Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khiến Em Gả Cho Anh

Chương 49

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Không có, chỉ là hình như con của Mễ Lâm nhận tổng giám đốc làm cha nuôi.” Chị Quả Quả vốn muốn tiếp tục nói, lại nhìn thấy Lục Phóng và hồng nhan tri kỷ bước ra khỏi phòng ăn: “Đi ra rồi, đi ra rồi.” Mặt chị Quả Quả hưng phấn. “Em mau tới trước chào hỏi, cho cô ta biết em là ai, vẻ mặt nhất định rất khó coi.”

Khanh Nhượng Nhượng biết chị Quả Quả vẫn là chị Quả Quả, hả hê khi thấy người khác gặp họa: “Hòa Đa cậu ấy đâu?” Khanh Nhượng Nhượng nói sang chuyện khác.

“À, hắn và bạn gái đi nghe nhạc rồi.” Đây lại là một đả kích đối với Khanh Nhượng Nhượng.

“A, đúng rồi, cuối tuần này Vương Xán kết hôn, em có đi không?”

“Vương Xán kết hôn?” Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy chỉ mới ba năm mà sao thế giới này đã khẩn trương vậy, người bên cạnh cô tất cả ai cũng kết hôn kết hôn, yêu yêu, đầu năm nay không phải lưu hành thặng nam thặng nữ sao?

“Không chỉ có hắn, Tiêu Hàng cũng kết hôn.” Chị Quả như đi guốc trong bụng Khanh Nhượng Nhượng. “Không chừng ngày mai tổng giám đốc cũng tuyên bố đính hôn đấy?”

Khanh Nhượng Nhượng bắt đầu ôm đầu: “A, chị Quả Quả, sắc trời muộn quá rồi, có phải chị nên về nhà rồi không, tránh để chồng chị lo lắng?”

“Thôi đi, thừa biết lòng tốt của em, nếu không phải hôm nay em mất một ngày ở A&E, chị mới lười ra ngoài quan tâm em, ngày mai có muốn chị nhờ Đa Đa giúp em rời đi lực chú ý của Lynda?”

Khanh Nhượng Nhượng vốn muốn cứng rắn cột sống nói “Không cần”, chỉ là cuối cùng lại mềm nhũn ra: “Hôn một cái, chị Quả Quả, chị thật là chị em kiếp trước của em mà.”

Khanh Nhượng Nhượng không phải loại người không có tính khí, nếu không cô sẽ không đào hôn, sẽ không ở Paris gian nan vất vả chống đỡ hơn ba năm, sẽ không vô số lần xé toang bản vẽ chỉ vì cuộc thi thiết kế trang sức quốc tế HRD, cho nên Lục Phóng thật sự làm cho tính tình cô trở thành như vậy.

Dù sao đã mất mặt, mất thêm lần nữa cũng vậy, hôm sau Khanh Nhượng Nhượng ở tập đoàn A&E thì Lynda lập tức chuyển cáo tới Khanh Nhượng Nhượng: “Gần đây hành trình của tổng giám đốc cũng săp xếp rất chậm, Khanh tiểu thư.....” Ý là, ngươi liên tục ngồi ở đây một chút tư cách chờ cũng không có.

Chỉ là mọi việc luôn có cá biệt. Cho dù Lynda tận trung cương vị công tác, nhưng cô ấy có con nhỏ, có con nhỏ thì khó tránh khỏi tình mẹ bao la. Cho nên Khanh Nhượng Nhượng mắt thấy Lynda nhận được một cú điện thoại, bên trong không có ai nói chuyện, lại truyền đến một tiếng khóc của trẻ con. Khanh Nhượng Nhượng biết là chị Quả Quả lấy Hòa Đa ra lợi dụng tình mẹ của Lynda như vậy là không có đạo đức, Khanh Nhượng Nhượng nhân lúc Lynda bất thần. Nhanh chóng xoay người, không quên rút đầu sợi dây điện thoại nội bộ trên bàn Lynda.

Khanh Nhượng Nhượng thở hồng hộc chạy tới gõ cửa cũng không thèm gõ, trực tiếp xong vào phòng làm việc của Lục Phóng. Cô vốn có thể liều mạng, xông tới nói một câu: “Thật xin lỗi” rồi đi luôn, đáng tiếc Khanh Nhượng Nhượng không thể không thừa nhận cô không phải tới nói câu xin lỗi.

Lục Phóng bị “phá cửa” giật mình kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Khanh Nhượng Nhượng không đọc được vẻ kinh ngạc trong mắt Lục Phóng, hắn chỉ là lạnh lùng hạ bút trong tay, ôm tay chờ đợi đông tác tiếp theo của Khanh Nhượng Nhượng.

