Lục Phóng kinh ngạc trong chốc lát, rất nhanh hoàn hồn, không có bất kỳ bày tỏ nào, chỉ cầm lên chìa khóa xe đem Nhượng Nhượng kéo ra ngoài.
“Anh mang em đi nơi nào?”
“Dẫn em đi để biết dung mạo xinh đẹp của chủ cho thuê nhà.” Lục Phóng để trên mặt nụ cười hài hước có xóa cũng không mất, chỉ là nụ cười không có nhiệt độ. Sức lực trên tay anh không nhỏ, khung cửa cũng không thể ngăn cản bước tiến anh kéo đi cô.
Xe lượn quanh rồi chui vào một cái hẻm nhỏ, mặc dù còn là ban ngày, thế nhưng con hẻm hẹp dài khiến nó trở nên vô cùng u ám. Nhà nào cũng lóe ra đèn nê ông màu hồng, phảng phất trong không khí mập mờ một lớp dày màu hồng.
Lục Phóng chưa để xe xong, thì có một cô gái trẻ tuổi mặc áo dây nhỏ cùng quần ngắn, chân đi đôi giày cao gót tiến lên chào hỏi.
Thời tiết đã vào thu, Nhượng Nhượng mặc một áo khoác mỏng cũng không thấy nóng, cô gái này vẫn còn “phong lưu” như thế. Nhượng Nhượng rất muốn huýt gió hướng về áo dây màu vàng cùng bắp đùi trắng, nếu như không phải là không khí không phù hợp lắm.
Nhượng Nhượng từ trong xe nhìn ra ngoài, phía sau cô gái là một quán người mù xoa bóp, bên trong có mấy cô gái ăn mặc không sai biệt lắm ngồi nói chuyện với nhau, chẳng qua ánh mắt đều dừng trên người Lục Phóng.
Quán người mù xoa bóp không có người mù, Nhượng Nhượng nhất thời hiểu đây là địa phương nào, đoán chừng là “phố hoa và dương liễu” đi.
Lục Phóng lấy điện thoại di động ra, điện thoại di động Nhượng Nhượng rung lên, cô thấy số Lục Phóng, “Dùng di động nghe.” Anh dứt lời bước ra khỏi xe.
Nhượng Nhượng một chút cũng không nghe được Lục Phóng nói cái gì với cô gái mặc áo màu vàng vừa tiến lên chào hỏi, chỉ nhìn thấy mặt mày cô ta hớn hở liếc đồng hồ Lục Phóng, xem ra là loại người biết điều.
Sau đó ống nghe lại truyền ra âm thanh.
“Bao cả buổi tối đây?” Âm thanh Lục Phóng nghe có chút cợt nhả, một tay đặt lên tường sau lưng cô kia, thân thể nghiêng người dựa vào tường, mặt ngó Nhượng Nhượng nháy nháy mắt...
“50.” Cô gái áo dây vàng đưa ra năm đầu ngón tay.
“Bao ở sao?”
“Bao, điểm tâm ngày mai cũng bao, sữa đậu nành, bánh bao hấp tùy anh chọn.” Áo hai dây vàng rất hào khí, đoán chừng khó tìm được người mua đẹp trai như vậy, một lòng muốn buôn bán cửa này.
“25.” Nhượng Nhượng cảm thấy anh trả giá chém quá độc ác, anh chém cũng có ý tốt, mang đồng hồ nổi tiếng, lái xe hàng hiệu, loại cải trắng này giá cũng dám cho, thật là bỉ ổi.
Trong lòng Nhượng Nhượng, Lục Phóng không phải là cái loại đó, cải trắng rõ ràng năm xu một cân, anh cần phải đưa người ta 10 tệ một cân với loại người như vậy, nếu không thật sự xin lỗi phô trương chạy Mercedes-Benz đến chợ bán thức ăn. Nếu truyền đi, tổng giám đốc Lục mua gái, hai mươi lăm một đếm, đoán chừng giá trị con người anh cũng rơi theo.
Cô kia khẽ cắn răng, “Thành, mở cửa buôn bán, đẹp trai.”
Nhượng Nhượng chờ nhìn Lục Phóng làm thế nào để xong việc, chẳng lẽ thật sự cùng cô gái này đi vào?
“Có thể quét thẻ tín dụng không?” Lục Phóng làm bộ móc túi tiền.
Mặt áo hai dây vàng liền thay đổi rồi, xoay người rời đi, trong miệng còn buông câu “Nhật nguyệt tinh thần”(đoạn mắng chửi người của Châu Tinh Trì trong phim “Cửu phẩm qua tép riu”).
Nhượng Nhượng ở trên ghế cười đến không thẳng lưng được.
