Chương 6

----

Chu Khải hỏi: "Đang đi đến chỗ Lâm Yên sao?"

"Đúng, anh cũng đi sao?"

Chu Khải ừ một tiếng, nói:

"Mau tới đây, chúng ta cùng đi."

"Được, chờ em một chút. "

Tống Nam Chi cúi đầu cởi dây an toàn, nói với tài xế:" Chú Vương, chú về đi, cháu ngồi xe của anh Chu Khải."

Cô nói xong liền xách túi xuống xe rồi vào chiếc xe bên cạnh.

Mới vừa ngồi lên xe đèn xanh liền bật sáng, Chu Khải vừa lái xe vừa hỏi:

"Nghe nói gần đây em đang xem mắt hả?"

Tống Nam Chi thắt chặt dây an toàn, nói:

"Đừng nhắc tới chuyện này, nhắc tới em liền tức giận."

Chu Khải nói:

"Bậc cha mẹ đều như vậy đó, đến tuổi liền thúc giục."

Tống Nam Chi nói: "Vậy cũng không thể không cho em làm việc chứ."



Chu Khải cười nói: "Cũng đúng, nhưng tính tình dì Tống không dễ lay chuyển."

Nhắc tới chuyện này, tâm tình Tống Nam Chi không tốt lắm, dứt khoát nói sang chuyện khác.

"Anh trở về từ lúc nào?"

Chu Khải nói:

"Thời gian trước ông nội nằm viện, anh xin nghỉ nửa tháng về thăm."

Tống Nam Chi hỏi: "Ông nội làm sao vậy? Không có chuyện gì chứ?"

Chu Khải nói: "Tim có chút vấn đề, đã làm phẫu thuật, tạm thời không có vấn đề gì lớn."

Tống Nam Chi nghe vậy có chút tự trách, nói:

"Em cũng không biết, cũng không đi thăm."

Chu Khải nói: "Trong nhà không cho nói ra ngoài, chắc chắn em không biết rồi."

Tống Nam Chi hỏi: "Khi nào anh đi? Em sẽ ghé thăm ông nội."

"Được."

"Đến lúc đó anh gọi."

Hai người nói chuyện phiếm nên thời gian trôi qua rất nhanh, không bao lâu đã tới Minh Nguyệt sơn trang.

Lúc bọn họ đến đã sắp mười hai giờ, lúc vào phòng ăn đã đầy người ngồi, Tống Nam Chi đang tìm bạn mình, Lâm Yên đứng lên vẫy tay với cô.



"Nam Chi, bên này!"

Tống Nam Chi nhìn thấy Lâm Yên liền nở nụ cười đi tới bàn bọn họ, Lâm Yên hỗ trợ kéo ghế bên cạnh ra nói:

"Sao bây giờ hai người mới đến, may mà cố ý để lại chỗ cho hai người đó."

Chu Khải cũng kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, xin lỗi cười nói:

"Trách tôi, lái xe sai đường, đi vòng một lát."

Lâm Yên tò mò hỏi: "Nhưng sao hai người lại đi cùng nhau?"

Chu Khải tự nhiên xách bình nước rót nước giúp Tống Nam Chi, cười đáp:

"Thật trùng hợp, gặp nhau trên đường."

Lâm Yên trêu ghẹo nói: "Hữu duyên như vậy sao."

Chu Khải cười nói: "Cũng không phải mới quen biết nha."

Bàn tròn không quá lớn, ba người vui vẻ trò chuyện, ai cũng không chú ý tới có một ánh mắt đã dán vào người Tống Nam Chi từ lúc cô tiến vào tới giờ.

Tɧẩʍ ɖυật Thư đang nói chuyện với Tần Thịnh.

"Đã có tin tức về mảnh đất Giang Nam kia, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tháng sau công khai đấu giá, cậu cũng biết muốn tìm mảnh đất tốt không dễ dàng, rất nhiều người đang ngấp nghé, nghe nói Khải Việt bắt buộc phải mua được mảnh đất này.

Tần Thịnh nghịch cái bật lửa trong tay, khóe môi cong lên, lạnh nhạt nói:

"Cậu ấy không lấy được."