Khanh Nhượng Nhượng chỉ khoát khoát tay, miệng há to thở, ý là bảo anh ta đợi một chút, Khanh Nhượng Nhượng chạy còn nhanh hơn gió, chỉ sợ Lynda đuổi theo, cho nên anh ta có thể sẽ nói trước, vì thế trước dừng một chút.

Lục Phóng không kiên nhẫn giơ tay bắt đầu gọi điện thoại, cô đi lên trước rút nốt đầu dây điện thoại.

Khanh Nhượng Nhượng bình phục tâm tình một chút, cô cũng không biết mình bị làm sao, lúc nhìn Lục Phóng từ xa, cảm thấy anh ta cao cao ngạo mạn, giống như mây mù vây quanh ngọn núi, khiến cho người ta tưởng là hương khói. Nhưng khi vừa đến gần, ngươi chỉ muốn ẩn núp hắn thật xa, tránh bị đóng băng. Năm đó côlựa chọn chạy trốn ước chừng cũng có cái cảm giác ở bên trong tác quái.

“Thật xin lỗi.” Khanh Nhượng Nhượng khó khăn khạc ra một câu.

“Vì cái gì?” Giọng điệu Lục Phóng rất bình thản, trong bình thản có một chút kiềm nén, ý là ngươi nói xong rồi thì đi đi.

“Ba năm trước....” Khanh Nhượng Nhượng không thể không nhắc nhở anh ta.

“Khanh tiểu thư, đây không phải là chuyện nói một câu thật xin lỗi thì có thể giải quyết được.” Lục Phóng giương mắt nhìn: “Cô là muốn tôi tha thứ cho cô sao?” Lục Phóng đứng dậy từ trên cao nhìn xuống Khanh Nhượng Nhượng.

Khanh Nhượng Nhượng theo thói quen gật đầu.

“Ngồi đi.” Lục Phóng đi ra từ sau bàn làm việc, làm một động tác mời, còn đích thân rót một chén nước cho Khanh Nhượng Nhượng. Điều này khiến cho Khanh Nhượng Nhượng có chút thụ sủng nhược kinh, cái này không có trong tưởng tượng của cô, Lục Phóng có thể lạnh nhạt, có thể lạnh lùng, ngay cả có thể đuổi cô đi ngay lập tức. Hoặc là tát cô một cái, hoặc là đẩy cô ngã xuống đất làm chuyện YY cũng đã tưởng tượng qua, chỉ có chuyện quỷ dị trước mắt là nằm ngoài dự đoán.

“Tôi cũng rất muốn tha thứ cho Khanh tiểu thư.” Lục Phóng cư nhiên đang cười, còn cười rất rực rỡ.

Trong lòng Khanh Nhượng Nhượng nổi lên dự cảm xấu.

“Nhượng Nhượng, tôi xem qua thiết kế ‘Phóng Yêu’ của cô.” Lục Phóng tiếp tục nói.

Trái tim Khanh Nhượng Nhượng bắt đầu đập loạn, chẳng nhẽ Lục Phóng nhìn ra điều gì? Hoặc là thấy rõ tâm ý của cô, dự tính tha thứ cho cô? Từ nay về sau hai mà là một?

“Thiết kế rất đẹp, cùng ‘Vãn Hồi’ của công ty chúng tôi nhìn qua rất xứng đôi.”

Trái tim Khanh Nhượng Nhượng như muốn nhảy ra ngoài, đây là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ám hiệu sao? ‘Vãn Hồi’ cùng ‘Phóng Yêu’ rất xứng đôi, Lục Phóng cùng Khanh Nhượng Nhượng rất xứng đôi?

“Tôi hi vọng cô có thể bán bản quyền của ‘Phóng Yêu’ cho tôi, giá tiền tùy cô, như thế nào?” Lục Phóng vẫn đang cười.

Trong mắt Khanh Nhượng Nhượng ánh mặt trời rực rỡ liền biến mất.

“Sau này nếu chúng ta có thể làm bạn hợp tác, vậy không còn tồn tại cái gì tha thứ với không tha thứ nữa, đúng không, Nhượng Nhượng?”

Giờ Khanh Nhượng Nhượng mới hiểu được, Lục Phóng thật coi mình như là người qua đường Giáp rồi, có thể đứng ở lập trường kinh doanh nhìn cô.

“Dĩ nhiên, nếu anh muốn ‘Phóng Yêu’.”Cho Khanh Nhượng Nhượng 1000 lá gan cũng không dám cự tuyệt.

