Chương 10

[cuộc sống này quả thực chính là khổ không nói nổi, không thoải mái bằng việc ở trong hoàng cung, còn có Hoàng tổ mẫu che chở. Nếu biết trước sẽ quay lại ngôi nhà kia, bé chắc chắn sẽ chọn lưu lạc bên ngoài.]

Nghe vậy, Tư Đồ Yên vẻ mặt lo lắng, cảm thấy ớn lạnh sau gáy. Nàng không ngừng quan sát biểu cảm của Hoàng Hậu từ khóe mắt và thở phào nhẹ nhõm khi không thấy có gì kỳ lạ.

May mắn thay, không nhiều người có thể nghe thấy những gì Mộ Miên Miên nói.

Bằng không nàng sẽ có chút sợ hãi.

Hoàng Hậu vẫn luôn ôm Mộ Miên Miên trong tay. Trong vài năm qua, bà có đã thể tự do kiềm chế cảm xúc của mình và có thể giữ vẻ mặt nghiêm túc dù có chuyện gì xảy ra.

Bà chỉ nhẹ nhàng ôm bé, đặt tay lên lưng nhẹ nhàng mà vuốt ve, trên môi vẫn luôn nở nụ cười nhẹ.

Thật là một cái Vương phủ!

Thật là nhìn không ra lão tam lại là người như vậy!

Tư Đồ Yên không hiểu có chút khẩn trương, nhưng nàng không dám nói lung tung, đành phải gật đầu đồng ý.

"Tốt."

Sau đó, hoàng hậu chậm rãi nhướng mày, trên mặt nở nụ cười ôn hòa, nhẹ giọng nói.

"Có lẽ ngươi đã lâu không ở trong cung, ta ở một mình trong cung rất buồn chán, mấy ngày này coi như là đồng hành cùng ta vậy."

Không ai dám từ chối lời nói của Hoàng hậu, Tư Đồ Yên cũng vậy, nhưng nàng luôn cảm thấy có chút kỳ quái.

Nàng không suy nghĩ nhiều mà gật đầu đồng ý.

“Tất cả đều nghe mẫu hậu an bài.”

Mộ miên miên sau khi nghe thấy lời này, đôi mắt lại càng sáng vài phần, cơ thể bé run lên vì phấn khích.

[Thật tốt quá, cuối cùng thì ta cũng không cần phải quay lại cái nơi ăn thịt người kia nữa. woo woo woo.]

Nụ cười của hoàng hậu càng sâu hơn, bà lập tức cho Từ ma ma tiến vào ra lệnh cho bà sắp xếp chỗ ở cho họ.

"Mấy ngày tới ngươi sẽ ở trong cung, có cần gì thì nói với Từ mà ma. Bổn cung sẽ thay ngươi quyết định."

Trong lời nói của bà có vẻ bình tĩnh, nhưng khi cân nhắc kỹ càng, nàng không khỏi cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Tư Đồ Yên đè nén nghi hoặc trong lòng, chậm rãi gật đầu đồng ý.

Trẻ con rất dễ ngủ nên Mộ Miên Miên mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu.

Hoàng Hậu chỉ cho đứa nhỏ đi tiểu, sau đó ra lệnh cho cung nữ dẫn Tư Đồ yên đi thiên điện, chỉ để Từ ma ma ở lại.

"Từ ma ma, bí mật phái người đi điều tra tình hình trong Vương phủ, đồng thời tung tin Miên Miên được phong làm công chúa, danh tiếng càng lớn càng tốt. Nói với lão tam, bổn cung sẽ giữ hai mẫu tủ ở lại trong cung một thời gian."

Trong lời nói của bà mang theo một tia lệ khí, giọng điệu nặng nề và đầy uy nghiêm..

Từ ma ma cũng là lão nhân trong cung, đã ở bên hoàng hậu nhiều năm, từ lâu đã là trợ thủ đắc lực. Bà cũng không dò hỏi mà lập tức đồng ý.

“Nô tỳ, sẽ đi làm ngay.”



Tin tức này truyền đi rất nhanh, Từ ma ma mang theo ý chỉ, ở trong vương phủ tuyên đọc, mỗi người trên mặt biểu tình khác nhau, nhưng thật ra thập phần thú vị.

“Chúc mừng Vương gia, tiểu quận chúa hiện giờ được phong làm công chúa, ta cảm thấy Hoàng Hậu thật là thích.”

Lời này dường như được truyền đạt một cách khó hiểu và có chút gì đó nhấn mạnh vào nó.

Sắc mặt Mộ Huy hơi cứng ngắc, trên mặt thật sự là biểu lộ không ra nửa phần vui mừng, ngay cả tươi cười đều cực kỳ miễn cưỡng.

“Đó là phúc phận của Mộ Miên Miên, còn thỉnh ma ma ở trước mặt Hoàng Hậu nói tốt vài câu.”

Vận khí thật là may mắn!