Lục Phóng ngồi vào chỗ lái xe, “Như thế nào, đây đông đủ cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đi, mới mười chín tuổi. 25 tệ còn bao điểm tâm, cũng không cần anh quét dọn vệ sinh.” Lục Phóng rất nghiêm túc.
Cô kia mặc dù nhiều son phấn, nhưng khi nhìn ngũ quan, cũng coi như xinh đẹp, cũng được xưng tụng là trẻ tuổi tướng mạo đẹp rồi.
“Anh có ý gì, anh đang đem em so sánh với loại người đặc biệt đó?” Nhượng Nhượng dùng từ cũng coi như uyển chuyển. “Hơn nữa cô ta lại cởi mở như vậy.”
“Không phải anh đem em so sánh, mà chính em đem em so sánh, nữ đại nhân cho thuê nhà bồi ngủ.” Mặt Lục Phóng lạnh băng, thanh âm vững vàng trầm thấp, lại làm cho người ta cảm thấy trong lòng anh đang dậy sóng mãnh liệt.
Dáng vẻ kiêu căng của Nhượng Nhượng nhất thời đi xuống, mới vừa rồi là cô nói chuyện không thông qua đại não, lại nói câu như vậy. “Được rồi, cho dù như thế, mà em ít nhất cũng tốt nghiệp đại học.” Nhượng Nhượng ưỡn ngực, mặc dù cảm thấy so sánh với áo hai dây kia có chút vô lý, nhưng thua số tuổi cũng không thể thua trận. Trong lòng Nhượng Nhượng đánh mạnh tới, tại sao cô lại có thể so với người như thế? Chẳng lẽ cô lại hạ thấp mình như thế?
Lục Phóng khởi động xe, không nói thêm gì nữa. Lưu lại Nhượng Nhượng một mình đang suy tư, tại sao anh lại dễ dàng thông thạo tìm đến nơi này, lại còn am hiểu rất sâu giá thị trường, chẳng lẽ lúc trước tin đồn anh không có xì căng đan, là bởi vì anh có yêu thích “đặc thù”, thích đến “phố hoa và dương liễu” tìm đến “hai mươi năm tệ” để vui chơi?
“Tổng giám đốc đại nhân thường xuyên đến đây sao?” Vẻ mặt Nhượng Nhượng khinh bỉ.
Lục Phóng không nói lời nào, chuyên tâm lái xe, còn vui vẻ mở một chút nhạc nhẹ.
Nhượng Nhượng cảm thấy hôm nay là tự mình đi tìm bực mình, vốn là có thể ở trong nhà hưởng thụ thật tốt anh “phục vụ”, buồn bã, mình không có việc lại tự tìm tới?
Nhưng nếu tìm,thì phải tiếp tục tìm xuống, nếu không thì thật là tiền mất tật mang. Người này rất biết cách bắt lòng người khác, biết rõ trong lòng mình như mèo gãi, anh cũng không thèm để ý tới cô, cũng không phản bác, Nhượng Nhượng lúc này mới cảnh giác với sự ghen tức của mình, thì ra là cô hy vọng anh phản bác, cho dù lừa gạt mình cũng tốt.
Đây cũng là nỗi bi ai của phụ nữ, Nhượng Nhượng vừa bắt đầu chính là không muốn mình một ngày nào đó rơi vào tình cảnh đau khổ, nên một lần lại một lần né tránh Lục Phóng.
Đều nói khi một cô gái rơi vào bể tình của người đàn ông, liền trở nên tầm thường, ngay cả Bảo Ngọc ca ca yêu thương phái nữ tôn trọng phái nữ đều nói “Nữ nhân một khi gả cho người đều là mắt cá chết”, Nhượng Nhượng vẫn muốn đứng ngoài, muốn làm một cô gái yếu đuối, không muốn làm một cô gái cứng rắn.
Nhượng Nhượng cắn môi, cũng không nói, rất tốt, rùng mình cô đều rất am hiểu.
Cho đến khi xuống xe, Lục Phóng cũng không nói lời giải thích, có câu danh ngôn nói như thế này, “Thời điểm đàn ông không giải thích, nguy hiểm đang đến gần.”
Lục Phóng dẫn cô vào một cung điện rực rỡ xanh vàng, gọi “Thần Thoại Hy Lạp”.
“Lục tiên sinh.” Một người đàn ông trung niên tây trang giày da rất nhanh xuất hiện trước mặt Lục Phóng.
Một tiếng Lục tiên sinh này lập tức khiến Nhượng cảnh giác, xem ra Lục Phóng là khách quen, nơi này ánh đèn thấp trầm, có không khỏi không khí mập mờ, Nhượng Nhượng dùng đầu ngón chân cũng đoán ra.