“Tốt, vậy tôi bảo Bob soạn hợp đồng, về mặt giá cả cô muốn bao nhiêu?”

“Không có.” Khanh Nhượng Nhượng lắc đầu.

“Vậy, mười triệu được không?” (>34 triệu tiền Việt)

Thật ra Khanh Nhượng Nhượng đối với tiền tài không có một chút khái niệm, mười triệu trong đầu cô chính là rất nhiều rất nhiều, nhưng đến tột cùng ‘Phóng Yêu’ có giá trị bao nhiêu thì cô không hiểu được: “Được”. Dù sao ‘Phóng Yêu’ cũng là vì Lục Phóng mà thiết kế, không phải sao?

“Anh muốn đưa ‘Vãn Hồi’ ra thị trường sao?” Khanh Nhượng Nhượng có chút kinh ngạc, cô cho là ‘Vãn Hồi’ sẽ độc nhất vô nhị tồn tại trên thế giới này, không ngờ lại bị đưa ra sản xuất.

“Đúng, cho nên cần một nam giới tới phối hợp.” Lục Phóng cười như phóng điện tới Khanh Nhượng Nhượng, rất mê người, nhưng lại khiến lòng người lạnh lẽo không thôi.

Khanh Nhượng Nhượng cũng không biết mình đi ra khỏi phòng làm việc của Lục Phóng như thế nào.

“Như thế nào, như thế nào?” Hòa Đa và chị Quả Quả đầu tiên tới là muốn tin tức bát quái: “Tổng giám đốc tha thứ cho em? Hai người nối lại tiền duyên, còn là.....”

Khanh Nhượng Nhượng không biết trả lời thế nào: “Anh ta bảo em bán bản quyền của ‘Phóng Yêu’ cho anh ta.”

“Còn gì nữa?” Chị Quả Quả vàHòa Đa không có hứng thú với việc này.

“Hết rồi.”

“Anh ta không tức giận, không tàn bạo với em?” Chị Quả Quả vàHòa Đa bị phim truyền hình đầu độc quá sâu rồi.

“Anh ta rất khách sáo, rất bình dị gần gũi.” Đây là hình dung của Khanh Nhượng Nhượng đối với Lục Phóng.

Chị Quả Quả vàHòa Đa vỗ vỗ bả vai Khanh Nhượng Nhượng: “Không sao, ít nhất bây giờ em đã trở thành phú ông.” Phía sau bớt đi vài lời: mặc dù em đã từng là tổng giám đốc phu nhân rồi.

Khanh Nhượng Nhượng cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy, đáng tiếc về sau ký hợp đồng này, mười triệu ở trong ví Khanh Nhượng Nhượng còn chưa ấm chỗ, thì bị một tin tức xấu dọa cho sợ ngây người.

Quả nhiên là phúc chưa qua mà họa đã tới.

Khanh Nhượng Nhượng nhận được lệnh truyền của tòa án, bởi vì mẹ Lục Phóng đòi cô bồi thường tổn thất.

Nguyên nhân là vì ban đầu Khanh Nhượng Nhượng chuẩn bị hôn lễ hào hoa với Lục Phóng, về sau Khanh Nhượng Nhượng lại chạy trốn khiến bà tổn thất nặng nề. Có tiền đặt cọc địa điểm tổ chức hôn lễ, còn có tiền quảng cáo các loại. Hơn nữa bà còn bán hình của Lục Phóng và Khanh Nhượng Nhượng cho Time Magazine làm mặt bìa, cuối cùng tất cả hợp đồng đều hủy bỏ, cho nên mẹ Lục Phóng tổn thất nặng nề. Dĩ nhiên phí tổn thất tinh thần cũng ở trong đó.

Cứ như vậy tính toán, Khanh Nhượng Nhượng không những không có được mười triệu của Lục Phóng mà còn thiếu mẹ anh ta ba trăm vạn. Khanh Nhượng Nhượng không biết tòa giải quyết thế nào, chỉ biết cô thua. Cô chỉ biết cô thiếu rất nhiều tiền, trước mắt cô trả không nổi.

“ Khanh tiểu thư, tôi hy vọng có thể sớm nhận được tiền.” Mẹ Lục Phóng vênh cằm lên nhìn Khanh Nhượng Nhượng: “Nếu không tôi đành thỉnh tòa cưỡng chế thi hành.”

