Không hổ là nữ nhi tốt của ta!
Quả thực chính là trời cao ban cho ta lễ vật!
Tư Đồ Yên bước nhanh về phía trước, Từ ma ma vội vàng tiến lên, đôi môi đỏ mọng cong lên, trong mắt là sự tôn trọng. “Vương phi bên này mời.”
Tư Đồ Yên cũng không phải người yếu duối, nàng vốn xuất thân từ võ tướng, ngay cả khi lên xe ngựa, cũng có chút táo bạo, không cần sự giúp đỡ của người khác.
Một nụ cười hiện lên trong mắt Từ ma ma, bà thấp giọng phân phó vài câu, cỗ xe bắt đầu di chuyển về phía trước.
Tư Đồ Yên ngồi trong xe ngựa, nhìn nữ nhi tròn trịa như ngọc của mình, trong lòng vui vẻ.
Quả thực bé chính là tiểu phúc tinh của nàng.
Khi đến cửa cung, xe ngựa đột nhiên dừng lại, rèm bên cạnh được vén lên, khuôn mặt Mộ Huy xuất hiện ở cạnh xe ngựa, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
"Yên nhi, đứa nhỏ này vừa mới khỏi bệnh, tốt nhất đừng vào cung chịu khổ, ta đến đón nó về nhà?"
Tư Đồ Yến còn chưa kịp phản ứng, lại nghe thấy tiếng lòng của nữ nhi.
[Đồ dối trá, kẻ nói dối, kẻ xấu, phụ thân cặn bã, rõ ràng ông ta vẫn đang nghĩ đến đứa con chưa chào đời trong phủ.]
[Chỉ không muốn thừa nhận điều đó.]
Sắc mặt Tư Đồ Yên lập tức lạnh xuống. "Không cần, hài tử ta tự ôm trong lòng sẽ yên tâm hơn, nàng hạ màng che xuống. Từ ma ma, mau chóng vào cung thôi."
Thái độ của nàng cực kỳ cứng rắn không muốn cho hắn có thời gian để đàm phán.
Mộ Huy tức giận đến tím mặt, nói qua màng che. "Nếu như trong cung xảy ra chuyện gì, đến lúc đó ngươi sẽ hối hân."
Tư Đồ yên khịt mũi, cũng không muốn cho hắn sắc mặt tốt, lạnh lùng nói. "Ta có thể giải quyết được, ngươi không cần lo lắng."
Từ khi thành hôn tới nay, nàng luôn ngoan ngoãn nghe lời Mộ Huy, nàng chưa bao giờ tranh luận với hắn bất kỳ điều gì.
Mộ Huy nhìn xe ngựa đi xa, nhớ tới tình cảm của hai người khi trẻ, trái tim nhói lên.
Gió thổi qua gương mặt hắn, hắn chợt bừng tỉnh, khẽ lắc đầu.
Nghĩ tới trong phủ còn có một vị dịu dàng ân cần, thấu hiểu lòng người trên mặt hắn nở nụ cười.
……
Tư Đồ Yên bước vào tẩm cung của Hoàng hậu, còn chưa hành lễ. Hoàng hậu lập tức xua tay.
Bà nhìn chằm chằm đứa nhỏ trong lòng Tư Đồ Ngôn, đôi mắt cong lên mỉm cười, khóe miệng nhếch lên.
"Cuối cùng thì ngươi cũng tới, để ta ôm đứa nhỏ này." Ánh mắt bà chân thành, nhanh chóng ôm bé vào lòng, càng nhìn càng thích, không khỏi trêu chọc cằm Mộ Miên Miên.
Mộ Miên Miên lớn lên xinh đẹp, làn da mịn màng vô cùng, đôi mắt sáng trong và nụ cười ngọt ngào và trong sáng.
[Hoàng tổ mẫu trông rất mệt mỏi, dưới mắt thâm đen, ta nhìn thấy rất đau lòng nha.]
[Hoàng tổ mẫu là người tốt nhất trên thế giới.]
Nàng cứ ôm lấy hoàng hậu, vẫn chưa nói được nên chỉ có thể mỉm cười vui vẻ.
Hoàng hậu hơi sửng sốt, thân thể khẽ lắc lư, suýt chút nữa không ôm được hài tử vào lòng.
Trên mặt bà hiện rõ vẻ khϊếp sợ, cẩn thận quan sát xung quanh nhưng không có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ trong cung điện này có thứ bẩn thỉu?
Ta sẽ tìm một đại sư đến để nhìn xem.
Tư Đồ Yên trên trán không ngừng đổ mồ hôi, lén lút quan sát phản ứng của hoàng hậu rồi hít một hơi thật sâu.
Mộ Miên Miên lại cẩn thận nhìn chằm chằm vào hoàng hậu, trong lòng càng cảm thấy đau lòng.
[Haiz, trong cung nhất định xảy ra quá nhiều chuyện, làm cho hoàng tổ mẫu lo lắng đến ngủ không được.]
Hoàng hậu nhìn chăm chú Mộ Miên Miên, bên tai lại nghe thấy tiếng tiểu oa nhi đang nói.
[Bây giờ đã có ta ở bên người, ta sẽ giúp người chia sẻ những lo lắng, sau này hoàng tổ mẫu sẽ không bao giờ phải mệt mỏi như vậy nữa.]
Nghe vậy, hoàng hậu cực kỳ chắc chắn rằng giọng nói đó phát ra từ tiểu oa oa trong lòng mình, từ khϊếp sợ biến thành vui mừng.
Đôi mắt bà sáng lên, khóe miệng nhếch lên một vòng cung rực rỡ.
"Tốt, tốt, tốt, ngươi đứa nhỏ này là tiểu phúc tinh nha."
Tư Đồ yên trong lòng khϊếp sợ, nhưng lại nhanh chóng kìm nén lại, nhếch khóe miệng.
“Đứa nhỏ này đại nạn không chết, về sau sẽ hạnh phúc đến cuối đời.”
Nàng đứng một bên, trong mắt tràn đầy cảm xúc mà không ai có thể diễn tả được.