng nhiên một con thỏ xám chạy ngang qua chân cậu, con thỏ này cũng lạ, chạy thì chạy, sao lại dừng lại nhìn chứ, vừa nhìn thì hỏng bét.
Đây chẳng phải đúng lúc đυ.ng phải vận xui của người nào đó sao:
"Mi đang xem ta làm trò cười à? Đã thích xem như vậy thì ở lại đây đi!"
Tư Tinh Vũ nhìn con vật nhỏ đang đứng yên nhìn mình với ánh mắt âm trầm, sải một bước dài tới tóm lấy nó.
Không lâu sau, nơi đây liền thoang thoảng mùi thịt nướng, hắn miễn cưỡng ăn một bữa thịt tự dâng đến tận cửa, tuy chỉ no ba phần nhưng cũng coi như mãn nguyện.
Dọn dẹp xong xuôi, cậu tiếp tục lên đường, đã có thể nhìn thấy con đường phía dưới.
Khi Tư Tinh Vũ đi ra khỏi rừng sâu núi thẳm, con đường dưới chân dần rộng ra, chẳng mấy chốc cậu đã đi đến một con đường cái, bên đường phát hiện ra một chiếc xe. Một chiếc ô tô mà cậu đã thấy trong sách.
"Đây chính là ô tô trong truyền thuyết sao?"
Cậu tò mò đi vòng quanh chiếc xe, còn đưa tay ra cảm nhận.
Lý Nam ngồi trong xe, mấy ngày nay anh ta rất bận rộn, hôm nay lại lái xe năm sáu tiếng đồng hồ đến đây đón người.
Thực sự rất mệt mỏi, nên anh ta dừng xe ở chỗ rộng rãi ven đường, nhắm mắt ngủ thϊếp đi.
Nhưng anh ta rất cảnh giác, khi Tư Tinh Vũ đến gần, anh ta đã cảm nhận được, mở mắt ra liền thấy một chàng trai trẻ, ăn mặc không giống người thời nay, hơi giống trang phục những năm chín mươi sáu.
Người nọ đi vòng quanh xe đến vòng thứ hai, vừa vặn đi đến cửa sổ bên ghế lái, anh ta mới nhìn rõ mặt người đến, chẳng phải là tiểu sư thúc trên bức ảnh mà tông chủ cho bọn họ xem sao.
Đây chẳng phải là tiểu sư thúc của mình, thiếu tông chủ Huyền Dương Tông Tư Tinh Vũ, mấy hôm trước bọn họ nhận được điện thoại của sư phụ và tông chủ, nói tiểu sư thúc muốn nhập thế, bảo mấy người bọn họ rảnh rỗi thì đến đón.
Đại sư huynh, nhị sư huynh, tứ sư huynh đều bận việc không đi được, nên chỉ có anh ta đến, anh ta vội vàng mở cửa xe xuống xe.
"Tiểu sư thúc, con là Lý Nam!"
"Anh chính là tam sư điệt Lý Nam?"
Tư Tinh Vũ nhìn người trước mặt, có chút nghi ngờ.
Người này trông khoảng bốn mươi mấy tuổi, mang khí chất trầm ổn và vẻ điềm tĩnh từng trải, ánh mắt đầy sự thông suốt.
"Đúng vậy, chúng con nhận được chỉ thị của tông chủ, nói ngài muốn xuống núi lịch luyện."
"Bảo chúng con đến đón người, các sư huynh đệ khác tạm thời đều bận việc, nên chỉ có một mình con đến đón ngài."
"Mong tiểu sư thúc đại nhân đại lượng, đừng trách tội chúng con!"
Lý Nam bọn họ đã rời khỏi tông môn nhiều năm, nên cũng chưa từng gặp vị tiểu sư thúc này, cũng không nắm rõ tính tình của cậu.
Chỉ đành cung kính hành lễ tông môn.
"Không sao, không sao, tôi hiểu, tôi hiểu, mọi người đều bận kiếm tiền mà, tôi hiểu!"
"Cái đó, anh đợi ở đây bao lâu rồi, có đói không, hay là anh ăn tạm cái bánh bao thịt lót dạ đi?"
Tư Tinh Vũ thấy anh ta cung kính lại có chút câu nệ, vội vàng an ủi, từ trong bọc nhỏ của mình, thực ra là túi Càn Khôn, lấy ra hai cái bánh bao, vẫn còn nóng hổi.
Túi Càn Khôn tuy không gian chứa đồ không lớn, nhưng lại có ưu điểm là bảo quản tốt.
Nói thật, Lý Nam cũng đói rồi, anh ta vội vàng lên đường, buổi trưa chỉ ăn dọc đường mấy miếng bánh mì khô, lúc này bụng đang kêu réo.
Nhưng lại có chút ngại ngùng, vừa định từ chối, ba cái bánh bao đã được nhét vào tay anh ta.
"Ăn nhanh đi, ăn xong còn lên đường, không đủ thì nói với tôi, tôi còn!"
Tư Tinh Vũ không đợi anh ta từ chối, liền nhét vào tay anh ta, vừa rồi cậu đã nghe thấy bụng Lý Nam kêu rồi.