Khanh Nhượng Nhượng khóc không ra nước mắt nhìn mẹ Lục Phóng, bây giờ dù có bán cô đi cũng không có nổi ba trăm vạn. Vì vậy Khanh Nhượng Nhượng đi mua vé số-việc từ trước đến nay chưa bao giờ làm, hai nguyên tiền, hy vọng có thể trúng năm trăm vạn.

Khanh Nhượng Nhượng ngồi sau bàn công tác tại thành phố A, gãi đầu gãi tai. Tiền lương của cô không thấp, thế nhưng ba trăm vạn chính bằng mười năm tiền lương cô không ăn không uống cộng lại. Hơn nữa, nghe khẩu khí của mẹ Lục Phóng khẳng định là không thể đợi, Khanh Nhượng Nhượng biết bà là đang tìm cách cho mình một bài học, sẽ không dễ dàng qua ải của bà, cũng là tự làm tự chịu, ban đầu nếu cô biết rời đi Lục Phóng sẽ phải gánh khoản nợ nặng như vậy, đánh chết cô cũng phải lưu lại.

Bây giờ Khanh Nhượng Nhượng vừa nhận điện thoại lập tức kinh hồn lạc phách, chỉ sợ mẹ Lục Phóng gọi tới thúc giục, cô cũng sợ mẹ Lục Phóng tự mình đi nói với ông chủ bây giờ của cô, một khi cô bị đuổi việc thì càng thê lương. Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Khanh Nhượng Nhượng vừa nghe tiếng ‘đinh linh linh’ liền muốn đi WC.

“A lô, vị nào vậy ạ?” Khanh Nhượng Nhượng phờ phạc hỏi.

“Là tôi, Bob.”

Khanh Nhượng Nhượng vội vàng ngồi thẳng người, chột dạ một cái. Phàm là người có liên quan đến mẹ Lục Phóng cô đều sợ. “Có chuyện gì sao?”

“Cuối tuần này ‘Vãn Hồi’ và ‘Phóng Yêu’ sẽ được tuyên truyền ở Las Vegas, tổng giám đốc hi vọng cô có thể tham gia.”

“Tôi......” Gần đây Khanh Nhượng Nhượng đang tiết kiệm chi tiêu.

“Phí du lịch bên chúng tôi lo liệu, còn trả cho cô phí hỗ trợ công tác, tổn thất bên công ty cô, chúng tôi sẽ cho bồi thường cho cô, cô xem có được không?” Thái độ của Bob rất cung kính.

Chả còn lý do gì để Khanh Nhượng Nhượng không đáp ứng, đây chính là tiền.

Tập đoàn A&E tốn rất nhiều tiền cho một mùa tuyên truyền châu báu, triển khai ở nhiều nơi trên thế giới. Khanh Nhượng Nhượng làm nhân viên chủ chốt, có thể tham dự đó còn có thể có danh tiếng. Nhưng khi cô nhìn thấy Lục Phóng, khó tránh khỏi cảm giác kém người một bậc, dù sao cô cũng thiếu tiền của mẹ anh ta.

Khanh Nhượng Nhượng không ngồi cùng chuyến bay với Lục Phóng, ở hai tầng khác nhau, trừ lúc khai mạc gặp mặt qua một cái, còn lại gần như không có qua lại. Huống chi ai đó còn dẫn theo một vị hồng phấn giai nhân. Thái độ Lục Phóng xa cách mà ôn hòa, hắn đối đãi với cô như với cấp dưới bình thường, trong lòng Khanh Nhượng rất nhàm chán, nhưng cũng không có cách nào.

Điều duy nhất khiến Khanh Nhượng Nhượng vui mừng chính là, Las Vegas quả nhiên là khắp nơi đều là tiền. Khanh Nhượng Nhượng tận mắt thấy một cô từ “máy đánh bạc số 3_Lão Hổ Cơ” thắng được 100 vạn đô la. Lúc cô nghe tiếng tiền xu rầm rầm chảy ra, chỉ cảm thấy đó là âm thanh tuyệt vời nhất trên thế giới này.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Khanh Nhượng Nhượng cược hết tiền trên người đi một lần. Trừ trúng số độc đắc ra, đánh bạc cũng là biện pháp kiếm tiền nhanh nhất.

Khanh Nhượng Nhượng đi quanh quan sát các loại đánh bạc, đầu tiên cược năm đô la, sau càng đánh càng thắng càng cược lớn. Người ta nói đen tình đỏ bạc, lời ấy quả nhiên không sai.

Khanh Nhượng Nhượng cầm mười vạn đô la trong tay, cả người giống như được mặt trời chiếu rọi. Nhiệt tình như lửa. Khanh Nhượng Nhượng nghĩ đến mình chỉ cần thêm mấy lần mười vạn nữa thì món nợ trên người côlập tức bay đi.

