Kiếp trước, khi linh hồn bé cố thủ trong Vương phủ, bé thường nhìn thấy Mộ Huy ôm ấp, hôn hít con trai của Bạch Liên Thụy.
Ngậm miệng mở miệng đều là nhi tử tốt, nhi tử ngoan.
Sắc mặt Tư Đồ Yên tối sầm: “Nữ nhi của ta chỉ là sợ người lạ, từ khi bé về đến nay ngươi đều không có ôm qua. Phu quân, có muốn ôm không?”
"Này…… Đúng rồi, đừng tung ra tin tức Miên Miên trở về. Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau." Mộ Huy đột nhiên đổi chủ đề.
"Tại sao?"
"Hôm đó chúng ta vội vàng đến mức không có thời gian kiểm tra tính xác thực của sự việc, có lẽ chúng tôi đã phạm sai lầm, đợi ta điều tra rõ lại thông báo ra ngoài.”
[Ta là con gái của Yên Yên mẫu thân. Người này hư, đừng cố tách ta ra khỏi mẫu thân.]
Mộ Miên Miên tức giận vung nắm đấm đánh Mộ Huy.
Tư Đồ Yên nhanh chóng ôm chặt lấy bé, ánh mắt kiên định: “phu quân, bé là con gái của chúng ta, ta sẽ không nhận sai.”
Nàng là mẫu thân, nàng có thể phân biệt được đó có phải là con mình hay không. Đây là cảm giác ruột thịt.
“Chuyện này liền quyết định như vậy, ta còn có việc đi trước một bước.” Mộ Huy không muốn tranh cải, lắc lắc ống tay áo rời đi.
Tư Đồ Yên nhìn theo bóng lưng hắn, cảm thấy chán nản: “Hắn không thích nữ nhi sao? Trong mắt hắn không có chút vui mừng nào khi nhìn thấy con bé.”
Thúy Liễu trong lòng đau sót, thấp giọng an ủi, “Vương gia có lẽ chỉ là không biết nên như thế nào cùng tiểu tiểu thư ở chung, còn chưa có thích nghi.
Khóe môi Tư Đồ Yên hiện lên một nụ cười gượng: “Tìm người của chúng ta tới sân của Bạch thị, để mắt tới nàng ta, có lẽ nàng ta đang mang thai.”
"Sao có thể như vậy? Mỗi lần thị tẩm nàng ta đều uống thuốc tránh thai!" Thúy Liễu vẻ mặt khó tin.
“Có lẽ thuốc tránh thai không có tác dụng?” Tư Đồ Yên nghĩ đến tiếng long của nữ nhi, vẻ mặt nghiêm nghị nói.
"Nô tỳ đã biết." Thúy Liễu thấy thế cũng không nói thêm nữa, gật đầu đồng ý.
Mộ Miên Miên nghe được giọng nói kiên quyết của mẫu thân, bé không khỏi nịnh nọt nàng.
Nụ cười hiện lên trên môi Tư Đồ Yên, nàng âu yếm vuốt ve mái tóc khô héo của nữ nhi.
Nữ nhi của nàng cuối cùng cũng đã trở lại, nàng một khắc cũng chờ không được, nhất định phải đem tin tức này báo cho người nhà, không cần quản lý do thoái thác của Mộ Huy.
Nghĩ đến đây, Tư Đồ Yên lập tức ra lệnh cho Thúy Liễu: “Thúy Liễu, cho người đến phủ tướng quân báo tin vui, báo cho đại ca và đại tẩu biết đã tìm được Miên Miên.”
Ba năm qua kể từ khi Miên Miên mất tích, trái tim nàng cũng khô héo, đại ca và đại tẩu ở bên cạnh cũng lo lắng theo.
Bây giờ cuối cùng họ cũng có thể yên tâm.
Buổi sáng tin tức vừa truyền ra, buổi chiều người từ phủ tướng quân liền tới.
Tới chính là đại ca Tư Đồ Hoằng cùng đại tẩu Sầm thị.
Tư Đồ Hoằng mặc áo choàng màu xanh ngọc , mặt chữ điền, mày kiếm, giữa mày là hình chữ xuyên 川, dáng đi nhẹ nhàng như gió, mang theo khí chất quân đội.
[A, là đại cữu cữu, đại cữu cữu cháu là cháu ngoại gái Hương Hương của người nha.]
Mộ Miên Miên đang nằm trên giường nghe thấy cuộc trò chuyện thì tỉnh dậy, ngây người ngồi dậy nhìn về phía Tư Đồ Hoằng cười khúc khích.
Tư Đồ Hoằng có chút sửng sốt, không biết là do mình bị điếc hay do bị chói mắt.
Không thấy tiểu cô nương mở miệng, lại nghe được tiểu cô nương ngọt ngào mà gọi cữu cữu.
Tư Đồ Yên nhanh chóng ôm nữ nhi vào lòng, nhẹ nhàng giới thiệu: “Đại ca, nữ nhi của muội đã trở về.”
Nàng vừa nói xong, người đàn ông cao lớn ngồi xổm xuống đất không tiếng động khóc lên.
Cháu gái nhà mình đã bị bắt đi từ khi mới sinh ra, tiểu muội vẫn luôn buồn bực không vui.
Hiện giờ tâm nguyện của tiểu muội rốt cuộc cũng được đền bù.
Đại cữu cữu như thế nào khóc, đừng khóc, ta sẽ đau lòng.]