Người hầu đưa lên một tờ thực đơn, không phải là rượu, mà là “Bữa ăn chính”, Lục Phóng goi một phần bữa ăn “Danh thϊếp tốt nghiệp đại học, song ngữ anh pháp” “Lộ Lộ”.
Thời điểm Lộ Lộ xuất hiện, trang phục màu đen, còn mang theo ánh mắt xinh đẹp, ánh lên vẻ hào phóng lịch sự, đôi môi anh đào đỏ thắm, là một mỹ nữ tám mươi phần trở lên, không chút vẻ phong trần.
“Lộ Lộ tiểu thư ra sân sao?” Lục Phóng buông thẻ bài, lông mày anh thoáng qua một tia mệt mỏi, Nhượng Nhượng không biết mình làm sao mà thấy được.
“Bình thường là năm trăm, phục vụ toàn bộ là một ngàn hai.” Không thấy Lộ Lộ nhăn nhó chút nào, rất có phong thái chuyên nghiệp.
Nhượng Nhượng vừa nghe đến một ngàn hai, ánh mắt nhất thời sáng lên, tà tà liếc nhìn Lục Phóng, bày tỏ bất mãn của mình, xem đi, một ngày một ngàn hai, một tháng chính là ba vạn sáu, mình quả nhiên là thua thiệt. Cho dù là năm trăm, mình cũng coi như là thua thiệt.
“Lộ Lộ tiểu thư tốt nghiệp đại học gì?” Lục Phóng đột nhiên đổi chủ đề.
“Đại học G.”
Lục Phóng và Nhượng Nhượng đều rất rõ ràng trình độ học vấn của Nhượng Nhượng, đại học G là đại học số một cả nước, Nhượng Nhượng không có thi đậu, một lòng suy nghĩ thi nghiên cứu sinh đại học G đã là thỏa mãn lắm rồi.
Lông mày Lục Phóng nhẹ nhàng nhảy lên, trong miệng xí xô xí xào nói mấy câu, Nhượng Nhượng có thể phân biệt ra được không phải tiếng Anh.
“Tiếng Đức của Lộ Lộ tiểu thư thật lưu loát, tại sao phải chịu đựng ở nơi này?” Lục Phóng hình như cũng rất tò mò.
Lộ Lộ cười cười sáng rỡ, “Hứng thú, hơn nữa Thần Thoại Hy Lạp không phải là nơi cô gái nào cũng có thể làm.”
Lục Phóng cũng cười cười, rất tự nhiện, cũng không có ý tứ xem thường, lao động không phân giá cả thế nào.
“Bạn của tôi đây tò mò muốn biết thế nào là phục vụ toàn bộ, có thể xem một chút nhạc dạo được không?” Lục Phóng cười cười nói.
Anh làm sao biết mình tò mò toàn bộ phục vụ? Nhượng Nhượng mặc dù bị Lục Phóng cùng tiểu thư Lộ Lộ đả kích một phen, có thể ngay cả phục vụ cũng không có tư cách, bất quá cũng không ảnh hưởng đến lòng hiếu ký của cô.
Lộ Lộ có chút khó khăn, loại yêu cầu này bình thường không được cho phép, bất quá cô cũng biết là Lục Phóng, cho nên mới hướng vị trung niên kia xin chỉ thị.
Người đàn ông kia mỉm cười tiến lên, “Nếu là yêu cầu của Lục tiên sinh, dĩ nhiên là phải chấp thuận rồi.”
Nhượng Nhượng cùng Lục Phóng đứng đặc sau một cái gương đặc thù thưởng thức một mặt gương khác, một nam một nữ đang phấn khích biểu diễn, mà qua cái gương này, người kia lại không biết hành vi của mình đang bị người khác nhìn sau lưng.
Nhượng Nhượng kiên trì được ba mươi giây, liền đỏ mặt xoay người. Chỉ có thể nói, “Thói đời bạc béo, thói đời bạc bẽo.” Hoặc cũng có thể nói “Văn hóa Trung Hoa quá uyên thâm”.
Lục Phóng dẫn cô đi ra ngoài, “Như thế nào, em cảm giác có thể cùng các cô kia so sánh sao?”
Nhượng Nhượng vốn cho là Lục Phóng đổi tính, cũng không cay nghiệt chanh chua như trong trò chơi, nhưng hôm nay xem ra, quả nhiên bản tính khó dời. Lại còn nói mình “cầm thú” khó bằng! (nơi này cầm thú cùng một loại với gia cầm).
Nụ cười Lục Phóng trong đêm tối, không chút kiêng kỵ nở rộ, rõ ràng đang cười, Nhượng Nhượng có thể cảm nhận cơn giận của anh, cô lại không biết vì cái gì.