Chỉ tiếc lần này vận may không tốt, cô trơ mắt nhìn 10 vạn đô la của mình theo nước chảy ra biển.

“Khanh tiểu thư, tổng giám đốc Lục khuyên cô đừng đánh nữa.” Bob nắm khuỷu tay của Khanh Nhượng Nhượng.

Tâm tình Khanh Nhượng Nhượng vốn đã khổ sở, lần theo ánh mắt Bob nhìn đến Lục Phóng, mặt hắn tươi cười để cho hồng nhan bên cạnh thổi hơi lên xúc xắc, sau đó không thèm nhìn mà ném đi. Toàn trường ầm ầm, đưa tiền cược đến trước mặt hắn. Cô gái kia nhón chân hôn lên gò má Lục Phóng.

Khanh Nhượng Nhượng nỏi giận: ‘Tôi tự biết chuyện của mình.”

Sự thật chứng minh Khanh Nhượng Nhượng không biết chút chuyện gì, khi người của sòng bạc đưa cômười vạn đô la tiền cược thì Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy mỗi người trên thế giới đều là người tốt. Nhưng nào biết người khác lại xem như cô đang mượn tiền của A&E.

Tối nay, Khanh Nhượng Nhượng thua gần 70 vạn nhân dân tệ, cô thật hận không thể nhảy từ ban công xuống. Mọi chuyện chấm hết.

Nhưng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Khanh tiểu thư, giấy nợ đánh bạc tổng giám đốc đã trả giúp cô rồi.”

Khanh Nhượng Nhượng khẳng định nhìn thấy trong mắt Bob có khinh bỉ, kỳ thực cô càng khinh bỉ chính mình. Rõ ràng là một nhà thiết kế tài hoa có tiền đồ tốt, hôm nay lại rơi vào tình trạng này, thiếu nợ người ta, còn không biết rõ địa khu đánh bạc, Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy mình trừ không hút thuốc phiện ra, những phương diện khác đều là vấn đề nữ tính.

“Khanh tiểu thư, thật xin lỗi, bởi vì cô không phải nhân viên tập đoàn chúng tôi, cho nên chúng tôi cần cô cung cấp một ít đồ làm vật thế thân.” Bob gọi hai trợ thủ vào phòng.

Thật ra thì Khanh Nhượng Nhượng chả có vật gì đáng giá, nhưng mỹ phẩm của cô Bob cũng không cho cô lưu lại. Hiện tại trừ bộ quần áo trên người, trợ thủ của Bob tịch thu hết tất cả của cô kể cả đồng hồ đeo tay.

“Này, ít nhất cũng phải để lại đồ lót cho tôi chứ.” Khanh Nhượng Nhượng đứng sau lưng hai nữ trợ thủ la ầm lên, đây thật là khinh người quá đáng rồi.

Khanh Nhượng Nhượng không thể không đi gặp Lục Phóng.

“Khanh tiểu thư, tôi cũng thật bất ngờ, cô biết rõ mình không phải nhân viên A&E, lại còn dùng danh nghĩa của chúng tôi đi mượn tiền, điều này thật làm khó tôi rồi.” Lục Phóng không kiên nhẫn bị Khanh Nhượng Nhượng lôi từ trong phòng hồng phấn tri kỷ đi ra.

“Nhưng anh cũng không thể cho người làm như vậy.... Hiện tại trong ví tôi cũng không có một phân tiền.”

“Cô có thể lựa chọn ở lại Las Vegas đi làm.” Lục Phóng không chút nào đồng tình: “Quên nói, vé máy bay chúng tôi cũng giúp cô chi trả khoản nợ rồi.”

Khanh Nhượng Nhượng tức giận trong lòng, tiền thẻ tín dụng cô đã quẹt sạch, đánh cược hết, làm gì còn tiền trở về, tiền gọi điện thoại cũng không có năm xu trong túi tiền cũng bị tịch thu. “Tôi không có visa công tác.” Khanh Nhượng Nhượng gấp gáp muốn khóc.

“Lục Phóng, xong chưa?” Bên trong truyền ra giọng nữ mềm mại.

Lúc Lục Phóng chuẩn bị đóng cửa, Khanh Nhượng Nhượng không thể không kéo áo hắn cầu xin: “Anh muốn tôi phải làm thế nào?”

Trên thực tế Lục Phóng không muốn Khanh Nhượng Nhượng thế nào cả, ngược lại còn giúp cô rất nhiều.
« Chương TrướcChương Tiếp »