Thời điểm Lục Phóng rửa bát đánh răng xong, trong lòng Nhượng Nhượng bắt đầu suy tính, lại nói no bụng thì da^ʍ dật, cô e sợ Lục Phóng ăn no xong sẽ cần vận động.
Người bình thường đối mặt với tình cảnh áp bức thì luôn có thói quen phản kháng, cho nên sinh ra rất nhiều từ ngữ, ví dụ như ỡm ờ, muốn cự tuyệt nhưng lại ra vẻ mời chào đợi chút. Nhượng Nhượng thừa nhận Lục Phóng sáng sớm nay không phải là “Bá vương ngạnh thượng cung”, nhưng đây chỉ là nhằm vào vấn đề sinh lý, về tâm lý, Nhượng Nhượng cảm thấy tội danh xúi giục người khác của anh đáng xử tù chung thân, tước đoạt quyền lợi cả đời XX, không thể tạm tha được.
Nhượng Nhượng cũng biết mình nên phản kháng, nhưng từ thân thể kia đi lên thì lại nói đó chính là kiểu cách, không chừng còn tăng tình thú cho người khác, kí©h thí©ɧ cuộc sống XX của người khác sau này sẽ phát triển theo hướng không bình thường, sau đó lại đưa người ta đến hứng thú dồi dào hơn. Cho nên Nhượng Nhượng lựa chọn thuận theo, mặc dù đi từ tính toán đến đầu tư – phân tích để suy ra hành động cô nên làm như vậy thì kết quả vẫn là có lợi nhất, nhưng trong lòng cô lại thầm khinh bỉ mình, cảm thấy mình nên xin lỗi bầu trời phụ nữ hiện đại.
Nhượng Nhượng khinh bỉ mình xong rồi từ từ thỏa hiệp, trong lòng cô suy tính coi như xong rồi, có thể tâm không thẹn mà ngủ ngon lại còn cả đêm không mộng mị.
Sáng sớm âm thanh “tít tít tít” đánh thức Nhượng Nhượng, cô mơ mơ màng màng nhớ mình nên làm cái chuyện gì, đây là việc cô thường làm hơn một năm nay, mỗi ngày cô không làm đều không thoải mái. Dĩ nhiên cô dùng tốc độ cực nhanh tắt chuông báo thức, chỉ sợ kinh động đến người khác.
Nhượng Nhượng ngừng thở ba mươi giây sau, phát hiện Lục Phóng không có động tĩnh gì, cuối cùng cô cũng buông một hơi thở dài, đang tính toán muốn rời giường, lại phát hiện Lục Phóng hết sức tự nhiên đưa cánh tay khoác lên trên l*иg ngực mình, hai chân đem mình kẹp ở giữa, ác —— ma —— đã thức tỉnh.
Nhượng Nhượng cân nhắc qua rồi thuận theo, nhưng cô cảm thấy nếu không giãy giụa thì lương tâm sẽ bất an, tại sao cô có thể chẳng phân biệt được thị phi, không rõ trắng đen, anh mạnh mẽ xâm nhập nhà cùng thân thể người khác, người xấu sao có thể thỏa hiệp được? Tâm lý cô xây dựng tối hôm qua còn chưa đủ.
Huống chi, Lục Phóng còn nói một câu mà Thiên lôi bổ mười lần cũng không đủ anh chết, anh nhíu mày một cái, “Thế nào mà hôn em như đang hôn mì ăn liền vậy?”
Ông trời chứng giám, Nhượng Nhượng cô tối hôm qua ăn mì ăn liền nhưng đã đánh răng rồi nha, cô là thanh niên tốt yêu vệ sinh, cũng không biết hơi mì ăn liền tối qua còn lưu lại trong phòng hay trong miệng cô, chỉ là câu nói này quá đả thương người rồi, đúng là người thích đả kích người khác.
Bất quá Lục Phóng rất nhanh liền phản ứng lại, ở sau mông Nhượng Nhượng vỗ một cái, “Bất quá mì ăn liền so với mì sợi thì đường cong hơn nhiều.” Cái sau gọi là đền bù.
Kế tiếp dĩ nhiên là chuyện làm theo, cơm ăn theo, ngoại trừ tâm tình bị Lục Phóng đả kích thì tất cả đều tốt.
Sau đó, Lục Phóng quan tâm săn sóc vì Nhượng Nhượng mà chuẩn bị bữa ăn sáng phong phú. Nhượng Nhượng từng xem qua rất nhiều phim tình yêu lãng mạn phương Tây, nữ chính lười biếng rời giường, nam chính săn sóc đưa lên bữa ăn sáng, lúc ấy cô rất hâm mộ, thời điểm phát hiện chính mình được hưởng thụ, cô cảm giác một số sự vật quá tốt đẹp lại không đủ chân thật. Dĩ nhiên cô càng hy vọng mình có thể có hơi sức để xuống giường ăn cơm.
Hình dáng quả trứng chần trông rất đáng yêu, lại là hình trái tim, Lục Phóng rất đắc ý vì ngày hôm qua anh mua khuôn đúc trứng gà ở siêu thị, chính là một khuôn thép hình trái tim. Mặc dù giá trị dinh dưỡng của trứng luộc không cao, nhưng đủ để một cô gái bồi bổ.
Nhượng Nhượng cảm giác như hiện tại mình đang ở trên mây vậy, hay có thể nói giá cổ phiếu đột nhiên tăng vậy, trong lòng vô cùng không nỡ.
“Sữa tươi này uống ngon thật.” Nhượng Nhượng chép chép miệng, mùi vị không giống bình thường. Lục Phóng tẩm bổ cho cô liền rót thêm một chén, cô thuận tiện nhìn nhãn hiệu một chút, nhãn hiệu hoàn toàn chưa nghe qua, không giống tác phong yêu thích hàng hiệu của tổng giám đốc Lục lắm.
