Chương 11

Sau khi vào cung một chuyến thế nhưng còn được phong làm công chúa, sau này hắn muốn đối phó với bọn họ chẳng phải càng khó khăn hơn sao?

Hắn dựa theo thường lệ, cầm mấy lượng bạc đặt vào trong tay Từ ma ma, Từ ma ma gật đầu đáp ứng, cũng không có ở lại lâu.

Chờ Từ ma ma rời đi, móng tay Bạch Liên Thụy cơ hồ đã cắm vào da thịt, biểu tình trên mặt vẫn là một bộ dịu dàng, vẻ mặt vẫn ôn hòa dễ chịu, giọng nói cũng nhẹ nhàng.

"Tướng công, chuyện này..."

Lời còn chưa dứt, nàng lập tức bị cắt ngang.

Mộ Huy giận sôi máu, sắc mặt tái nhợt, lông mày nhíu lại, mặt mày âm trầm.

"Liên Nhụy, ta chưa bao giờ hy vọng bọn họ có cuộc sống tốt đẹp, nhưng không ngờ vận khí của bọn họ lại may mắn như vậy, sợ tiếp theo muốn đối phó với bọn họ sẽ có chút khó khăn."

Kế hoạch của hắn vẫn luôn đều thực to lớn, những năm gần đây cũng chưa bao giờ giấu giếm quá Bạch Liên Nhụy, cả hai người đều biết được tâm ý của nhau.

Bạch Liên Nhụy tức giận đến phổi sắp nổ tung, nàng chậm rãi cụp mi xuống, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, trong thanh âm không có chút cảm xúc nào.

Ta biết ý tứ của người, nhưng người kia dù sao cũng là mẫu hậu của người, người cũng đúng là thật bất đắc dĩ.”

Nàng chậm rãi vuốt ve bụng của mình, rồi thở ra một hơi nặng nhọc, sắc mặt mang theo vài phần ưu sầu.

“Ta chịu khổ một chút cũng không sao, chỉ tội nghiệp cho đứa nhỏ trong bụng ta, sinh ra cũng chỉ có thể là con vợ lẽ, nó chỉ có thể đi theo ta chịu khổ.”

Nàng khóe mắt đỏ hoe, trong giọng nói đều nhịn không được, mang theo vài phần khóc nức nở, nước mắt không biết khi nào chậm rãi từ khóe mắt chảy xuống.

Mộ Huy luôn là người tệ nhất trong khoản này, khi nhìn thấy điều này, trái tim hắn lập tức co thắt lại.

"Liên Nhụy, ngươi phải tin tưởng ta."

Bạch Liên Nhụy lộ ra đôi mắt hơi đỏ, vừa đủ yếu đuối, dịu dàng và nhu nhược của một nữ nhân.

"Ta đương nhiên biết ý đồ của Huy Lãng, ngươi chắc chắn cũng sẽ không bao giờ phụ lòng ta. Nhưng ta có chút ủy khuất cũng không sao, chỉ là thương cho hài tử trong bụng mà thôi."

Tính ra đây cũng là nhi tử đầu lòng của hắn nếu sinh ra vào thời điểm thì ít nhiều có chút xấu hổ.

Mộ Huy vẻ mặt hoảng loạn, lập tức ôm lấy Bạch Liên Nhụy, trái tim như muốn vỡ nát.

"Sao có thể? Con trai của ta chỉ có thể được sinh ra giữa hai chúng ta, không ai có thể can thiệp vào."

Bạch Liên Nhụy tựa đầu vào trong lòng ngực hắn, nhẹ nhàng cắn môi dưới trên mặt lộ ra vẻ khó chịu.

"Nhưng chàng và tỷ tỷ về sau nhất định sẽ sinh ra hài tử sau đó chàng sẽ quên chúng ta. Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Người ta thường nói, miệng nam nhân là kẻ nói dối!

Nàng từ trước đến nay đều có thể bắt chẹt mộ huy, gãi đúng chỗ ngứa, mỗi một lời nói của nàng đều rất có ích.

Mộ Huy khẽ cau mày, sau đó lập tức lắc đầu, dùng giọng điệu cực kỳ kiên định bày tỏ lập trường.

“Không, ta sẽ không cùng nàng viên phòng như vậy đương nhiên nàng sẽ không có con với ta nữa.”

Đối với một người nam nhân, có thể nói như vậy cũng coi như là một cái hứa hẹn lớn nhất.

Bạch Liên Nhụy chậm rãi ngẩng đầu, trong lòng dâng trào cảm xúc, hốc mắt lại đỏ lên.

"Huy Lãng, tỷ tỷ dù sao cũng là thê tử của ngươi, ngươi làm như vậy, chẳng phải nàng sẽ lạnh lòng sao?"

Trong thâm tâm nàng thật sự muốn ngữa mặt lên trời cười to, nhưng trong giọng nói có chút khuyên nhủ.

Trong mắt Mộ Huy hiện lên một tia tà ác, sau đó hừ lạnh một tiếng.

"Không cần lo lắng, đây là trong vương phủ của ta, không cần lo lắng tâm tình của nàng!"