“Đây là sản phẩm từ sữa ở New Zealand của công ty mà chúng ta thu mua, từ nông trường nuôi bò sữa đến sản phẩm từ sữa, mọi quá trình đều được theo dõi kiểm tra nghiêm ngặt.”
Nhượng Nhượn tiếp tục uống sữa tươi, phạm vi “thực của tập đoàn A&E vẫn luôn rất rộng, cho nên phát triển nông nghiệp hữu cơ cũng không có gì đáng kinh ngạc.
“Đây đều là vì đứa bé của chúng ta có thể được uống sữa chất lượng cao, em là người đầu tiên được uống loại sữa này.”
Nhượng Nhượng có hai lựa chọn, một là đem sữa phun ra, như vậy sẽ làm ướt cái chăn, không phù hợp với thói quen vệ sinh sạch sẽ của cô. Cho nên cô lựa chọn sặc khí quản, liều mạng ho khan, đến phổi vì ho khan cũng muốn đi ra, bởi vì dạng này cô có thể lấy cớ rơi lệ mà không bị người nhạo báng.
Hy vọng anh ngàn vạn lần đừng nói sữa này là vì cô mà mua, cô sẽ bị sét đánh mất.
Huống chi, trẻ con là chuyện hết sức xa xôi, bọn họ vốn bỏ quên quá trình yêu, trực tiếp nhanh chóng làm đám cưới, sau đó nhanh chóng hưởng thụ đãi ngộ của vợ chồng lâu năm, sau đó. . . . .
Nhượng Nhượng bắt đầu có cảnh giác, cô có thể nhịn mà cưới chui, chịu được hôn nhân không lấy tình yêu làm trụ cột, nhưng không thể chịu được khi bỗng nhiên xuất hiện một đứa bé. Trong đầu cô bắt đầu có một suy đoán đáng sợ, nhưng vì không muốn đánh rắn động cỏ, cô kiềm chế không lộ ra vẻ mặt, rất bình tĩnh tuyên bố, cô nên đi làm.
Cô dùng hết ba bò chín trâu nước miếng, cuối cùng cũng lên được xe Lục Phóng, bởi vì cô sắp tới muộn, nhưng cô kiên trì muốn Lục Phóng giữ bí mật chuyện hai người kết hôn, điều này dĩ nhiên chỉ hai người bọn họ biết, và Nhượng Nhượng là người chủ động đề ra.
Nhưng hôm nay cô không thể tự mình đánh mình một bạt tai, bảo đảm cho dù bị đồng nghiệp phát hiện, cũng tuyệt đối không trách Lục Phóng. Ngày hôm qua cô bị Cherry dạy dỗ một bữa, hôm nay dù lý do gì cũng không thể đến muộn, thuận tiện hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể tiến hành cái loại vận động đó vào sáng sớm.
Nhượng Nhượng vuốt từ đỉnh đầu dọc theo cái mũ, từ xe Lục Phóng lặng lẽ đi xuống, sau đó thời điểm không người nào chú ý, thuận tay ném vào thùng rác, đáng tiếc cho cô bỏ ra 10 đống để mua mũ che nắng.
Sự thật chứng minh cô hành động hết sức sáng suốt.
Bởi vì khi cô vừa bước vào cửa phòng làm viêc, liền bị trận thế của Hòa Đa ở bên cạnh dọa sợ, cả không gian phòng làm việc hơn một trăm mét vuông, dân số đều tập trung bên trong phạm vi một trăm mét đó.
“Cái người đội mũ mặt trời đó là ai?” Lúc này, mũ mặt trời không phải là đỉnh đầu của cái mũ mà nó đã thành một lý hiệu, đại biểu cho một cô gái, một cô gái thần bí.
“Xem ra là hàng thuận tiện rẻ tiền, chẳng lẽ tổng giám đốc yêu thích kiểu cô gái nhỏ?” Mặc dù Quả Quả dùng hỏa nhãn kim tinh để giám định, nhưng mọi người vẫn có nghi vấn, bên cạnh tổng giám đốc là một xấp dày cô gái nhỏ, trước kia chưa từng nghe anh ta nói thích loại này nha.
“Nhượng Nhượng, em tới xem cái mũ này là ở đâu?”
“Ừ có thể mua ở chợ Hoa Thương.” Chợ Hoa Thương là nơi nổi danh buôn bán hàng giá rẻ, là nơi Nhượng Nhượng thường mua đồ.
Trải qua người luôn biểu diễn đồng phục giá rẻ Nhượng Nhượng giám định, mọi người đều nhất trí khẳng định nguồn gốc cái mũ, cũng khẳng định giá trị tồn tại của Nhượng Nhượng, khích lệ cô về sau nên tiếp tục nghiên cứu quần áo trang sức giá rẻ.
Cái người chụp hình chỉ chụp tới mũ đội, về phần trang phục, Nhượng Nhượng không khỏi đắc ý cười. Phúc lợi công ty to thật là tốt, các mùa quần áo làm việc đều phát, tất cả đều là hàng hiệu, mặc dù dáng vẻ giống nhau như đúc, nhưng được mặt đồng phục của tập đoàn A&E cũng là một loại vinh dự, Nhượng Nhượng đặc biệt cảm tạ về điểm này.
Cho nên, chiều cao hình thể nhiều người không sai biệt lắm, muốn đào ra người có hiềm nghi từ người mặc đồng phục nữ cũng không phải chuyện dễ dàng, huống chi cô cũng sẽ không đội cái loại mũ đó thêm lần nào nữa.